Chương 53: Vào tù!

Khi chúng ta trở lại Thiên Diệp giáo, trời cũng đã sẩm tối, Hồng Diệp mang theo một đám người đứng sốt ruột đứng ở cửa chờ. Hắn vẫn như thế, là một thiếu niên như trong trí nhớ của ta.


Nhìn thấy ta, quả nhiên hắn đã lắp bắp kinh hãi, chỉ là chuyện trước mắt so với ta còn trọng yếu hơn. Tống Khiêm còn chưa kịp xuống ngựa, hắn đã nói: “Giáo chủ, ngày lành tháng tốt đã qua, lão thông gia trách giáo chủ không tôn trọng nữ nhi của lão, nên đã mang theo Âu Dương tiểu thư rời đi rồi. Phu nhân rất tức giận, đã trở về phòng nghỉ ngơi. Khách khứa tới tham gia hỉ yến cũng đã ra về hơn nửa.”


“Vì sao ngươi không ngăn cản?” Tống Khiêm chất vấn.


“Thuộc hạ ngăn không được, ngài ấy là nhạc phụ của ngài, thuộc hạ không dám tổn thương đến ngài ấy, Ngọc Liên đã đi theo, chỉ cần giáo chủ phát lệnh, nàng hẳn là có thể nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, bây giờ giáo chủ đuổi theo chắc vẫn còn kịp.” Ngọc Liên là ai? Ta chưa từng nghe qua, Thiên Diệp giáo mấy năm nay tuyển không ít người nhỉ.


Tống Khiêm nhìn ta, tự hỏi một lát, rồi nói với Hồng Diệp: “Thôi, chuyện giải thích để sau đi, ngươi bảo Ngọc Liên đi theo chăm sóc cho Âu Dương tiểu thư, chúng ta tới đại sảnh trước. Còn ngươi nữa, đi xuống bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, có thể hai ngày tới sẽ có kẻ đến đây khiêu khích chúng ta, đến lúc đó phái người đối phó, nói chúng ta không muốn cùng quan phủ đối đầu, chỉ nói người bọn họ cần đúng là phản đồ của chúng ta. Bọn hắn cũng sẽ không làm khó chúng ta.” Ngữ khí thật cuồng vọng, ngay cả quan phủ cũng không để trong mắt.


“Dạ.” Thế nhưng Hồng Diệp vẫn chưa chịu rời đi.
“Sao?” Tống Khiêm nhíu mày.
“Giáo chủ, Bàn Nhược?” Hắn liếc qua ta, cũng không biết phải nói thế nào.


available on google playdownload on app store


“Hắn, ta đường đường là giáo chủ “Thiên hạ đệ nhất giáo”, nếu không trừng phạt phản đồ thật nghiêm, thiên hạ há có thể sống yên sao?”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, đi thôi.” Hắn ném ta xuống, sau đó xuống ngựa, không đợi ta đứng vững, đã lôi ta đi theo hắn.


Hồng Diệp cũng dẫn theo mọi người đi ở phía sau.
Tống khiêm vừa mang ta vào đại sảnh, tiếng động lớn đã làm mọi người lập tức im lặng, tách ra một lối đi cho hắn, rồi lại đồng loạt giương mắt nhìn kẻ một thân trang phục kì lạ là ta.


Tống Khiêm đi đến giữa đại sảnh, nói với mọi người: “Chư vị anh hùng thứ lỗi, hôm nay hôn lễ không thể cử hành đúng hạn, hại các vị một chuyến tay không, Tống mỗ thật sự là không phải, bây giờ Tống mỗ cùng các chư vị anh hùng tạ tội. Bởi vì trong giáo có một việc quan trọng cần giải quyết, không tiện giữ các vị ở lại, mời các vị trở về. Lần sao Tống mỗ thành thân sẽ thật vinh hạnh nếu lại được các vị quang lâm.”


“Đâu có, đâu có, Tống giáo chủ nhất định là có chuyện trọng yếu cần phải xử lý, chúng ta đây sẽ không quấy rầy.”
“Ta xin cáo từ, Tống giáo chủ không cần tiễn.”
“Cáo từ, cáo từ.”


Mọi người lần lượt rời đi, cho đến khi không còn một ai, Tống Khiêm mới nói với Hồng Diệp: “Nhốt hắn vào trong tù thất… Rồi tìm một bộ quần áo cho hắn thay, ta phải đi vấn an mẫu thân.” Nói xong, hắn lại quăng ta ngã trên đất.
“Dạ.” Hồng Diệp đỡ ta dậy rồi nói: “Đi thôi.” Ý bảo ta theo hắn.


Tù thất, ta trước đây không chú ý, đến đây vẫn chỉ là giậm chân ở một chỗ. Nay mới biết, thì ra Thiên Diệp giáo xây tù thất ngầm ở Mộng Viên, hàng năm không thấy ánh sáng, chỉ dựa vào ngọn nến cùng cây đuốc chiếu sáng. Căn phòng nhỏ dùng đá xây thành, bốn phía phong kín, thật không biết bên trong là như thế nào.


Đi theo Hồng Diệp vào trong, ta hỏi: “Hồng Diệp, tiểu Ngọc có khỏe không? Nàng ở nơi nào, sao ta lại không thấy?” Không cần hỏi Hồng Diệp, hắn nhìn qua tốt lắm.
“Nàng vẫn khỏe, giáo chủ rất coi trọng nàng, hôm nay nàng đã ra ngoài thi hành nhiệm vụ.” Hắn chân thành trả lời, ta tin Hồng Diệp sẽ không gạt ta.


“Vậy sao?” Nàng khi nào thì trở thành người của Thiên Diệp giáo? Có lẽ, nàng vốn là người của Thiên Diệp giáo, đã có kinh nghiệm từ Hồng Diệp và Tống Khiêm, ta hiện giờ đã không còn kinh ngạc với những chuyện thế này nữa. Nếu như đem bọn họ tới kiếp trước của ta, Tống Khiêm hoàn toàn có thể mở một công ty, chuyên đào tạo diễn viên.


“Bàn Nhược, lúc trước vì sao người lại rời đi?” Hồng Diệp xoay đầu lại, khó hiểu hỏi ta, làm như ta đã làm chuyện gì sai trái.


“Vừa vặn tìm được người thân của ta, thế thôi.” May mắn lần đó gặp nhau, mới có thể cho ta ba năm bình tĩnh, cẩn thận ngẫm lại, ta còn phải cảm tạ Tống Khiêm. Hắn đã bỏ rơi ta, cho nên mới có người đem ta nâng trong lòng bàn tay.


“Bàn Nhược, ngươi hãy cùng giáo chủ giải thích, hắn sẽ tha thứ cho ngươi.” Chân thành khuyên răn.


“Cảm ơn ngươi, Hồng Diệp, chỉ là, ta đã không còn là Bàn Nhược ngu ngốc trước kia, xem hắn là tất cả nữa, bây giờ ta có cuộc sống của ta, cùng người mà ta yêu thương.” Ta vì sao phải giải thích, sinh tồn là bản năng của con người, hắn không có quyền cướp đoạt.


Hồng Diệp ngừng lại, ấn xuống một cái nút, mở ra một cửa đá rồi nói với ta: “Vào đi thôi, ta giúp ngươi thay đổi y phục.” Ánh mắt dừng lại chần chừ nhìn y phục trên người ta: “Bàn Nhược, vì sao ngươi lại mặc y phục Chu Thần quốc, lại còn là loại y phục hoa lệ như vậy.”


Ta cười, “Một lời khó nói hết, nếu có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
“Sẽ có cơ hội.” Hắn cho ta một nét mặt tươi cười, rồi đóng cửa rời đi.


Nhà đá rất nhỏ, chỉ có thể mở từ bên ngoài, bên trong rất đơn giản, chỉ có một cái giường đá cùng một ngọn đèn mỏng manh, và một cái thùng gỗ dùng để giải quyết vấn đề sinh lý. Đại khái là do Hồng Diệp đã chuẩn bị cho ta, bên trong rất sạch sẽ, ngay cả con chuột linh tinh cũng không có, chỉ là hơi ẩm ướt, nếu ở đây lâu ngày, thân thể sẽ héo mòn mất.


Ngồi ở trên giường đá lạnh lẽo, bốn phía đều là thạch bích, không nhìn thấy bên ngoài, cũng không nghe được gì. Nơi này quả nhiên là một nơi tr.a tấn người rất tốt, thật là vô hạn tịch mịch, có thể đem một người hủy diệt.


Cửa đá lại mở ra, chắc Hồng Diệp tới đưa quần áo cho ta. Mặc cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là tâm ý, nếu đã toàn tâm với Chu Thần quốc thì cần gì chấp nhất y phục quan trọng hay không.


Người tới không phải Hồng Diệp, là Tống Khiêm. Hắn đem đến một bộ y phục mà ba năm trước ta thường mặc, ném cho ta, ý bảo ta thay. Thật là thiệt thòi cho hắn, còn thay ta giữ lại chúng.


Tin tức liên quan đến Tống Khiêm, kỳ thật có một tin đồn, chính là lễ thành thân của hắn và Âu Dương Sơ Tuyết bị hủy bỏ là vì hắn thích nam sắc, thích thu nam sủng. Chuyện kể rằng chẳng ai nguyện ý đem nữ nhi gả cho một kẻ thích nam sắc, nếu Âu Dương Hùng đã nguyện ý đem nữ nhi gả cho hắn, cái này tin đồn dĩ nhiên là vô căn cứ. Là thế này phải không? Vì cái gì lúc cùng Hồng Diệp tới lao thất, ta trông thấy một hai thân ảnh thanh tú, đó không phải nam sủng thì là cái gì.


Là ta đưa đường dẫn lối cho hắn sao? Hay là, kỳ thật bản tính của hắn chính là như vậy, trước kia không bị người phát giác, chỉ là bị ta kích phát ra mà thôi?
Ta nhìn y phục trên giường đá, vẫn không nhúc nhích.
Hắn hỏi ta: “Như thế nào không thay đi?”


“Thỉnh Tống giáo chủ tránh mặt.” Hiện tại chúng ta đã là người xa lạ.
Hắn kéo ta tới gần, ánh mắt xem thường: “Còn giả bộ thanh cao, toàn thân ngươi có chỗ nào ta chưa nhìn qua?”
“Lúc này đã không giống như ngày trước.” Ta bình tĩnh nói ra sự thật.


“Đúng ha? Hiện tại ngươi là hoàng tử của Chu Thần quốc, đương nhiên không để chúng ta giang hồ bát nháo vào mắt rồi. Nghe nói ở Chu Thần quốc, nam tử mến nhau là quang minh chính đại, quốc vương của ngươi có phải đã cho ngươi vô hạn quang vinh, cho ngươi được thỏa mãn không.” Nguyên lai, hắn cho rằng, ta làm hoàng tử, chính là nam sủng của hoàng tử, mà không biết địa vị thật sự của ta?


“Đúng vậy thì sao?” Ta lười theo hắn giải thích.


“Hoàng tử của ngươi sẽ đến cứu ngươi sao? Cũng có thể, nhưng nếu như, ngươi đối với hắn bất trung? Hắn có còn chọn người không? Nghe nói Vương Công quý tộc đối với trinh tiết rất trọng yếu.” Lời hắn vừa dứt, y phục trên người ta cũng bị hắn tùy tiện xé nát.






Truyện liên quan