Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị
✍ Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
Hoàn thành
Ngôn TìnhXuyên KhôngCổ Đại
107 chương
697 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
/2
Bạn đang đọc truyện Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị của tác giả Nguyệt Bán Yếu Phân Gia. Mễ Vị nguyên bản cũng từ một học trò không hề nổi bật mà phấn đấu từng bước trở thành đại sư trù nghệ, một bữa cơm khó cầu.
Hai mươi năm trời cố gắng nỗ lực, vượt qua hết chông gai, đến lúc tận hưởng thành quả, giao sản nghiệp cho đồ đệ quản lý để bản thân vui thú an nhàn thì lại gặp tai nạn giao thông, cứ thể qua đời.
Không ngờ nàng may mắn vẫn còn sống, dù là xuyên đến thế giới cổ đại, cũng không rõ triều đại gì trong lịch sử, nhưng thôi, miễn còn sống là tạ ơn trời đất!
Chỉ là, ông trời cố tình trêu chọc nàng phỏng?
Mễ Vị:...... Không cho nàng về trời sớm thì thôi đi, vì sao trong bụng nàng còn có nhãi con?
May mắn vận khí không tồi, được vị trụ trì trong miếu cứu giúp, ăn nhờ ở đậu vô ưu vô phiền trong miếu đến gần bốn năm. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi thằng tiểu tử nhà nàng vừa qua sinh nhật ba tuổi, trụ trì liền đóng gói hai mẹ con ném xuống núi, bảo đi tìm cha của thằng bé.
Mễ Vị nhìn tiểu tử nhà mình mở to mắt gào khóc đòi ăn, không thể không vén tay áo, một lần nữa cầm nồi cầm muỗng, đi lên con đường mỹ thực.
Hai mươi năm trời cố gắng nỗ lực, vượt qua hết chông gai, đến lúc tận hưởng thành quả, giao sản nghiệp cho đồ đệ quản lý để bản thân vui thú an nhàn thì lại gặp tai nạn giao thông, cứ thể qua đời.
Không ngờ nàng may mắn vẫn còn sống, dù là xuyên đến thế giới cổ đại, cũng không rõ triều đại gì trong lịch sử, nhưng thôi, miễn còn sống là tạ ơn trời đất!
Chỉ là, ông trời cố tình trêu chọc nàng phỏng?
Mễ Vị:...... Không cho nàng về trời sớm thì thôi đi, vì sao trong bụng nàng còn có nhãi con?
May mắn vận khí không tồi, được vị trụ trì trong miếu cứu giúp, ăn nhờ ở đậu vô ưu vô phiền trong miếu đến gần bốn năm. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi thằng tiểu tử nhà nàng vừa qua sinh nhật ba tuổi, trụ trì liền đóng gói hai mẹ con ném xuống núi, bảo đi tìm cha của thằng bé.
Mễ Vị nhìn tiểu tử nhà mình mở to mắt gào khóc đòi ăn, không thể không vén tay áo, một lần nữa cầm nồi cầm muỗng, đi lên con đường mỹ thực.