Chương 54: Nôn mửa!

Hắn muốn làm gì? Ta sinh ra một loại khủng hoảng, cầm lấy quần áo hắn đem tới che đậy thân thể.
“Như thế nào? Ngươi bây giờ lại muốn vì tân hoan mà thủ thân như ngọc sao?” Giống như gặp được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, hắn nhìn ta cười to.


Sau khi từ biệt gặp lại, chứng kiến nụ cười chói mắt kia, thì ra, ta ở trong lòng hắn lại ti tiện, thấp kém như thế.


“Cần gì phải xoay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy mặt ta? Ngươi trước kia không phải rất thích khuôn mặt này sao?” Hắn đưa tay dùng sức túm mặt ta quay lại, nhìn thẳng vào hắn: “Người kia bản lĩnh có hơn ta không? Trong vòng mười chiêu đã bại dưới tay ta, chắc bản lĩnh trên giường cũng không tốt bằng ta đâu nhỉ!”


“Ngươi hãy chú ý thân phận của mình, còn nữa, hắn là đại ca của ta, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể vũ nhục người thân của ta.” Dù sao, ta cũng đã quen bị ngươi giẫm đạp rồi.


“Ha ha, đại ca. Kỹ xảo của ngươi chỉ có một chiêu này thôi sao? Lần này ngươi lại dùng thủ đoạn gì khiến người ta nhận ngươi làm nhi tử vậy.”
“Không liên quan đến ngươi.”


“A? Lại nói tiếp, ta cũng là đại ca của ngươi, khi nào thì để ta gặp mặt đại ca mới nhận thức của ngươi, trao đổi một ít kinh nghiệm nhỉ.” Nhìn vẻ mặt ám muội của hắn, cùng với lời hắn nói, thì kinh nghiệm kia chắc là chỉ phương diện đó rồi.


available on google playdownload on app store


Ta mạnh mẽ giãy ra khỏi tay hắn: “Tống Khiêm, ngươi bắt ta tới đây làm gì? Không phải để ôn chuyện thế này chứ?”


“Ha ha, nếu ngươi muốn ôn chuyện, có lẽ bổn giáo chủ sẽ thỏa mãn ngươi. Bàn Nhược, chỉ cần ngươi chịu nhận sai, hơn nữa đồng ý sẽ không trở lại Chu Thần quốc, ta sẽ tha thứ cho ngươi, quên đi những chuyện trước kia, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại.” Hắn như vừa ra một quyết định gian nan trọng đại, ban cho ta một ân huệ không biết có bao nhiêu lớn lao.


“Ha ha.” Lần này đến phiên ta ôm bụng cười to. “Nhận sai, Tống Khiêm, cái sai lớn nhất trong cuộc đời ta chính là yêu ngươi. Một lần nữa bắt đầu? Vậy Tuyết nhi muội muội làm sao bây giờ? Ngươi đem nàng để ở đâu! Cám ơn cái ân huệ lớn lao của ngươi, nhưng ta không cần, cuộc sống của ta bây giờ tốt lắm, không cần phải một lần nữa bắt đầu lại.”


“Thế sao?! Ta đây sẽ nhìn xem hoàng tử của ngươi còn có thể yêu thương tàn hoa bại liễu ngươi hay không.” Hắn lộ ra ánh mắt thị huyết, đem ta đẩy ngã trên giường đá, phát ra tiếng vang nặng trịch.


Ta một tay cầm lấy y phục che trước ngực, một tay chống người lui về phía sau góc tường: “Tống Khiêm, ngươi không được xằng bậy, chúng ta đã không còn quan hệ nữa rồi.”


“Còn không tới phiên ngươi tính, lập tức chúng ta sẽ lại có quan hệ ngay, đồ vật của Tống Khiêm ta, như thế nào để người khác nhúng chàm.” Hắn một bước tới gần, giật lấy y phục đang che đậy thân thể ta.


Vốn cho rằng hắn đối với ta như vậy là còn có chút tình cảm. Nguyên lai, trong lòng hắn, ta chỉ như một đồ vật mà thôi, hắn mãnh liệt ham muốn giữ lấy, chỉ là không muốn đồ vật của mình rơi vào tay kẻ khác. Cho dù không muốn, cũng muốn chính mình tự hủy.


Nghĩ tới những thứ này, thân thể ta liền theo bản năng kháng cự, có thể vì ta không có võ công, như thế nào có thể kháng cự lại kẻ mang tuyệt thế võ công như hắn. Ta càng kháng cự, hắn lại càng hưng phấn.


Môi bị cắn phá, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng. Hắn lần lượt hạ các loại ấn ký lên người ta, thậm chí còn dùng răng nanh cắn phá da thịt của ta, hình như hắn rất có hứng thú đem lột da uống máu ta thì phải.


Cuối cùng, hắn động thân tiến vào trong ta. Nơi đó đã ba năm không quan hệ, hiện tại đã không thể thừa nhận kích thước cực đại của hắn mà bắt đầu nứt ra. Ta chỉ cảm thấy tim như bị người hung hăng khoét một lỗ, không chỉ thân thế rỉ máu, mà còn có tâm.


Rõ ràng là hắn ruồng bỏ ta, giờ lại làm như ta đã làm chuyện xấu không thể tha thứ. Thân thể đau đớn, hơn nữa trong lòng ủy khuất, nước mắt ta cứ thế tuôn rơi, từng giọt từng giọt rớt xuống giường đá. Cũng tại được phụ vương mẫu hậu bảo vệ, chăm sóc rất tốt mới khiến cho tuyến lệ của ta đặc biệt mẫn cảm, nếu đổi lại là trước kia, chắc ngay cả một giọt nước mắt vương mi ta cũng là không có.


“Như thế nào? Là ta ủy khuất ngươi? Năm đó là ai đêm hôm khuya khoắt tiến vào phòng ta, hạ mị dược cầu ta thượng hắn. Giờ ngươi có quyền thế, được sủng ái, nên mới như vậy mà đã cảm thấy ủy khuất?” Lời của hắn giống như đao nhọn, cứ từng đao từng đao đâm vào lòng ta. Thì ra năm đó, ta bị hắn coi thường như vậy, mặt dày mày dặn mà quấn quít lấy hắn.


Đầu lưỡi của hắn khẽ lướt qua nước mắt trên mặt ta, cẩn thận thưởng thức. Ta rất muốn hỏi hắn, nước mắt ta mang vị gì, nghe người nói nước mắt đều là vừa đắng vừa mặn, còn nước mắt của ta, hắn nếm đó là vị gì?


Chắc nước mắt ta có tác dụng thôi tình, mới khiến hắn tăng nhanh tốc độ ra vào, thân thể ta lại càng thêm đau đớn.


Thật lâu sau mới phóng thích, hắn rốt cuộc thỏa mãn mà ngừng tàn sát bừa bãi, sau đó rút lui ra khỏi thân thể ta. Gian phòng đã tràn ngập hương vị huyết tinh cùng xạ hương. Ta nghĩ, sau đó ta hẳn là do chịu không nổi thể xác và tinh thần tr.a tấn mà ngất đi.


Thế nhưng ta không có, ta vẫn rất thanh tỉnh, thanh tỉnh đến có thể thấy rõ, hắn một bên mặc quần áo, một bên dùng ánh mắt khinh thường, chán ghét nhìn ta, khắp gian phòng tràn ngập mùi vị gay mũi, cùng với chất lỏng trộn lẫn trắng đỏ trên người ta.


Sau đó, dưới sự kích thích của thị giác cùng với khứu giác, ta ói ra, phiên giang hải đảo, đem toàn bộ thức ăn trong bụng đều phun ra bằng hết. Căn phòng nhỏ này, liền gia tăng thêm một cỗ mùi hôi thúi.
Tống Khiêm sắc mặt đột biến, như là chịu vũ nhục thật lớn. “Ta khiến ngươi ghê tởm đến ói ra.”


Ta khiêu khích nhìn hắn. Kỳ thật, sáng nay lúc ra cửa, trong lòng ta đã khó chịu, không muốn cho đại ca lo lắng, nên mới không nói ra, thật không ngờ bây giờ ta lại nôn ra. Có thể làm hắn khó chịu, ta cảm thấy thỏa mãn vô cùng.


Hắn đi đến bên cửa đá, gõ ba cái, cửa đá lập tức mở ra. Hắn muốn đi sao? Để cho ta một mình trong này thối rữa cũng tốt. Không biết đại ca bên kia thế nào? Chắc đại ca lòng nóng như lửa đốt rồi. Ta không bảo vệ tốt bản thân, thật sự xin lỗi.


Tống Khiêm lãnh khốc nói với người bên ngoài: “Đem tiện nhân này ra bên ngoài thị chúng cho ta, để cho mọi người xem những kẻ phản giáo sẽ có kết cục thế nào.”


Người ngoài cửa quay đầu lại nhìn ta, là Hồng Diệp. Hắn chần chờ nói: “Tình huống hiện tại của Bàn Nhược không tốt, để hắn nghỉ ngơi một chút đã.”
“Không cần, hắn là phạm nhân, không có quyền nghỉ ngơi.” Tống Khiêm nói.


“Vậy thuốc hạ đi lấy cho hắn bộ y phục khác, y phục của hắn đã dơ rồi.”
“Không cần, hắn không cần phải… mặc quần áo, hắn vốn là một tiện nhân ai cũng có thể làm chồng.”


“Không, ta cầu xin ngươi. Cầu ngươi đừng cho người khác thấy bộ dạng này của ta. Ngươi trừng phạt ta thế nào cũng được, cầu ngươi đừng mang ta ra ngoài thị chúng.” Ta sợ, hoàng tử Chu Thần quốc bị người ɖâʍ loạn, còn muốn kéo đi thị chúng, Chu Thần quốc còn đâu mặt mũi nữa.


Ta lăn xuống giường đá, không quan tâm thân thể đau đớn, cả người trần truồng cùng với mặt đất dơ bẩn, dùng cả tay chân bò đến bên người Tống Khiêm, ôm chân hắn: “Cầu xin ngươi.”


“Ngươi vì hắn quá nhỉ. Ai bảo vừa rồi ngươi không chịu nhận sai, bây giờ đã muốn, chủ ý ta đã quyết. Hồng Diệp, kéo xuống.”
Nhưng Hồng Diệp vẫn chậm chạp không nhúc nhích.


“Thế nào? Ngươi luyến tiếc, ngay cả mệnh lệnh của giáo chủ ta ngươi cũng không nghe? Có muốn ta đưa hắn thưởng cho ngươi không?”
“Thuộc hạ lập tức mang hắn ra ngoài.” Hồng Diệp đến bên cạnh ta, nhẹ giọng nói với ta: “Thực xin lỗi.” Sau đó hắn kéo ta lên.


“Đừng, Hồng Diệp, ngươi giúp ta đi.” Ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
“Bàn Nhược, mệnh lệnh của giáo chủ không ai có thể chống lại.” Có lẽ hắn không đành lòng, nên cũng không dám nhìn thẳng vào ta.


“Tống Khiêm, buông tha cho ta đi.” Ta vẫn như cũ, gắt gao ôm lấy một chân hắn, mà hắn thì lạnh lung đá ta ra, rồi bước trên đống quần áo dơ bẩn, đi ra khỏi nhà đá.






Truyện liên quan