Chương 47
Mắt thấy công chúa Như Nguyệt thật sự sắp bị bóp ch.ết , Mễ Vị nghĩ thầm không tốt, dù sao cũng là công chúa Hoàng gia, lại là muội muội duy nhất của bệ hạ, nữ nhi ruột duy nhất của thái hậu, nếu như ch.ết trong tay Hiên Viên Tố, vậy khẳng định là phiền toái rồi! Đến thời điểm đó ai cũng không chạy được.
Nàng vội vàng tiến lên giữ chặt tay Hiên Viên Tố, một tay còn lại không ngừng vỗ nhẹ trấn an phía sau lưng hắn, miệng dỗ nói: "Hiên Viên Tố, ngươi bình tĩnh một chút, đừng tức giận , buông tay trước có được hay không?"
Hiên Viên Tố chuyển ánh mắt qua trên mặt nàng, không nói chuyện, lực đạo trên tay cũng không bớt đi chút nào.
Mễ Vị cắn cắn môi, hai tay ôm lấy bàn tay lớn của hắn, làm cho bàn tay hắn nằm gọn trong hai bàn tay mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn, trấn an, "Ngươi đừng như vậy nha, ngươi như vậy ta sẽ sợ hãi."
Nghe thấy nàng nói sợ hãi, chân mày Hiên Viên Tố hơi nhíu lại, chầm chậm buông lỏng tay ra.
Công chúa Như Nguyệt vừa bị buông ra liền ngã xuống trên mặt đất dùng sức ho khan, phổi cũng muốn ho văng ra , đầy mặt đều là nước mắt, vô cùng chật vật.
Thị vệ thị nữ chung quanh nhanh chóng tiến lên nâng nàng ra dậy, cũng mặc kệ tôn ti , kéo người liền chạy, một khắc cũng không dám ở lâu, sợ ở thêm một khắc liền bị sát thần Đại Tư Mã lau cổ cho.
Hiên Viên Tố cũng không ngăn cản, chỉ là lúc bọn họ rời đi, lạnh lùng nói: "Đừng có lần sau."
Mọi người đều lời này của hắn là có ý gì, một đám sợ tới mức chạy nhanh hơn.
Huyệt vị trên người Gia Cát Lão Đầu không biết khi nào đã tự động giải , khi có thể động lại liền lặng lẽ đi sát vào Mễ Vị, lần này thật sự nhỏ giọng nói , "Tiểu cô nương, ngươi thấy được rồi chứ, tên sát thần này giết người không nháy mắt , đáng sợ, ngươi phải lựa chọn cho thật kỹ a."
Mễ Vị: ... Đến lúc này rồi mà ngài còn có tâm tư nói chuyện đó .
"Tiểu cô nương, ta nói với ngươi nha, công chúa Như Nguyệt này đã sớm coi trọng phụ thân của Tiểu Đầu Trọc nhà ngươi , mười ba mười bốn tuổi liền quậy um lên muốn phải gả cho hắn, bất quá Hiên Viên Tố không chịu, kết quả người ta vẫn luôn chờ tới bây giờ còn chưa từ bỏ, dù cho Hiên Viên Tố có hôn mê suốt 5 năm cũng không gả cho người. Ta thấy nàng ta nếu không đạt mục đích thì không bỏ qua, ngươi cũng nên cẩn thận. Cái công chúa kia rất ương ngạnh, nếu như ngươi bị nàng ta nhìn chằm chằm thì sẽ rất phiền toái , dù sao người ta còn có hoàng đế ca ca cùng thái hậu mẫu thân chống lưng ."
Mễ Vị cũng lặng lẽ trả lời: "Không có việc gì, ta không sợ, ta cũng không thèm giành với nàng ta."
Ai biết lời này vừa nói xong, nàng liền bị một ánh mắt lãnh trầm nhìn chằm chằm , phía sau lưng run lên một trận.
Nàng chậm rãi quay đầu đi, liền thấy mắt Hiên Viên Tố với thần sắc đáng sợ nhìn nàng.
Lại tới nữa, lại tới nữa, lại lộ ra ánh mắt đáng sợ như vậy , vừa rồi khẳng định nghe được lời nàng nói .
Mễ Vị lập tức giả vờ như có chuyện chạy ra phòng bếp, tránh bị ánh mắt người này hù ch.ết.
Bất quá, tuy rằng công chúa Như Nguyệt đã đi , nhưng Mễ Vị vẫn không yên lòng. Dù sao cũng là công chúa Đại Ngụy, lại được sủng ái như vậy, khó nói không trở về nhà đi cáo trạng, vạn nhất hoàng đế cùng thái hậu tìm bọn họ phiền toái thì làm sao bây giờ?
Đúng là lo lắng này cũng không phải dư thừa, sáng sớm hôm sau người trong cung liền tới, tuyên chỉ bảo Hiên Viên Tố tiến cung, trong thánh chỉ còn bắt phải mang Mễ Tiểu Bảo cùng đi.
Nội tâm Mễ Vị hoảng sợ, sao hoàng đế lại bảo Mễ Tiểu Bảo cũng đi? Hắn muốn làm gì?
Thấy sắc mặt nàng không đúng, Hiên Viên Tố cầm tay nàng, trầm giọng nói: "Không có việc gì, có ta."
Mễ Vị cắn cắn môi, nói thầm: "Có phải là công chúa Như Nguyệt trở về cáo trạng , hoàng đế hiện tại muốn tìm ngươi và Tiểu Bảo chất vấn? Có phải hắn sẽ phạt hai người hay không?"
Hiên Viên Tố lại không thèm để ý, "Đừng sợ, có ta ở đây, hắn không dám đâu."
Lời nói này cuồng vọng đến cực điểm, nhưng Mễ Vị lại không hiểu sao mà tin tưởng hắn không phải đang cuồng vọng, thật sự có thứ để cuồng vọng mới dám nói như vậy. Thật lạ lùng, nhưng tâm lý hoảng sợ của nàng sau khi nghe lời của hắn dần dần lắng xuống, tựa hồ như nếu hắn ở đây, thật sự cái gì cũng không cần lo lắng.
Chuyến đi này, hai cha con đi thẳng đến sắp chạng vạng mới trở về. Nhìn thấy dáng vẻ hai người đều toàn vẹn, trái tim vẫn luôn treo cao của Mễ Vị cuối cùng cũng rơi xuống , vội vàng hỏi Hiên Viên Tố: "Thế nào? Không có việc gì chứ ?"
Hiên Viên Tố vẫn là dáng vẻ không có biểu cảm gì kia, nhạt giọng nói: "Không có việc gì."
Mễ Vị cảm thấy nếu trời có thể sập xuống ngay trước mặt hắn thì hắn đều thấy không có việc gì, dứt khoát cũng không hỏi hắn , trực tiếp chộp Mễ Tiểu Bảo tới, "Tiểu Đầu Trọc, con nói cho nương, vào trong cung phát sinh chuyện gì ?"
Mễ Tiểu Bảo nhiêu tả được nhiều chi tiết hơn so với cha của nó, "Đi gặp hoàng đế bá bá trước, sau đó hoàng đế bá bá khen con lớn lên đáng yêu lại hoạt bát, còn nói về sau sẽ là một thế hệ đại tướng. Sau đó liền gọi người dẫn con ra ngoài chơi ."
Nghe đến đó Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra, xem ra đích xác không có chuyện gì. Nào biết câu tiếp theo cuả Mễ Tiểu Bảo thiếu chút nữa làm nàng mềm chân.
"Sau đó con liền đi ngự hoa viên chơi , gặp được một thằng bé nói con bắt nạt cô cô nó, còn muốn đánh con, sau đó con liền đánh nhau một trận với nó."
Mễ Vị: ... Có thể chơi ở trong Ngự Hoa viên, còn nói cái gì cô cô , nhất định là con trai của hoàng đế, đương kim hoàng tử a. Cho nên Tiểu Đầu Trọc à, con đây là tiến cung liền đánh cho hoàng tử một trận sao?
Tuy rằng Mễ Tiểu Bảo nói là hai người đánh một trận, nhưng Mễ Vị cảm thấy dựa theo giá trị vũ lực của Mễ Tiểu Bảo, hẳn là nó đánh cho tiểu hoàng tử người ta một trận thì đúng hơn, hiện tại không biết đánh tới nông nỗi nào mà thôi.
Nàng quay đầu nhìn Hiên Viên Tố, dùng ánh mắt hỏi hắn đánh nhau xong rồi thế nào.
Hiên Viên Tố trầm mặc một chút mới mở miệng, "Cũng không có gì, chỉ đánh ra chút máu mũi thôi."
Chỉ? Đánh ra chút máu mũi?
Mễ Vị thiếu chút nữa một hơi cũng hít không lên, "Vậy hoàng đế có tức giận không? Có làm khó các người hay không?"
Hiên Viên Tố nhướn mi, tựa hồ kinh ngạc sao Mễ Vị lại hỏi như vậy, "Tam hoàng tử năm nay sáu tuổi, lớn hơn Tiểu Bảo hơn hai tuổi, thế nhưng còn bị đánh thành như vậy, hoàng đế mà có tức giận chẳng phải nên tức giận con trai mình quá phế vật sao?"
Mễ Vị: ...
Che trán, theo trực giác của Mễ Vị, sự tình sẽ không đơn giản trôi qua như vậy. Nhưng nàng cũng không muốn hỏi lại hai cha con này, càng hỏi càng mệt tim, cuối cùng đành phải ôm trái tim đập thình thịch mà đi phòng bếp nấu ăn, hiện tại chỉ có xuống bếp mới có thể an ủi được tâm linh chấn động của nàng.
Sự thật chứng minh, trực giác nàng không sai, sự tình đích xác sẽ không đơn giản kết thúc như vậy. Ngày thứ hai công chúa Như Nguyệt lại tới nữa, sau lưng còn mang theo một tiểu nam hài mập mạp đại khái năm sáu tuổi, chẳng qua này mặt tiểu nam hài này có chút thảm, hốc mắt đen một bên, một bên má cũng sưng lên thật cao, khóe miệng còn rách da.
Không cần hỏi liền biết đứa trẻ này chính là Tam hoàng tử bị Mễ Tiểu Bảo đánh.
Trong lòng Mễ Vị còn có chút áy náy , xem ra Tiểu Đầu Trọc thật sự là đánh tiểu hài nhà người ta rồi.
Tam hoàng tử hùng hổ , sau lưng dẫn theo một đám thị vệ, vừa vào cửa liền nhắm ngay Mễ Tiểu Bảo, giơ chân nói: "Tiểu hòa thượng! Hôm nay ngươi nhất định phải ch.ết, hôm nay ta sẽ cho ngươi đẹp mặt !"
Công chúa Như Nguyệt ôm cánh tay đứng một bên nhìn xem, trong mắt tràn đầy cười trên nỗi đau của người khác, tuyệt không định quản Tam hoàng tử.
Mễ Tiểu Bảo lại một chút cũng không sợ, nhìn nhìn mấy người đại thị vệ cao lớn kia, chân tâm thực lòng hỏi Tam hoàng tử: "Ngươi đánh nhau còn phải tìm nhiều người như thế giúp đỡ sao?"
Những lời này chọt trúng nỗi đau của Tam hoàng tử, chính là vì hắn đánh không lại Mễ Tiểu Bảo cho nên hôm nay mới mang nhiều người như vậy đến trả thù , hôm nay là dù có thế nào cũng không thể một chọi một .
Tam hoàng tử học theo lời của cô cô ruột mình dạy trên đường đến đây, nói: "Ta đường đường là Tam hoàng tử, đối với loại tiểu dân như ngươi, há có thể tự mình động thủ? Ngươi chỉ xứng đánh cùng những hộ vệ này ."
Mễ Tiểu Bảo sờ sờ đầu, "A" một tiếng.
Hiên Viên Tố nheo mắt nhìn đám người kia, nghe nói đến câu này, đột nhiên bàn tay nắm lại, ngón cái sờ sờ thân ngón trỏ.
Mễ Vị phát hiện động tác này của hắn, thầm kêu không tốt, động tác này là cho thấy hắn sinh khí , muốn động thủ ! Vì thế vội vàng ôm lấy tay hắn, "Đừng tức giận, đừng tức giận, cũng đừng động thủ, trên người ngươi còn bị thương mà, Gia Cát đại phu nói bây giờ ngươi không thể động thủ."
Cảm thụ được xúc cảm mềm mại trên tay, động tác Hiên Viên Tố dừng lại, đầy người sát khí nháy mắt tiêu mất một nửa.
Tam hoàng tử còn chưa biết mình vừa tránh được một kiếp, vẫn đầy mặt kiêu ngạo nhìn thị vệ sau lưng nói: "Còn chần chờ cái gì! Đều lên cho ta, không động thủ trở về mỗi người lãnh 30 đại bản."
Bọn thị vệ đứng trước mặt Hiên Viên Tố nào dám động thủ, hận không thể giấu mình ẩn vào đâu đó không thấy được, nhưng bây giờ Tam hoàng tử lên tiếng , bọn họ muốn giả ch.ết cũng giả không được, Tam hoàng tử thật sự sẽ đánh nha, mà cho dù Tam hoàng tử không đánh, công chúa Như Nguyệt trở về cũng sẽ phạt bọn họ.
Bọn họ hôm nay thật sự cực kỳ xui xẻo mới bị Tam hoàng tử chọn trúng tới chỗ này.
Nhìn mấy thị vệ sau một lúc lâu đều bất động, công chúa Như Nguyệt bị chọc tức, cả giận nói: "Không nghe thấy lời chủ tử các ngươi nói sao? Ai không nghe lời, ta bảo hoàng thượng giết cửu tộc các ngươi !"
Lời này làm thân thần mấy cái thị vệ kịch chấn, dưới sự uy hϊế͙p͙ như vậy, mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định động thủ, nhưng chỉ tính toán giả vờ bắt lấy Mễ Tiểu Bảo coi như xong, làm dáng một chút.
Mễ Tiểu Bảo không biết ý nghĩ của bọn họ, chỉ cho rằng bọn họ thật sự muốn tới đánh mình, liền vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, nhìn Hiên Viên Tố nói: "Cha, người đừng động thủ, để con."
Mễ Vị còn chưa kịp giữ lại, Tiểu Đầu Trọc điểm chân một cái liền xông ra ngoài, một chân đá vào trên lồng ngực người cầm đầu, một nam nhân người cao ngựa lớn nháy mắt liền bay ngược ra ngoài cửa, lăn lăn trên đường cái vài cái mới dừng lại, dẫn tới tất cả người trong hẻm Dương Liễu đều chạy đến xem náo nhiệt.
Mấy thị vệ phía sau còn chưa phản ứng kịp liền liên tiếp bị Mễ Tiểu Bảo đá bay , một đám nằm trên mặt đất hoài nghi nhân sinh.
Bọn họ đường đường là thị vệ đeo đao của hoàng cung, lại bị một đứa bé đánh té lăn?
Nhưng vậy cũng đúng lúc, bọn họ liền có thể giả vờ lên không đứng lên được, không cần động thủ nữa.
Tam hoàng tử cũng há hốc miệng không dám tin nhìn Mễ Tiểu Bảo, miệng đều có thể nhét vừa một cái trứng gà luôn.
Mễ Tiểu Bảo thở dài, lại lắc đầu, nhìn Tam hoàng tử nói: "Bọn thị vệ của ngươi thật sự quá yếu, lần sau đánh nhau nên mang ai lợi hại chút đi." Nói xong, giơ kẹo hồ lô trong tay lên cắn một cái, hạnh phúc nheo mắt lại.
"Oa ——" Tam hoàng tử rốt cuộc chịu không nổi đả kích này, khóc rống lên.
"Ngươi khóc cái gì! Câm miệng!" Công chúa Như Nguyệt tức giận muốn ch.ết, ngày hôm qua trở về cáo trạng, kết quả hoàng huynh không thèm làm chủ cho nàng ta coi như xong, còn mắng nàng ta, còn lệnh ép nàng ta không cho lại đến tìm phiền toái, hôm nay thật vất vả mới dụ được Tam hoàng tử cùng nàng ta đi gây chuyện, kết quả tiểu tử này thật vô dụng, tự mình khóc trước rồi .
Tam hoàng tử luôn luôn là một tiểu bá vương, hoàn toàn không nghe nàng , vẫn khóc đến thương tâm.
Mễ Tiểu Bảo tròn mắt nhìn Tam hoàng tử, người ta muốn đánh nhau với nó, nó còn có thể phụng bồi, nhưng nếu ở trước mặt nó khóc thương tâm như vậy, nó liền tay chân luống cuống. Suy nghĩ một lúc lâu, nó tiến lên đem một viên kẹo hồ lô cuối cùng trong tay nhét vào trong cái miệng đang há to củaTam hoàng.
Tiếng khóc của Tam hoàng tử dừng lại, trong mắt ngấn lệ, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ kẹo hồ lô trong miệng, nháy mắt mắt sáng lên, lập tức liền quên luôn chuyện đang khóc, miệng ʍút̼ kẹo chùn chụt rồi nhai xuống, sau khi nuốt vào cổ họng còn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miệng, vẫn chưa thỏa mãn hỏi: "Còn, còn nữa không?"
Người chung quanh: ...
Mễ Vị: ... Sao tự nhiên cảm thấy giờ phút này rất muốn cười là thế nào nhỉ.
Mễ Tiểu Bảo thấy nó rốt cuộc không khóc nữa, nhẹ nhàng thở ra, xoay người vào phòng bếp lấy một chuỗi kẹo hồ lô cho nó, "Còn có thể cho ngươi một chuỗi, nhưng ngươi phải trả tiền a."
Tam hoàng tử gật gật đầu liên tục, không hề nghĩ ngợi liền đem ngọc bội mình mang trên người lấy xuống cho Mễ Tiểu Bảo, "Cho ngươi cái này, đổi kẹo hồ lô của ngươi."
Mễ Tiểu Bảo nhíu nhíu mày, "Nhưng mà cái này cũng quá nhiều, ngọc bội kia không phải chỉ hai văn tiền đâu."
May mắn Tam hoàng tử đi ra ngoài còn mang theo một tiểu thái giám, tiểu thái giám vội vàng lấy ra một khối bạc vụn nhỏ đưa cho Mễ Tiểu Bảo, nói: "Tiểu công tử cho người, không cần thối lại, ngài lấy cho Tam hoàng tử chúng ta thêm mấy chuỗi đi."
Mễ Tiểu Bảo liền nhận bạc, xong xoay người lại chạy vào phòng bếp lấy mấy chuỗi kẹo hồ lô cho Tam hoàng tử, cùng ân cần nói: "Đây là kẹo hồ lô nương ta làm, đặc biệt ngon, ta cho ngươi vậy về sau ngươi cũng không thể lại đến đây đánh người, biết chưa ? Tùy tiện đánh người không phải là hài tử ngoan."
Tất cả tâm thần của Tam hoàng tử đều bị kẹo hồ lô câu đi , không nói hai lời liền gật đầu, "Được; ta không đánh người, nếu ngươi cho ta nhiều kẹo hồ lô một chút, ta còn có thể làm bằng hữu tốt với ngươi ."
Mễ Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, nói: "Chỉ cần ngươi về sau làm hài tử tốt, ta sẽ cùng ngươi làm bằng hữu, nhà ta có rất nhiều rất nhiều thứ ngon nha, còn ngon hơn cả kẹo hồ lô nữa, nhưng mà nếu ngươi ăn thì phải trả tiền a."
Tam hoàng tử lại làm gà mổ thóc, "Được, ta trả, ta trả."
Mễ Vị: Đây liền hóa thù thành bạn ? Thế giới của tiểu hài thần kỳ như vậy sao?
Công chúa Như Nguyệt lại sắp bị tức ch.ết , sớm biết thằng tiểu tử này không biết tranh giành như thế, hôm nay đã không dẫn theo nó đi ra , lúc này liền kéo thằng bé, "Đừng ăn nữa, ngươi chỉ có biết ăn thôi! Ngươi còn nhớ rõ hôm nay ngươi tới đây làm gì không!"
Tam hoàng tử giờ phút này đang bị mỹ thực hấp dẫn, cái ân oán tình cừu gì đều quên, tránh khỏi tay công chúa Như Nguyệt, chạy đến sau lưng Mễ Tiểu Bảo, quay đầu lại nói với nàng ta: "Cô cô tự ngươi hồi cung đi thôi, ta ăn xong đồ ăn ngon ta mới trở về."
"Ngươi!" Công chúa Như Nguyệt tức đến đầu sắp bốc khói, cũng không làm gì được Tam hoàng tử, cố tình nơi này nàng ta cũng không làm gì được ai, nhất là ngày hôm qua bị Hiên Viên Tố thiếu chút nữa bóp ch.ết, hiện tại không dám tùy ý gây chuyện, đành phải ấm ức rời khỏi đây, ngay cả Tam hoàng tử cũng mặc kệ.
Tam hoàng tử tuyệt đối không để ý nàng ta rời đi, ngược lại hứng thú bừng bừng hỏi Mễ Tiểu Bảo: "Nơi này còn có gì ngon ?"
Mễ Tiểu Bảo xòe ngón tay ngắn ngủn tính cho nó xem: "Có bánh cuốn, có lẩu, có vịt quay, có bánh ngọt..."
Mễ Tiểu Bảo mỗi lần kể ra một món thì Tam hoàng tử liền nuốt một ngụm nước miếng, đến cuối cùng nước miếng sắp trào ra ngoài.
Mễ Vị rốt cuộc biết vì sao Tam hoàng tử lại mập như vậy , xem ra thịt mỡ trên người thằng bé thật sự không phải là do gió lớn thổi đến, là tham ăn mà thành !
Nhưng nàng vẫn làm cho Tam hoàng tử một nồi lẩu, bảo Mễ Tiểu Bảo A Phúc cùng nó đi lên trên phòng bao ở tầng hai ăn, miễn cho thực khách khác thì thấy trận trượng này không dám vào cửa.
Chờ Tam hoàng tử đi lên lầu , mấy khách hàng khác mới dám lục tục tiến vào, vừa mới đến nhìn thấy nhiều thị vệ đeo đao như thế, ai cũng đều không dám tiến vào.
Sinh ý vừa được khôi phục không bao lâu, Trương Hóa Lang liền vội vàng đánh cái xe lừa nhỏ của mình lại đây , vừa đến liền tháo xuống mấy sọt táo gai lớn từ trên xe lừa, cười nói: "Bà