Chương 29
Mễ Vị dẫn theo Mễ Tiểu Bảo thất vọng trở về, ngay cả lão thái y đều thúc thủ vô sách, xem ra thật sự chỉ có tìm đến cha ruột của Tiểu Bảo mới có thể nhìn thấy hy vọng.
Nhưng cửa hàng nàng đã mở một thời gian, đến nay cũng không ai nhận ra Tiểu Bảo giống ai cả, xem ra vẫn là cần phải tăng lưu lượng người đến, mở rộng nhân mạch hơn mới được.
Nghĩ như vậy, vừa trở lại tiệm liền thấy Lý Nhị Mai tiến lên đón, cao hứng nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ, có người nói muốn đặt một bàn cơm, buổi tối đến ăn."
Mễ Vị nhìn vị nam tử phía sau lưng Lý Nhị Mai, lập tức nhận ra người này chính là gã hầu đi theo sau lưng vị nam tử thổ hào buổi trưa hôm nay chi ra một thỏi bạc mua cái lẩu Oden cuối cùng đó.
Mễ Tiểu Bảo cũng nhận ra người này, lặng lẽ níu váy Mễ Vị, nhỏ giọng nói: "Nương, là thúc thúc đi cùng với cái thúc thúc rất có tiền sáng nay ớ, nhà họ rất có tiền nha ~ "
Bị mấy từ có tiền liên tiếp chọc cho phì cười, Mễ Vị sờ sờ đầu của nó, cũng nhỏ giọng trả lời: "Biết rồi, chúng ta liền kiếm nhiều tiền một chút từ vị thúc thúc rất có tiền nha."
Mễ Tiểu Bảo phù phù phù phù gật đầu cái rụp.
Mễ Vị lúc này mới hỏi Từ Phúc Quý: "Không biết ngài cần món ăn gì?"
Từ Phúc Quý bây giờ rất tín nhiệm đối với tay nghề của Mễ Vị, liền nói: "Bà chủ ngươi nhìn xem cái gì ngon thì làm. Đêm nay thiếu gia nhà ta mời bạn thân hắn ăn cơm, tổng cộng bốn người, sẽ mang theo mấy người hầu, ngươi làm nhiều món ăn chút, không cần lo ăn không hết."
Mễ Vị hiểu được, lúc này mới định ra mười hai món ăn, thu của hắn mười lượng bạc.
Mắt thấy trời sắp tối, Mễ Vị bảo Lý Nhị Mai đi chợ mua thức ăn, nàng thì vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cho yến hội buổi tối.
"Gâu gâu ——" lúc này, cửa phòng bếp truyền đến tiếng chó con sủa gâu gâu, Mễ Vị cùng hai hài tử đồng thời xoay người lại, liền thấy cửa nửa có một tiểu nha đầu đang nấp nấp trốn trốn. Nhìn bộ dáng tiểu nha đầu này chỉ khoảng bốn năm tuổi, thắt hai bím tóc, rất gầy, nhưng lại rất đáng yêu, lúc này đang hiếu kì lại sợ hãi nhìn lén bọn họ.
Trong ngực của tiểu nha đầu còn ôm một con chó con, tiếng sủa ban nãy chính là từ con chó con này phát ra .
Mễ Vị đi đến trước mặt con bé, cong lưng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có phải là Nha Nha hay không a ?" Nha Nha chính là nữ nhi của Lý Nhị Mai.
Nha Nha rụt rè gật gật đầu, tay nhỏ khẩn trương sờ sờ lông trên người chó con.
Mễ Tiểu Bảo cũng lại gần, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm con chó con trong lòng con bé. Nhìn một hồi, dùng giọng nói thương lượng nói với Nha Nha: "Tiểu muội muội, ta có thể sờ con chó con của ngươi hay không ?"
Nha Nha gật đầu, cũng không để ý một thằng bé nhìn còn nhỏ tuổi hơn mình lại gọi mình là muội muội, đưa tay giơ con chó con về phía trước cho Mễ Tiểu Bảo sờ.
Mễ Tiểu Bảo vươn tay cẩn thận từng li từng tí sờ sờ đầu chó con, lại sờ sờ cái đuôi của nó, từ đầu đến chân sờ qua hết một lần, chó con ngoan cực kì , tuyệt đối không phản kháng, thậm chí còn thè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bàn tay nó.
Mễ Tiểu Bảo bị ɭϊếʍƈ nở nụ cười, "Nương, nó ɭϊếʍƈ con ~ "
Nhìn thấy thằng bé rất thích, Mễ Vị liền đi lấy điểm tâm mình làm đưa cho A Phúc, nhìn ba đứa hài tử bọn nó rồi nói: "Các ngươi đến hậu viện dẫn theo chó con chơi đi, đói thì ăn điểm tâm."
A Phúc gật đầu, kéo hai đứa tiểu hài nhi đi hậu viện chơi với chó con.
————
Cuối giờ Dậu, một chiếc xe ngựa dừng lại tại cuối hẻm Dương Liễu.
Từ Cảnh Nguyên nói với ba người kia: "Đi xuống đi, đến rồi ."
Thời Hạo Chi vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thân thể không nhúc nhích, mày nhíu lại, "Cảnh Nguyên ngươi có phải đang đùa chúng ta hay không, tiệm cơm này sao có thể ăn?"
Trương Cảnh đi cũng đẩy bạn thân một phen, "Ta nói này Từ Nhị, không phải là theo ngươi thì ngươi muốn đùa sao đùa nha, hết chuyện lại chọc ghẹo chúng ta như vậy. Thôi được rồi, nhanh chóng quay xe ngựa lại đi, ta mời các người đi Nhất Phẩm Lâu ăn cơm."
Từ Cảnh Nguyên trợn trắng mắt, tự mình xuống xe ngựa trước, "Ba người các ngươi không xuống cũng được, các ngươi trở về đi, tự ta đi ăn mỹ thực."
Nhìn hắn nghênh ngang bước đi , ba người trong xe ngựa hai mắt nhìn nhau, có chút không xác định .
"Từ Nhị bình sinh yêu nhất chính là ăn, lưỡi của hắn chính là lưỡi mèo, hắn không có lấy chuyện ăn uống ra đùa đâu."
"Chính hắn đã đi vào rồi , chẳng lẽ thật sự trong này có cơm ăn được ?"
"Nhưng cái quán cơm này đơn sơ như vậy, làm sao có cái gì ngon mà ăn?"
"Ngươi chưa nghe nói cao thủ tại dân gian à, đi thôi đi thôi, Từ Nhị đã đi xuống rồi , chúng ta cũng đi xem một chút đi, tới đó ăn không ngon thì rời đi thôi".
Mấy người quyết định tạm thời tin tưởng Từ Nhị một lần, lúc này mới từ trên xe ngựa đi xuống, đi vào tiệm cơm này.
Trong tiệm cơm diện tích nhỏ hẹp, tổng cộng chỉ có sáu cái bàn, diện tích này ngay cả phòng ngủ bọn hắn cũng không bằng, nhìn là thấy cực kỳ nghèo nàn. Nội tâm ba người đều ghét bỏ, cau mày chậm rãi đi đến bên cạnh Từ Cảnh Nguyên, cũng không ngồi xuống, chờ đám người hầu lau băng ghế tỉ mỉ sạch sẽ rồi mới ngồi xuống.
Từ Cảnh Nguyên cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm các ngươi hiện tại liền cứ làm vậy đi, đợi đến khi ăn được món của bà chủ làm, nếu còn xoi mói được như vậy, ta liền phục các ngươi sát đất.
Lý Nhị Mai thấy người đến, bận bịu dâng trà cho bọn hắn. Nhưng ba người Trương Cảnh tât nhiên chướng mắt cái trà thô rẻ tiền này, cũng không muốn uống, ngược lại Từ Cảnh Nguyên tự mình đổ một ly, uống một hớp xuống, chỉ cảm thấy thanh mát, lưu mùi hương, lại ngọt lành, rất ngon.
Hắn hỏi Lý Nhị Mai: "Đây là trà gì vậy? Thơm quá a."
Lý Nhị Mai có chút khẩn trương trả lời: "Đây là trà do chính tay bà chủ chúng ta ướp, chỗ khác không mua được đâu."
Từ Cảnh Nguyên gật gật đầu, rót cho ba người kia từng người một ly, "Các ngươi nếm thử, thật sự rất thơm."
Mấy người này không tiện làm mất mặt hắn, lúc này mới bất đắc dĩ bưng chén trà thô trên tay hớp một ngụm nhỏ, nhưng vừa vào miệng thì vẻ mặt liền thay đổi, Phó Trúc mắt sáng lên, "Trà này thật thơm, tiệm cơm này vậy mà có thể chế ra trà tốt như vậy sao?"
Trương Cảnh gật đầu, "Xác thật không tầm thường, nếu như bán ở bên ngoài, không thể nào rẻ hơn Đại Hồng Bào đang đứng đầu được."
Có tay nghề này, xem ra bà chủ không phải người thường rồi. Mấy người thu lại vẻ ghét bỏ mới vừa rồi, trong lòng coi trọng quán cơm nhỏ đơn sơ này hơn một chút, cũng chờ mong đồ ăn có phải thật sự ngon đến kinh động thiên nhân như lời Từ Nhị nói hay không.
Đợi khoảng một chén trà, Lý Nhị Mai bắt đầu mang thức ăn lên, món thứ nhất là trứng hấp tôm bóc vỏ.
Từ Cảnh Nguyên là người đầu tiêm cầm thìa múc một muỗng trứng hầm, chỉ thấy giữa lớp trứng vàng mềm mại mịn màng có điểm xuyết từng viên tôm bóc vỏ trong trong nõn nà, càng nổi bật hơn nữa lớp trứng đang run run rẩy rẩy trên muỗng, nhìn là thấy ngon.
Một ngụm ăn vào, miếng trứng mềm trơn trượt beo béo phối hợp với tôm bóc vỏ giòn giòn ngọt thịt làm bùng nổ vị giác, Từ Cảnh Nguyên mở to hai mắt, nhịn không được điên cuồng gật đầu, "Ăn ngon, ăn ngon quá."
Phó Trúc nhưng phụ hoa theo, còn dựng thẳng ngón cái cho Từ Nhị, "Ca, mới vừa rồi chúng ta hiểu lầm ca rồi , cửa tiệm này thật sự không tầm thường ."
Trương Cảnh tiếp: "Trách không được cửa hàng này lại tên là "Thật Mỹ Vị", đích xác là danh xứng kỳ thực."
Thời Hạo Chi không nói chuyện, chỉ ra sức ăn, người khác ăn một miếng hắn đã nhét hai miếng lớn vào miệng, ba người kia nhìn thấy, lập tức mắng hắn đồ tâm cơ, kế tiếp ai cũng không nói thêm lời nào, đều vùi đầu khổ ăn.
Chờ Lý Nhị Mai đem món thứ hai là thịt thủy tinh lên thì mâm đồ ăn món thứ nhất đã trống rỗng.
Lý Nhị Mai: ... Hoá ra công tử con nhà có tiền ăn cơm cũng nhanh như vậy sao?
Thịt thuỷ tinh vừa lên đến, lại bị mấy người đoạt gắp không còn, lúc này đâu còn gì là dáng vẻ ghét bỏ lúc đi vào kia nữa.
Món thứ hai đã trống không, trong khi chờ món thứ ba lên, Từ Cảnh Nguyên cười nhạo mấy tên bạn thân, "Các ngươi vừa mới rồi không phải còn không muốn xuống đây sao? Cảm thấy ta lừa các ngươi sao? Không biết đạo lý xem tiệm ăn thì không nhìn bề ngoài à ?"
Ba người kia giả vờ không nghe thấy những lời này.
Cuối cùng, một hàng bốn người ăn sạch sẽ hết mười hai món chính Mễ Vị chuẩn bị không thừa một chút nào, mấy gã hầu bọn họ dẫn đến đứng sau lưng đều nuốt nước miếng cả đêm, lại không có thể ăn được một ngụm, trong lòng ai oán cực kì .
Trước kia khi bọn họ cùng công tử đi ra ngoài ăn cơm, bọn công tử đều chỉ nếm một chút xíu, còn dư lại đều sẽ thưởng cho bọn họ ăn, lúc này bọn họ còn tưởng rằng thế nào cũng có lộc ăn lớn rồi, ai ngờ bốn vị công tử lại đem một bàn đồ ăn ăn sạch sẽ , ngay cả canh rau cũng không chừa cho bọn họ, hại bọn họ thèm cả đêm mà cái gì cũng chưa nếm được.
Mấy người Từ Cảnh Nguyên ăn đến đã nghiền , đã sớm quên mất đám người, lúc đi một đám ưỡn bụng đi chữ bát mà về, giống như phụ nhân mang thai.
Thời Hạo Chi ợ hơi, thỏa mãn nói: "Tối mai ta mời các ngươi ăn cơm, chúng ta lại đến đây nữa đi."
"Hảo huynh đệ!" Trương Cảnh vỗ vỗ vai của hắn, "Cũng không cần đến đợi buổi tối, chúng ta trưa mai liền đến đi, nói bà chủ lại làm cho chúng ta một bàn."
Từ Cảnh Nguyên: "Bà chủ buổi trưa không có bán món chính, mà làm một ít món ăn vặt, ta nói cho ngươi biết, bà chủ làm món lẩu Oden đặc biệt ăn ngon, vừa cay tê tê vừa đậm đà ngon miệng, càng cay càng ăn hăng hái, ăn sẽ nghiện."
"Lẩu Oden ?" Phó Trúc hứng thú, "Ta ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, ngày mai ta cũng tới nếm thử, Cảnh Nguyên ngươi đợi ta cùng đi."
"Ta cũng tới nếm thử, chúng ta cùng đi đi."
Từ Cảnh Nguyên dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ mấy người bọn họ, "Các ngươi nếu là muốn cùng ta đi ăn, vậy đi sớm chút đi. Cái món lẩu Oden của bà chủ bán đặc biệt nhanh, rất nhiều người xếp hàng mua, tới chậm là khỏi mua. Trưa hôm nay ta phải dùng một số tiền lớn mới mua lại được một nồi trong tay người khác đó ."
"Đây chẳng phải là muốn chúng ta phải giành ăn với các lão bách tính sao? Ta thấy không bằng bảo mấy gã hầu đến mua, mang về lại ăn là tốt hơn ."
Từ Cảnh Nguyên lắc đầu, "Mua về rồi cảm giác ăn không ngon bằng ăn ngay tại chỗ đâu. Dù sao ta sẽ tự mình đến ăn , các ngươi nếu là không xuống giá được thì bảo mấy tên hầu đến mua đi."
Ba người kia nghe hắn nói như vậy, cũng bỏ ý nghĩ bảo kẻ hầu đi mua, quyết định trưa mai tự mình lại đây.
Trong lúc đó, một chiếc xe ngựa lặng lẽ dừng ở cửa sau Hiên Viên Phủ, gã hầu tiến lên gõ cửa, rất nhanh có người đến mở môn, hỏi rõ ràng là ai xong, xe ngựa được nghênh vào trong phủ.
Trong đại sảnh đãi khách đèn đuốc sáng trưng, trên ghế có một nam một nữ đang ngồi, đó chính là quận chúa Như Ý cùng trượng phu của nàng.
Quận chúa Như Ý là trưởng nữ của Hiên Viên lão tướng quân, vì lão tướng quân có công với Đại Nguỵ, hoàng đế đặc biệt phong cho đích nữ là quận chúa. Quận chúa Như Ý vào năm Khánh Nguyên 35 đã gả cho thám hoa lang của năm đó là Vu Khiêm Hòa làm vợ, hai vợ chồng sau khi kết hôn rất ân ái, tuy quận chúa nhiều năm không sinh được hài tử, nhưng quận mã ngay cả một thông phòng cũng không có, chuyện này không biết đã tiện sát bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Từ lúc Hiên Viên Tố bốn năm trước hôn mê bất tỉnh, phủ Hiên Viên tướng quân ở vào thế loạn trong giặc ngoài, quận chúa Như Ý, cũng là Hiên Viên Ý, liền theo phu quân chuyển đến phủ tướng quân để tiện bề chăm sóc đệ đệ cùng mẫu thân, đồng thời chủ trì đại cục, miễn cho bị sài lang hổ báo chui vào chỗ trống.
"Ngô Lão Thái Y, không biết muộn như vậy ngài đến cửa là có chuyện gì?" Hiên Viên Ý đoán không ra lý do đến, càng đoán không vì sao hắn lại muốn lén lút từ cửa sau vào, dứt khoát đi thẳng vào chủ đề.
Ngô Lão Thái Y nhìn hai bên một chút, không lên tiếng.
Hiên Viên Ý sáng tỏ, phất tay bảo nha hoàn tùy tùng hai bên đều đi xuống, trong sảnh chỉ còn lại ba người.
Ngô Lão Thái Y đứng lên, thấp giọng nói: "Quận chúa, lão hủ cả gan hỏi một câu, không biết nên cạnh Đại Tư Mã có từng tồn tại một nữ nhân nào hay không?"
Đại Tư Mã chính là đệ đệ của Hiên Viên Ý, cũng là độc đinh thế này của Hiên Viên gia, gia chủ Hiên Viên Tố, năm đó dẫn đại quân chiến đấu với bảy nước đang rình rập xung quanh Đại Ngụy. Trong một đêm giết ch.ết hai mươi vạn đại quân Khương vu, làm quân địch nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật, được tiên đế phong làm Đại Tư Mã, cũng được con dân Đại Ngụy xưng tụng là Chiến thần Đại Ngụy.
Ánh mắt Hiên Viên Ý ngưng trọng, thanh âm cũng sắc bén vài phần, "Ngô thái y, vì sao ngài lại hỏi như vậy? Có phải ngài biết cái gì về chuyện của A Tố ? Có chuyện gì kính xin ngài nói thẳng."
Ngô Lão Thái Y chắp tay, không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Hôm nay có một đôi mẹ con đến Thánh Thảo Đường xem bệnh, lão phu tự mình tiếp chẩn, đứa bé kia đại khái ba bốn tuổi gì đó, từ khi sinh ra đã mang độc từ trong thai , mỗi tháng đều phát tác một lần, mà cái độc đó lại giống y hệt độc ở trên người Đại Tư Mã."
"Ba ——" Chén trà trong tay Hiên Viên Ý tay rơi xuống trên mặt đất, triệt để vỡ nát, nước trà bắn lên trên người của nàng, nhưng nàng lại không mảy may để ý, trực tiếp từ trên ghế đứng lên, tới gần Ngô Lão Thái Y, từng câu từng từ hỏi: "Ngài là nói, độc trên người hài tử kia giống độc trên người A Tố ?"
Ngô Lão Thái Y gật đầu, "Hơn nữa —— đứa bé kia, ngoại hình thực sự giống Đại Tư Mã như đúc."
"Giống nhau như đúc?" Hiên Viên Ý lẩm bẩm: "Giống nhau như đúc? Giống A Tố như đúc? Hài tử?"
Đột nhiên, nàng cầm lấy vạt áo Ngô Lão Thái Y, vội vàng hỏi: "Ngài xác định giống nhau như đúc? Không sai chú?"
Ngô Lão Thái Y lắc đầu, "Lão hủ cam đoan không sai, cho nên mới không dám khinh thường, mà đi suốt đêm đến nói cho ngài. Mà lúc nãy lão hủ vừa mới hỏi bên cạnh Đại Tư Mã có từng tồn tại nữ nhân hay không, chính là ý này."
Hiên Viên Ý lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa đứng không vững, muốn cười lại không dám cười, muốn khóc lại khóc khóc không ra đến, bàn tay nắm trong ống tay áo run rẩy kịch liệt.
Vu Khiêm Hòa tiến lên đỡ lấy nàng, "A Ý, nàng đừng kích động, cẩn thận thân thể."
Hiên Viên Ý bắt lấy tay hắn, trong mắt rưng rưng, thanh âm run rẩy, "Mạnh Nguyên chàng nghe chưa, A Tố có thể có hài tử, hắn có thể có hài tử, Hiên Viên gia chúng ta không có tuyệt hậu, nhà chúng ta có hài tử."
Vu Khiêm Hòa vỗ vỗ lưng của nàng, "A Ý chúng ta biết rõ ràng lại nói, đừng vội kích động."
Hiên Viên Ý phản ứng kịp, lại đi hỏi Ngô Lão Thái Y, "Ngô thái y, vậy hai mẹ con kia đang ở nơi nào?"
Ngô Lão Thái Y nói địa chỉ cho nàng.
Hiên Viên Ý đẩy tay Vu Khiêm Hòa ra, trịnh trọng quỳ xuống thi lễ với Ngô Lão Thái Y, "Ngô thái y, cảm tạ ngài tối nay đến cửa cáo tri tin tức này, Hiên Viên gia ta cảm kích vô cùng, về sau nếu có cái gì cần Hiên Viên gia ta giúp, chỉ cần ngài mở miệng."
"Chiết sát lão hủ , quận chúa mau đứng lên." Ngô Lão Thái Y vội vàng nâng nàng dậy, lại nói: " Tiểu nương tử kia nghe nói mấy năm trước ngã xuống vách núi, trí nhớ bị mất, không còn biết gì về chuyện trước kia. Sau khi sinh con xong liền mang theo hài tử tìm kiếm cha hài tử, ta thấy nàng ta muốn tìm phụ thân hài tử để hỏi cách trị độc trên người hài tử. Nhưng lúc ấy ta không xác định nên cái gì ta cũng không tiết lộ với hai mẹ con kia."
Hiên Viên Ý gật gật đầu, "Cám ơn ngài, ta sẽ đi tìm mẹ con bọn họ."
Sau khi Ngô Lão Thái Y rời khỏi, nước mắt Hiên Viên Ý rốt cuộc rơi xuống, tựa vào trong lòng Vu Khiêm Hòa, "Mạnh Nguyên, A Tố có hậu , Hiên Viên gia chúng ta có hậu !"
Vu Khiêm Hòa nhẹ nhàng lau nước mắt nàng, sợ nàng kỳ vọng càng lớn thất vọng càng lớn, vẫn nhịn không được tạt cho nàng một gáo nước lạnh, "Nhưng mà A Ý, năm năm trước A Tố đang chiến đấu ở chiến truòng Tây Bắc, hài tử kia là ở nơi nào đến ? Huống hồ chúng ta chưa từng nghe nói nên