Chương 73: Túy Nguyệt lâu "Túy nguyệt tần trung thánh, mê hoa bất sự quân." Kể từ khi được Túy Nguyệt lâu lấy ra thêu trên cờ xí treo trước lầu của mình, hai câu thơ này bị một đám tài tử phong lưu kiêm hạ lưu mượn dùng làm khẩu h

Túy Nguyệt lâu ở phía Tây Ngũ Nguyên thành, ngẩng đầu là có thể thấy đại tuyết sơn với đỉnh núi trắng đầy tuyết. Túy Nguyệt lâu mặc dù lấy lâu làm tên, nhưng lầu các như rừng.


Tuyết đọng tan thành khe suối từ trong núi quanh co chảy xuống, uốn lượn cửu khúc rót vào một cái ao nhỏ, rồi theo dòng nước lượn lờ vòng qua các lầu các. Ngồi ở trong lầu, minh nguyệt phía chân trời treo một vòng trên tuyết phong. Nước lăn tàn phản chiếu hào quang, uyển chuyển dưới tiếng ca văng vẳng đây đó, cùng những tay áo rộng và khăn lụa theo những thân thể yểu điệu phất phơ trên lầu, làm cho người ta không phân biệt đây là rốt cuộc là nhân gian hay là trên thiên đường.


- Địa phương tốt!
Trần Tiểu Thiên tán thán nói.
Tuyết tan thành dòng suối mát mẻ vô chánh đúng vào ngày hè, mặt nước tạo thành một tầng sương mù. Thanh phong nhè nhẹ, mùi hoa thanh nhã, thấm vào Thấy xe của thương người thông báo ra đón.
ra ngoài, nhận ra là cười nói:


- Thì ra là thị trưởng, không biết phu nhân có gì phân phó?
Ngưng Vũ nói:
- Đây là khách nhân tối nay, phu nhân đã thông báo, các ngươi hãy tiếp hắn cho tốt.
Mỹ phụ kia cười nói:
- Ta nói sao tự nhiên đèn cầy kết một hoa đèn thật to, quả nhiên là có khách quý.


Vừa nói ả khoác cánh tay Trần Tiểu Thiên, cử chỉ thân mật, không chút cử chỉ nào để cho người ta ghét.
Trần Tiểu Thiên cười nói:
- Không biết tỷ tỷ xưng hô như thế nào?
- Ta họ Lan, quan nhân cất nhắc, kêu Lan cô thì hay biết mấy.
Lan cô cười nói tiếp:


- Còn để dành một phòng hảo hạng, ta đã cho người thu thập.
Không biết quan nhân thích loại để ta cô nương tới hầu ha.
Khó có dịp được người muốn chọc giận Ngưng khí giọng oang oang:
- Trong lâu cô nương nào đang đắt nhất gọi ra hai.
Lan cô kề tại hắn hỏi nhỏ:


available on google playdownload on app store


- Trong lầu có ca nữ chỉ bán kỹ không bán thân, khách nhân muốn loại nào?
Trần Tiểu Thiên nói:
- Vụ này còn có điều khác biệt nữa sao?


- Kỹ nữ có loại bán mình, quan nhân muốn làm cái gì thì làm cái đó. Loại bán nghệ thì chỉ hầu tiếp khách uống rượu đánh đàn, bán nghệ không bán thân.
Trần Tiểu Thiên cười nói:
- Thật là không bán thân sao?
Lan cô đẩy hắn một cái, cười nhẹ nói:


- Đó là dụ dỗ ngoại nhân, nếu phu nhân đã phân phó, quan nhân tự nhiên muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chẳng qua là mấy ca nữ này không có hầu hạ khách qua sợ quan nhân không hài lòng.
Trần Tiểu Thiên cười hì hì vuốt ve ở trên mặt nàng sờ soạng một cái:
- Cứ thử rồi mới biết được.


Đi ở bên cạnh, Vũ nãy giờ sắc mặt lạnh như tiền, chẳng thèm để ý đến vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt của Trần Tiểu cửa, nàng bỗng nhiên biến đổi, tay giấu ở áo choàng chợt nắm chặt, tay còn lại sờ lên thắt lưng, nắm trắc chuôi kiếm.


Một nam Thiên. Vừa tới tử trẻ tuổi đâm đầu đi tới. Trên đầu y kết một khăn vuông, mặc một bộ cẩm y, vóc người cao hơn một chút so với Trần Tiểu Thiên. Y một tay cầm cái quạt xếp hình hoa sen, giở tay nhấc chân phong độ đường đường, ngọc thụ lâm phong. Hắn ngũ quan tuấn nhã, chung quanh ánh mắt hơi có vẻ đỏ ửng, giống như hoa đào, khóe mắt khẽ xếch, mang một nụ cười chinh phục nữ nhân.


- Đại Dich: TiTan Tiên Lộ Phong Lưu Trần Tiểu Thiên lần đầu thấy nam nhân có mắt hoa đào, ---o0o-Phiêu lưu - Kỳ ảo - Hấp dẫn Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc không khỏi nhìn kỹ mấy lần. Nam tử kia ánh mắt hắc bạch không rõ ràng, con ngươi màu đen nhưng càng nhìn càng thấy sâu, làm người ta đoán bắt không ra. Hắn khóe mắt khẽ mỉm cười, ánh mắt tựa như tỉnh nhưng không phải là tỉnh, tựa như say lại không phải là say, trong ánh trăng mờ tràn đầy sức hấp dẫn tà ác.


Trần Tiểu Thiên thầm suy nghĩ, nếu như đưa y đến thế kỷ hai mươi mốt, chỉ bằng vào nét mặt dáng đứng tướng đi của tiểu tử này, chẳng sớm thì muộn cũng trở thành siêu sao với biết bao nhiêu chuyện tình tai tiếng. Chỉ cần ánh mắt của tên này ném đi, nhất định là có ngàn vạn si nữ chạy theo sau tiếp rước cướp giật.


Nam tử mặc dù tuấn nhã, vóc người cũng không đơn bạc, chỉ bất quá sắc mặt không phải là quá tốt, mơ hồ lộ ra vẻ xanh xao ôm bệnh. Một tay y cầm chiết phiến, tay còn vịn ở ngực áo, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng ho nhẹ.


Ngưng Vũ ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, trên mặt phảng phất che một tầng sương lạnh. Bên cạnh, Lan cô ánh mắt sáng lên, buông tay Trần Tiểu Thiên ra, tiến lên cười nói:
- Thì ra là Phan đại quan nhân, khó có dịp hôm nay rảnh rỗi.


Phan đại quan nhân? Đừng nói ta tên này họ Phan Nam tử kia họ nhẹ một cái, cười nói:
- Lan cô càng ngày càng xinh đẹp. Không biết tiểu sinh khi nào mới có phúc khí cưới được Lan mỹ cô cười phì cười:
Lan Người uốn eo, vàng hỏi:


chứa mấy nghìn mỹ nữ đẹp như thiên tiên, làm gì có chuyện coi trọng ta như thế?


- Đại quan nhân chỗ ở có Phan đại quan nhân cùng Lan cô cười nói, cặp mắt hoa đào không ngừng hướng về phía Ngưng Vũ liếc nhìn. Hàn huyện xong, y tiến lên một bước, hai tay ôm quyền, hướng Ngưng Vũ vái dài. Đáng tiếc y động tác có hơi vội vàng, tay phải bỏ ra khỏi ngực, lòng ngực liền rớt ra một vật, "Bách" một cái rơi trên mặt đất, thì ra là một chiếc giày thêu hoa.


Chư nữ chung quanh không nhịn được bật cười, nhưng Phan đại quan nhân này da mặt không phải bình thường, đối với cái xấu của mình coi như không thấy, hai mắt nhìn chăm chú vào giọng nói:
gặp.


Ngưng Vũ, - Đã lâu thấp không có gì Trần Tiểu Thiên bắt đầu bội phục tiểu tử này. Bốn chữ không có thể nói được thâm tình vô hạn, còn tràn đầy đặc biệt, y tang thương Ngưng Vũ đây mới nữa.
Không có phải là biết y và y trải qua bao thương hải tang điền, giờ dịp gặp lại hay không.


có phải thật sự cho rằng hai người có Ngưng Một - cười - Tiểu sinh Gã Đại nhi người ta thấy, chỉ quan - Đại gọi hai tiếng, họ Thị nữ bên cạnh không nhịn được cười xả t Phan đại quan nhân nhặt giầy thêu tiêu sái lòng, muốn cao chiếc giày nhét vào trong được, huống chỉ Nhưng Phan sái, mà còn có mặt lên, mỉm cười nhét ngực, cử chỉ đủ để khiến tiểu nữ sinh té xỉu. Trần Tiểu Thiên tự vấn mình trước mặt nhiều người như vậy, nhặt lên một gót của nữ nhân ch.ết bầm không biết xấu hổ rồi sợ rằng đánh ch.ết hắn hắn cũng làm không vẻ tiêu sái như vậy.


cách tiêu ngực, làm với còn đại chẳng những gã Phan chuyện Lan Vũ - Giầy 7 thêu này này bộ tệ, tiểu sinh thật vất vả mới thêu dáng không cầu xin nàng ấy cỡi ra, tốt cho mấy cô nương nhà ta rồi, về có mẫu làm giày mới.


chung quan không nhịn được nữa, nhất thời cong lưng đến rớt phấn trang điểm trên mặt. Nghe tiếng oanh quan nhân làm vẻ mặt vô tội cười không ngớt, Phan đại Ngưng sắc hướng cô - Làm nói quan Gã họ Phan đại thối nhân Vũ tiểu tỳ nín nương cô vội - Ngươi lui mặt lộ nói có gì quan Bạch - Thật ra thì là hạng người gì.


môi nói:
Một đám cô gái cười càng lợi hại hơn, Lan cô sợ y để ý, mím gì, xin cứ việc phân phó, một lát nữa ta cần hầu hạ.
nhân rớt quan nhân nói không tiện lấy đại quan ta không sợ sẽ hiểu lầm đầu thở dài:


ngươi không biết nội tâm của ta, không biết ta lắc các nhà mình, tự nhiên trong lầu có người trung niên mỹ phụ nghênh đi Vũ không khỏi ngẩn người, tiếp theo mũi nếu quan ra phu qua phiền cô Lan làm ăn, một lát đáp vàng Phan đưa một bước, lạnh lùng nói:
giầy rồi.
nhân vẻ ở cười nhân sai sao?


n.vn phí chiêu đãi, hơn nữa cũng Tiểu Thiên cũng không khách đáp:
nhân hivardan ra nữa vivan.vn and vn rồi. Tiểu còn ứng.
sai. Chẳng trước mắt nhân.
cặp mắt chỗ Bạch đòi to vam da vitong tên An nhé.
làm đê vào trong ngực, nhẹ nhẹ ho hai xanh hơn:


muốn ngươi sinh làm phiền hẹn một qua là giầy thêu của nữ thiên hạ. Để cho người nhân phu tới, có được mấy bằng hữu nói Lan cô trợ giúp.
hoa đào liếc qua, ôn nhu nói với không hay không?
vui, tiểu sinh sẽ






Truyện liên quan