Quyển 1 - Chương 8: Phát súng an phận
Tư Mạn đau đớn ôm chân. Phát súng vừa nãy của Nghiêm Trạch đã không nhằm vào tim cô mà là bắp chân phải của cô. Hành vi này quá nhanh, cũng không ai kịp ngờ đến. Tư Mạn lại càng không ngờ chỉ vì cô tiết kiệm một chữ ‘vâng’ đã ăn ngay phát súng này.
Cái lý lẽ hung tàn gì đây
“Rõ chưa?” Nghiêm Trạch vẫn lạnh lẽo như thường. Từ trên cao nhìn Tư Mạn nằm gục trên sàn nhà ôm lấy chân phải đẫm máu tươi. Trong giọng nói ngập mùi vị uy hϊế͙p͙.
Cô thử không mở miệng lần nữa xem.
Người xung quanh sợ đến ngã nhào ra. Những kẻ không liên quan đã sớm bị người của Nghiêm gia đuổi đi hết, chỉ còn lại một vài tiếp viên phục vụ cho bọn họ đã sợ mất mật vì một loạt chuyện vừa xảy ra.
Hắc Báo Hắc Miêu quan sát Tư Mạn, có chút chờ mong trong lòng. Muốn cô ngoan ngoãn một chút. Họ cũng chẳng hề muốn một tay súng cừ như vậy lại cứ thế mà ra đi.
Tư Mạn thở hồng hộc, vừa đau vừa hận. Cô trước nay không phải chưa từng dính đạn, năm mười hai tuổi cũng nhận một phát chí mạng. Chỉ là lúc đó không có người đàn ông nguy hiểm này đứng trước mặt uy hϊế͙p͙, gia tăng sự đau đớn từ phát súng kia khiến cô hoảng sợ.
“Vâng.” Tư Mạn cắn môi, tựa vào tường. Không tình nguyện đáp một câu.
Nghiêm Trạch khép hờ mắt lạnh, vứt súng sang Hắc Báo. Không nói thêm câu nào nữa mà quay đầu rời đi. Hắc Báo đưa mắt sang Hắc Miêu ra hiệu rồi đi theo Nghiêm Trạch, sau đó là đám vệ sĩ Nghiêm gia đều lần lượt theo chân Nghiêm Trạch rời đi chỉ để lại Tư Mạn cho Hắc Miêu.
Tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ của người đàn ông kia dần dần rời xa. Đến khi không còn nghe thấy nữa Tư Mạn mới đấm sàn, bực tức hét lên.
“Khốn kiếp, chân của bà!!!!”
Hắc Miêu đứng bên cạnh ra hiệu cho một tên vệ sĩ khác từ xa chạy tới bế Tư Mạn vào phòng VIP đế vương. Hắn nửa cười nửa không nói:
“Ngoan ngoãn sớm có phải tốt không, đỡ ăn một phát súng.”
Tư Mạn được bế vào phòng, đặt lên ghế. Vẫn còn tức tưởi và đau đớn đến không động đậy nổi, tức giận nhìn Hắc Miêu.
“Hừ, còn không mau đưa tôi tới bệnh viện. Muốn tôi làm việc cho các người, cái chân như vậy thì làm ăn được gì”
Hắc Miệu nhận một hộp y tế từ tay vệ sĩ, ngạo mạn đáp:
“Đám bác sĩ vô dụng đó Nghiêm gia không chứa. Cô im mồm được rồi đấy.”
Nói rồi Hắc Miêu không màng quan tâm vẻ mặt sửng sốt của Tư Mạn khi thấy hắn thành thạo cầm ống tiêm gây mê, không nhanh không chậm đâm vào da thịt non mềm. Rồi lại tiếp tục dùng dao kéo, gắp đạn, múa vài đường trên chân cô.
Bây giờ Tư Mạn mới nhớ ra. Nghiêm gia có nuôi một thần y, nói cho đúng ra là thiên tài y học trẻ tuổi, có thể xử lý các ca mổ khó có thể thực hiện trên thế giới. Vào nhiều năm trước đã quy phục dưới chân Nghiêm gia. Người đó còn có cái đầu nhanh nhạy và giỏi xử lý nghiệp vụ kinh tế, là một người chiếm giữ vị trí quan trọng trong Nghiêm gia, là đệ tam đại nhân mà người ngoài thường gọi bằng cái tên.
Con mèo giữ cổng Nghiêm gia: Hắc Miêu.
“Hắc Miêu đại nhân, anh xử lý cẩn thận cho tôi. Phụ nữ chúng tôi sợ nhất là để lại sẹo.” Tư Mạn mặt mày tái nhợt vẫn không quên dặn dò vài ba câu. Tuy rằng cô đã biết Hắc Miêu còn xuất sắc hơn đám bác sĩ ở bệnh viện, nhưng đây vẫn là lần đầu tương ngộ. Còn chẳng biết lời đồn có thật hay không.
Hắc Miêu làm vẻ không quan tâm, chăm chú một hồi, vẻ mặt lúc tiến hành ca mổ này cho Tư Mạn lại hoàn toàn bình thản, cứ như là đang giúp con chó con mèo nào ngoài đường băng bó vết thương khiến Tư Mạn cũng có chút an tâm.
Lúc hắn hoàn thành thì Tư Mạn đã đờ người ra, sắc môi bợt bạt, hai mắt không linh hoạt vì mất nhiều máu.
“Nghiêm gia không nuôi những kẻ vô dụng.” Hắc Miêu rửa tay, bình thản nhìn cái chân băng bó gọn gàng của Tư Mạn đang nằm trên ghế.
“Rồi sao?” Tư Mạn mệt đến mở không nổi mắt, chỉ nhắm mắt hững hờ đáp.
“Dưỡng thương cho tốt mà làm việc. Hoặc là cô sẽ rời khỏi Nghiêm gia đi thẳng đến nhà xác.”
Tư Mạn cả kinh mở mắt. Vết thương này là ai gây ra chứ, vả lại nó mau lành hay không đâu phải do cô quyết định. Nghiêm gia này rốt cuộc coi mạng người là cái gì? Dụng không được liền đạp đổ không cho kẻ khác có cơ hội mò tới. Đúng là bạc bẽo.
“Biết sợ thì ngoan ngoãn đi, trước mặt chủ thượng chỉ nên nói cái gì nên nói. Làm cái gì nên làm. Nếu đã từng được S-anonymous đào tạo qua, ắt hẳn cô cũng phải kẻ vô dụng chỉ biết bắn súng. Chủ thượng nhìn trúng cô, nghĩa là cả đời này của cô đều do Nghiêm gia an bài, cô không có quyền chống đối, chỉ có thể phục tùng. Làm việc cho chủ thượng, được ch.ết vì ngài ấy là diễm phúc đời này của cô. Cho nên cô dám oán thán chủ thượng nửa lời thì viên đạn kia sẽ không phải ở trên đùi cô, mà có thể sẽ nằm ở đây.” Hắc Miêu lạnh lùng nói, ngón tay dài chỉ giữa mi tâm Tư Mạn.
Tư Mạn cũng rõ, từ giờ khắc này cô không còn khả năng chạy trốn nữa. Tuy rằng cô vốn là người khoáng đạt tự do, không sợ trời không sợ đất, thiên hạ này không ai giữ chân được cô. Nhưng chỉ dựa vào khoảng thời gian ngắn ngủi chạm mặt Nghiêm Trạch kia cũng đủ khiến cô buộc phải dừng bước. Hắn khiến cô không có lá gan rời đi. Kẻ hung bạo đó là người đầu tiên trên đời khiến cô sợ hãi đến tột cùng chỉ bằng ánh mắt và hành vi.
Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Nghiêm gia đang tìm Ephemera, cô lại có thể trà trộn trong hàng ngũ Nghiêm gia, đường đường chính chính làm việc cho Nghiêm Trạch, ai có thể ngờ tới nhân vật truy nã cấp một lại là người Nghiêm gia được chứ. Vả lại tháng trước cô đắc tội với nhiều tổ chức xã hội đen ở Đông Nam Á, cái tên thiêu thân của cô vốn đã rất nhạy cảm. Trốn đông trốn tây vẫn khó có thể dung thân. Bây giờ có thể trốn trong tay áo Nghiêm gia, chẳng phải vừa vặn cho cô một chỗ trốn an toàn nhất sao.
Nghĩ đến đây tâm trạng tù túng khó chịu của Tư Mạn cũng vơi đi, dần dần hòa hoãn. Coi như chấp nhận số phận dưới trướng Nghiêm gia. Tuy rằng không biết bọn họ sẽ bắt cô làm cái gì, nhưng mà cô tin chắc ở đây vẫn an toàn hơn là phiêu bạt ngoài kia. Kể từ khi James Khải Huân bắt được cô thì thế giới ngoài kia đã không còn an toàn nữa.
“Biết điều là tốt.” Hắc Miêu vốn có con mắt tinh tường, nhận ra biểu hiện an phận trên mặt Tư Mạn, hắn cũng hài lòng.
Tư Mạn bỗng nhớ ra một việc. Nghiêm gia này cũng thật vô tâm. Nghi trượng đệ nhất vừa bị giết, lại có tâm tư đi thu phục kẻ khác, đã vậy đám đệ nhị và đệ tam này vô cùng bình thản. Cứ như là chuyện ngoài đường không liên quan đến họ.
Theo những gì Tư Mạn biết. Nghiêm Chính đích thị là em trai của Nghiêm Trạch mới đủ tư cách làm đệ nhất, cánh tay phải đắc lực cho hắn. Vậy không thể nói Nghiêm gia coi như chuyện ngoài đường, cũng phát lệnh truy nã cấp một đối với cô, ấy vậy mà đối với Nghiêm Chính lại không chút đau buồn. Đám người này có còn tình người không?
“Muốn hỏi cái gì?” Nhận ra ánh mắt đánh giá của Tư Mạn chiếu trúng. Hắc Miêu nghi hoặc.
Tư Mạn đương nhiên sẽ không ngớ ngẩn hỏi chuyện về Nghiêm Chính, cô đang sắm vai là một cựu gián điệp của mười năm trước, bây giờ chỉ đơn giản là người dân buôn bán lương thiện có đam mê với súng, không biết chuyện của giới hắc bang. Cho nên vẫn là giả ngu ngơ là tốt.
“Tôi chỉ muốn hỏi các người muốn tôi làm gì?”
Hắc Miêu không vội đáp lời, chỉ cho một vệ sĩ vào bế cô ra xe. Hàng xe của Nghiêm gia chiếm hêt một bãi lớn. Từ đằng xa, Tư Mạn thấp thoáng thấy bóng chiếc xe yêu quý của cô nằm ngơ ngác giữa biển xe, sau này cô không thể tự do lái xe đi đây đi đó nữa. Siềng xích của Nghiêm gia không cách nào tháo dỡ nữa.
“Dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện trốn chạy. Sau này cô phải làm gì, sẽ có người đến báo.”
Hắc Miêu đóng sập cửa, ra hiệu cho tài xế đưa Tư Mạn đi.
Trên chiếc xe, Tư Mạn bị ba vệ sĩ dõi mắt trấn giữ, khiến cô ngay cả một ý niệm chạy trốn cũng không dám phát sinh. Cái chân của cô bây giờ thành vô dụng. Cô có điên mới chọn giờ này để trốn.
Tư Mạn tựa lưng dựa vào ghế thở dài, yên lặng nhắm mắt.
Cuộc đời không ai ngờ đến. Có những lúc rẽ ngang nhanh đến mức không ai kịp thích ứng. Cô chỉ hy vọng ngã rẽ này còn lưu cho cô chút ánh sáng.