Chương 82: Tập kích trên cầu Sau khi chứng kiến nghĩa cử của Trần Tiểu Thiên, Kỳ Viễn họ nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn hắn có vài phần thân cận hơn.
- Lão Kỳ đi Nam hoang bốn lần, cực khổ gì cũng đã trải qua.
Thiên hạ nói đường đi Nam hoang nguy hiểm nhất là do trong rừng đầy chướng khí, trong núi đầy mãnh thú rắn độc, phải đối mặt với vu thuật của Nam hoang bộ tộc, và ngay cả hoa cỏ cũng ăn thịt người. Nhưng thật ra, nếu để cho lão Kỳ nói, hiểm trở nhất không phải là những thứ này.
Y đằng hắng một cái, lấy giọng nói tiếp:
- Chuyến này đi Bách Hoa cốc là gần nửa đường đến Nam hoang. Đi nam hoang có chướng khí không sợ, chỉ cần né tránh được là tốt. Cho dù tránh không thoát, cũng có Tử tâm đan chuyên khắc chế chướng khí, ngậm một viên sẽ không sợ những thứ chướng khí kia nữa. Điều lo sợ nhất là có người không cẩn thận bị chướng khí nhiễm độc, rồi lo liên lụy đến người khác, biến đổi tính tình. Có thể nói, đường đi Nam hoang nguy hiểm nhất là tà độc, tà tính nhập tâm, lòng người rễu rã, bị đánh vào bản tính, mười người có chín là không thoát ra được.
My web Kỳ Viễn lấy ra một hồ lô rượu, uống một hớp, sau đó đưa cho Trần Tiểu Thiên:
- Rượu mới ủ, ngươi hãy nếm thử.
Trần Tiểu Thiên nhận lấy nếm bằng gì, mùi vị vừa tanh vừa áp từ cổ họng chạy dọc theo người đến bụng.
Kỳ Viễn cười hắc hắc:
- Đây là ta tìm người ủ rượu thuốc. Nam hoang độc trùng chỉ sợ cái mùi vị này.
- Nói về thiên hạ đệ nhất hiểm thương đạo, lão Kỳ ta đã đi qua hai cái. Một là đại tuyết sơn, thời gian có hạn, hàng năm chỉ có thể đi một tháng. Bảo tuyết một khi bít núi, phải chờ năm sau.
Hai là Nam hoang nổi tiếng là tà, gặp gỡ nhiều chuyện kì kì quái quái. Còn dư lại hai cái, một là băng nguyên phía bắc, hai là ra biển, qua rặng san hô dạ xoa, lão Kỳ còn chưa đi qua. Như lão Kỳ ta nói, bất kể đường gì, chỉ cần lòng người đầy đủ, tâm hướng một chỗ, sức lực hướng một chỗ, thì khó khăn tới đâu đi nữa cũng có thể vượt qua. Nếu là mỗi người mỗi ngã, tốt nhất là đừng đi, nửa đường thế nào cũng bỏ mạng. Ngươi nói có đúng hay không?
Đó là một cầu treo bằng dây dùng sáu dây xích sắt thô như Bốn dây ở dưới đáy, hai những tấm ván gỗ ngang cả cây cầu lắc lư .
cái ở Kỳ Viễn nói, cùng với lý luận hợp tác đoàn đội Trần Tiểu Thiên ở trong công ty bất mưu mà hợp. Mặc dù Trần Tiểu Thiên đối với lần đi Bách Hoa cốc rồi Nam hoang này hoàn toàn không nắm chắc, nhưng vẫn có thêm rất nhiều lòng tin.
- Đa tạ lão ca, ta nhớ rồi.
Kỳ Viễn cười cười, chỉ vào sơn cốc phía trước nói:
- Qua cái cầu kia là ra khỏi Ngũ Nguyên.
mùa thu năm sau rồi.
Trần Tiểu đầu óc.
, * / liên kết lại thành cầu, núi gió thổi tới, nhìn xa xa đã cảm thấy một trận choáng váng Những hộ vệ kia hán tử cũng đi quen, không cảm thấy Thiên gì. Lập tức, có hai gã hán tử thúc dục tọa kỵ, như gió lốc chạy lên trên cầu. Cầu mặt chao đảo, phảng phất tùy thời có thể hất văng bọn chúng xuống vực.
Kỳ Viễn hai tay bắt loa miệng, kêu lên:
- Ngô đại đao! Đừng có lắc eo nhanh quá!
Vị đầu lĩnh hộ vệ tên Ngô Chiến Uy này từ lưng chiến thú quay lại, giơ roi nói:
- Kỳ lão tứ! Đừng có chậm rì cho bọn đàn bà vậy!
Kỳ Viễn cười mắng hai tiếng, chờ hai người đi ra giữa cầu, mới phân phù bọn hộ vệ tùy hành đó giục thú kép xe, từng cổ từng cổ xe lên cầu.
Hai hán tử phía trước chớp mắt đầu qua khỏi cầu, đứng ở đầu cầu chờ đợi. Bền này mỗi hộ vệ dắt một chiến thú, hai người đẩy xe, phân thành bốn tổ. Bánh xe nghiến lên trên gỗ cứng, xích sắt kêu chít chít buốt cả răng.
Đứng ở trên cầu nhìn xuống, phía dưới là sơn cốc rộng rãi, từng tia vân vụ màu trắng từ dưới cốc dâng lên, quấn quít giữa những đá núi, trắng mênh mang không thấy đáy. Trần Tiểu Thiên tuy không có chứng sợ độ cao, nhưng nhìn qua mà cảm thấy nhức đầu chóng mặt. rất may lúc này đã là giữa trưa, độ ẩm ướt trên mặt gỗ đã bị thái dương thiêu đốt khô ran, không trơn trợt như lúc sáng sớm nữa.
Kỳ Viễn là người cẩn thận, tuy đã đi trên cầu này không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn nhảy xuống thú, dắt thú bộ hành, vừa đi vừa dặn dò bọn hộ vệ:
- Đừng có nhìn xuống dưới! Coi bộ dạng ngơ ngẩn của các ngươi kìa, cầu này chắc chắn lắm!
Dich: TiTan Phiêu lưu - Kỳ ảo - Hấp dẫn Tiên Lộ Phong Lưu Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc Trần Tiểu Thiên mới học cưỡi thú không lâu, bảo hắn cưỡi qua cầu, độ khó quá cao. Thấy Kỳ Viễn xuống thú, hắn lập tức học theo, cũng xuống thú, một tay nắm dây cương, nhìn hai hộ vệ ở đầu cầu, cố không nhìn xuống dưới vực.
Ngô Chiến Uy cùng đồng bạn đứng ở đầu cầu nhìn tứ phía, thỉnh thoảng cười nói mấy câu. Lúc này mới vừa ra khỏi Ngũ Nguyên, tâm tình của mọi người vẫn còn thoải mái.
Kỳ Đột nhiên, tên hộ vệ bên cạnh Ngô Chiến Uy lắc lư thân thể, từ trên lưng thú ngã dụi xuống đất. Trần Tiểu Thiên đang ngạc nhiên, thì thấy hộ vệ họ Ngô hụp người tránh dưới bụng thú, rồi rút phăng đại đao giấu ở dưới đó.
Viễn - Có người đánh lén! Mau trở lại!
Ngô Chiến Uy lớn tiếng hét, vì khẩn trương mà thanh âm cao vút, truyền khắp sơn cốc, mãi lúc sau mới vọng lại hàng chục lần.
Đội ngũ trên cầu lập tức hoảng loạn, Kỳ Viễn lớn tiếng quát:
- Đừng chạy! Hãy đứng yên!
Lúc này bốn chiếc xe lớn đều đã lên cầu, tám hộ vệ áp hai xe trước, Trần Tiểu Thiên và Kỳ Viễn đi xe trước thứ ba, Tần nhị lang và Ngưng Vũ đang ngồi trên xe thứ tư.
Mặt cầu hai lập tức xuông thú, rút , từ trên chỉ cho phép hai xe thông hành, hai hộ vệ ở xe thứ yên, nép vào xe tiến về trước tiếp ứng đồng bạn. Hai i vừa chạy, vừa lắp tên vào nó, động tác thuần thục vô cùng. Xe ngựa đã lên cầu, điều kiện chật chội không có cách gì chuyển thân, muốn lui cũng không lui lại người đẩy xe kinh hoảng lùi về sau, ngăn bốn hộ vệ tiến lên bước nào. Các hộ vệ cử đi được. Những khó rõ ràng phân ra hai lớp hẳn hoi: nhóm có thân thủ lão luyện, là cao thủ chuyện phản ứng nhanh. Nhóm thứ hai sức vóc to khỏe, chuyên làm việc nặng, phản ứng cũng chậm hơn.
Chiến gì tiếp không phóng lên cách nhảy lên trên yên rống lên:
- Đều không được động! Cầu lật rồi không ai chạy được! Kéo thú thật chặt! Trong điều kiện chật chội thế này, chiến thú kinh văng các ngươi xuống trước đó.
đá động sẽ Không biết địch nhân từ đâu tới, tuyển chọn thời cơ hạ thủ âm hiểm đến như vậy. Cả thương đội bị khốn trên cầu, tiến hay lùi đều không thể được. Loại địa hình này có thể xưng là “nhất phu đương quan, vạn phu mạc cần có một hảo thủ thủ tại đầu cầu, có nữa cũng xông không qua nổi địch” rồi.
Chỉ người câu.
thì nhiều Thương đội của bọn họ tổng cộng hơn hai mươi người, nhưng xưng được là cao thủ chỉ có thể kể Tần nhị lang và Ngưng Vũ.
Nhưng hiện giờ một kẻ bị trúng động, còn người còn lại đang trợ giúp liệu thương, không cách nào phân thân.
Tên hán tử ngã xuống thú phục trên mặt đất không động đậy, phần nhiều mất mạng. Ngô Chiến Uy nhờ tọa kỵ yểm hộ rút đao ra, sau đó ra, giao chiến với địch nhân một chiêu.
“Đinh” một tiếng, thanh khảm nặng mấy chục cân bị một đã sắp xông thanh trường kiếm hất ra, tiếp x nhong chuyên một cái, áp gặt nhỏ rỉ ra.
sát cổ của Ngô Chiến Uy Ngô Chiến Uy suýt ch.ết, Y thấy kẻ địch võ công trên cầu cố thủ.
Tiếp đó, một cái búa Uy lập tức làm Tiểu Thiên lên, máu bị chặt lập tức nhói Chiến Uy.
cả người Chớp dùng kiếm như cơn gió Ngô mắt, cho Ngô Chiến thủ đại Ngô ổn trụ trận của đối Cự phủ cuống, gỗ ván xích sắt trần trụi.
Ngô Chiến Uy lên đầu.
Y vung hổng mới htt vinn - Quay cước.
vừa Kỳ Viễn một cái, mang theo một dòng máu tức thời hoảng kinh toát mồ hôi lạnh.
xa, liền bỏ chiến thú lùi về đầu mình hoa lớn lên, sáu đoạt lấy lùi tên tập kích đã một bước, đại hán sử lốc chiếm lấy đầu cầu sắt, miên. Bốn con chiến thú của Ngô Chiến hai đoạn. Thái dương huyệt của Trần thú bắn tóe khắn nơi, ướt đầm đầu cầu. Tên hảo thủ ở sau quát vang, giống lớn múa cuồng, bức tấn công còn lại vệ đang có thể phủ búa lại liên tên liền rút cung lắp tên, ngăn hai hộ ngộ tập còn hiệp đột nhiên lộ tương phùng, cự phủ ngắn của y chiếm tận uy thế.
Ngô Chiến Uy tay chân luống ra lỗ lớn, thấy rõ bức cho nát, mặt cầu lộ bị chém trượt chân, tiếp chợt bị cự chém mạnh cản lại, thân thể bị đè tuột luôn xuống cái lỗ đó lại!
Uy lên ứng.
Uy lấy cái khai xe ra hai bên.
cho dây xích cầm búa chém nát thân Nhưng dài cầu, đại dưới đao tạo endn lùi kêu đã đánh xe của ám ngụm. Rượu không biết ủ xuống liền có một cổ at vi ndan.
ra.
kéo dài qua giữa sơn cốc, cánh tay người liên kết mà thành.
bên hông. Trên mặt xích sắt có lớn tiếng sau bốn hộ vệ lập “binh binh binh khâu cầm búa. Đại hán cầm thủ cầu hắn.
Khi trở về có lẽ là hạp, đối ken tới chỉ duor.
hơn không có với khâu” búa tức hét, gọi hai hộ vệ phía trước lùi nâng nỏ cơ, phóng lên xe, như chớp nhanh lên một trước, một búa V; “Qệt đánh đỗ xe, sau đó chẻ một cái hất tung Chien tệ, điều đạo dài tên hất andan bay tên, gầm ra sau. Phía cò nỏ, bóp bắn vào tên xông tới thú rít ngã trên cầu, thân thể nặng nề áp Không đầy hai hơi thở, tên đại hán trước mặt Trần Tiểu Thiên, vung cự phủ két.
tiếng