Chương 22: Tự sát

Cuối tháng sáu thời thiết cực kỳ oi bức, trường cấp ba lục tục tiến vào giai đoạn cuối kỳ, sau một khoảng thời gian dài học hành căng thẳng, nhóm học sinh rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Thời tiết nóng bức, cộng thêm cuối kỳ tới gần nên không ít người cảm thấy oi bức khó chịu.


Sáng sớm hôm nay, ủy viên học tập* lớp 11 Triệu Viễn Dương của trường cấp ba Dục Nhân theo thường lệ tiến vào phòng học, vừa đẩy cửa ra thì bị cảnh tượng trước mắt dọa hoảng hồn, lập tức hét lớn. [* lớp phó học tập]


Mặc dù còn khá sớm nhưng lớp kế bên cũng có vài học sinh nghiêm túc học hành tới sớm ôn bài, nghe thấy tiếng hét chói tai của Triệu Viễn Dương thì rối rít chạy ra.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì? Chuyện gì vậy?"


Hai nữ sinh yếu đuối vội vàng chạy tới, thấy Triệu Viễn Dương sững người đứng yên tại chỗ, ánh mắt hoảng sợ, toàn thân cứng ngắc thì nhịn không được nhích tới gần, sau khi thấy cảnh tượng trong phòng, nữ sinh nhát gan khiếp sợ hét thảm một tiếng rồi ngất xỉu, cô gái còn lại thì kinh hoàng tựa vào cạnh cửa, biểu tình sững sờ.


Lữ Uyển Uyển lớp 11- đã ch.ết, cắt cổ tay tự sát, máu chảy đầy đất, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp trường.


Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường cảnh sát, ngăn cản nhóm học sinh tò mò ở bên ngoài, Triệu Viễn Dương là người đầu tiên phát hiện nên bị cảnh sát gọi tới điều tr.a như thông lệ.


available on google playdownload on app store


Lữ Uyển Uyển gục trên bàn một nữ sinh khác cắt cổ tay tự sát, máu chảy đầy đất, hơn nữa thi thể sớm đã cứng ngắc, nhân viên pháp y dự đoán thời gian tử vong là từ mười hai giờ đêm đến rạng sáng hai giờ.


Nói cách khác, hôm qua sau khi tan học, Lữ Uyển Uyển không về nhà mà ở lại phòng học. Lưu Nhất Minh bảo người tới hỏi bảo an, bảo an nói hôm qua lúc tuần tr.a thì không thấy phòng học nào mở đèn, cũng không thấy Lữ Uyển Uyển.


Bảo an tuần tr.a trường học một là phụ trách an toàn, tránh trộm cướp đột nhập vào trộm đồ, hai là kiểm tr.a xem có học sinh nào lưu lại trường hay không. Bình thường chín giờ tối có giờ tự học, đến tầm mười giờ học sinh sẽ lục tục trở về ký túc xá, bởi vì giờ tắt đèn ký túc giá là mười giờ rưỡi.


Thế nhưng Lữ Uyển Uyển là học sinh ngoại trú nên nếu cô cố ý núp trong góc thì bảo an sẽ không phát hiện, trường học cũng không biết.
Trong phòng làm việc...
"Cậu và người ch.ết quen biết thế nào?" Lưu Nhất Minh nhìn cậu thiếu niên sắc mặt tái nhợt hoảng hốt ôm ly nước nóng ngồi trước mặt hỏi.


Triệu Viễn Dương hớp ngụm nước nóng, hai tay dùng sức cầm chặt ly để hơi nóng ấm áp thấm vào cơ thể lạnh như băng của mình, cậu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi rũ mi mắt, lông mi khẽ run: "Tụi em không thân, phải nói là Lữ Uyển Uyên không thân với rất nhiều người. Bình thường cậu ấy luôn một thân một mình, không thấy cậu ấy cùng ăn cơm hay chơi đùa với các bạn học khác."


"Vậy em ấy có kết thù với ai ở trong lớp không?" Trong lúc kiểm tr.a sơ bộ, nhân viên pháp y đã phát hiện vết thương trên người nữ sinh. Mùa hè nên học sinh đều mặc áo ngắn tay, nhân viên pháp y dễ dàng phát hiện vết thương trên cánh tay Lữ Uyển Uyển, thoạt nhìn rất giống bị ngoại lực tác động, hơn nữa không phải chỉ có một vết.


Triệu Viễn Dương do dự nhìn Lưu Nhất Minh, nhỏ giọng nói: "Có, thật ra cũng không thể xem là kết thù, Lữ Uyển Uyển mặc dù không thích nói chuyện, vẫn luôn ở một mình, thế nhưng dáng dấp xinh đẹp nên nam sinh trong lớp rất thích chơi với cậu ấy. Như vậy thì lại làm một vài nữ sinh khó chịu, thường xuyên bắt nạt cậu ấy. Nếu đám nam sinh tụi em dám giúp Lữ Uyển Uyển thì tình trạng lại càng tồi tệ hơn." Nói tới đây, biểu tình Triệu Viễn Dương có chút bi thương, bàn tay lại càng vô thức siết chặt ly nước hơn.


Bốn chữ BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG lập tức xuất hiện trong đầu Lưu Nhất Minh, anh nhíu chặt mặt: "Tụi em không báo cho giáo viên à?"
"Nữ sinh cầm đầu nhóm nữ sinh bắt nạt Lữ Uyển Uyển là con gái của thân thích đổng sự trưởng, ngay cả giáo viên cũng không dám chọc cậu ấy."


Lưu Nhất Minh nhìn Triệu Viễn Dương vài lần, lại hỏi: "Vậy còn người nhà Lữ Uyển Uyển? Cô bé bị bắt nạt như vậy, người nhà không biết gì sao?"
Triệu Viễn Dương lắc đầu: "Em không rõ lắm, chưa từng nghe cậu ấy nói tới. Cậu ấy rất trầm mặc, không thích nói nhiều."


"Được rồi, vậy cậu nói cho anh biết, nhóm nữ sinh bắt nạt Lữ Uyển Uyển tên là gì?"
Triệu Viễn Dương có chút do dự nói: "Em sợ nói ra thì trường sẽ đuổi học em."


Lưu Nhất Minh nhíu chặt mày, nghĩ tới cô con gái của thân thích đổng sự trưởng, anh cười lạnh: "Nếu trường này dám làm xằng làm bậy thì bộ giáo dục cũng không phải đồ trang trí. Cho dù cậu không nói cũng có người khác nói. Hiện giờ bọn họ đang bận sứt đầu mẻ trán, có trả thù cũng không tới phần cậu."


Triệu Viễn Dương thở phào, nghĩ một chút rồi nói: "Tổng cộng có năm nữ sinh, con gái thân thích đổng sự trưởng tên là Lâm Mỹ Á, bốn người còn lại là Ngô Phương Phương, Tào Tuyết, Tạ Dao Dao, Phan Đồng Nguyệt."
"Được rồi, vậy cậu có biết Lữ Uyển Uyển ch.ết trên bàn ai không?"


Triệu Viễn Dương lập tức trả lời: "Là bàn của Lâm Mỹ Á."
Lưu Nhất Minh có suy đoán trong lòng: "Được rồi, cám ơn cậu đã cung cấp tin tức, cậu về trước đi, đừng suy nghĩ nhiều."


Triệu Viễn Dương vâng một tiếng, rời khỏi phòng làm việc, nhìn thấy nhóm Lâm Mỹ Á vây ở bên ngoài, sắc mặt khá khó coi, thấy cậu đi ra thì lập tức gọi: "Này Triệu Viễn Dương, cảnh sát kiếm ông hỏi gì vậy?"


Triệu Viễn Dương nhìn đối phương, rũ mi mắng nói: "Không có gì, vì tôi là người đầu tiên phát hiện Lữ Uyển Uyển ch.ết nên mới hỏi vài câu."
Lúc này, cấp dưới của Lý Nhất Minh đi ra, gọi chủ nhiệm lớp tiến vào.


Sự chú ý của Lâm Mỹ Á lập tức bị dời đi, Triệu Viễn Dương giống như trút được gánh nặng, thừa dịp này bỏ đi. Lúc đi ngang qua phòng học của mình thì dừng lại, ngoài cửa đã bị kéo dây phong tỏa không cho phép học sinh tiến vào, thi thể Lữ Uyển Uyển đã bị cảnh sát mang đi, chỉ còn lại vệt máu vô cùng bắt mắt ở trên đất.


Triệu Viễn Dương mím môi, khổ sở hệt như thủy triều ập tới, cậu là kẻ hèn nhát, biết rõ người mình thích bị bắt nạt nhưng vì e ngại thân phận Lâm Mỹ Á mà không dám bảo hộ đối phương.


Cậu thật vô dụng, thích mà cũng không dám nói ra, muốn bảo vệ nhưng không dám lộ diện, bàn tay đặt bên ống quần của Triệu Viễn Dương vô thức nắm chặt, nước mắt thấm ướt hốc mắt.


Học sinh vây xem cùng bạn học kinh ngạc nhìn Triệu Viễn Dương lập tức hỏi vì sao cậu lại khóc, có phải sợ hay không? Bạn học đứng ở cửa cảm khái không thôi, nói lúc mình nhìn thấy cũng sợ tới nhũn chân.
Triệu Viễn Dương không để ý tới đối phương, hồn bay phách lạc rời đi.


Chủ nhiệm lớp Vạn Lăng Vân nghe thấy cảnh sát hỏi tình huống Lữ Uyển Uyển thì thở dài: "Cô bé Lữ Uyển Uyển này rất đáng thương, cha mẹ ruột không thương. Cha mẹ cô bé từ rất sớm đã ly dị, cô bé bị ném cho bà nội nuôi dưỡng. Đại khái cũng vì vậy nên tính tình cô bé rất lầm lì, bình thường không thích nói chuyện, cứ lầm lũi một mình."


Lưu Nhất Minh lập tức tập trung vào điểm chính: "Nghe nói nữ sinh Lâm Mỹ Á thường xuyên bắt nạt Lữ Uyển Uyển, chuyện này cô có biết không?"


Vạn Lăng Vân không dám nhìn thẳng Lưu Nhất Minh, bà nhìn chằm chằm bài thi ở trước mặt, gật đầu: "Tôi biết, nhóm học sinh xích mích vặt với nhau là chuyện rất bình thường."
Lưu Nhất Minh mỉa mai nhếch môi: "Phải không?"


Sau khi chủ nhiệm rời đi, Lưu Nhất Minh tìm tới Lâm Mỹ Á, Lâm Mỹ Á có chút hoảng sợ, thế nhưng nghĩ tới bản thân chưa tròn mười tám, người cũng không phải mình giết, cho dù bình thường cô bắt nạt Lữ Uyển Uyển thì sao chứ, không gây ra trọng thương, sợ gì chứ?


Vì thế lá gan của Lâm Mỹ Á lại phình to lên, đối mặt với câu hỏi của Lưu Nhất Minh cũng không khiếp đảm.


"Nghe nói cô thường xuyên cầm đầu nữ sinh bắt nạt Lữ Uyển Uyển?" Nhìn thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi ở trước mặt, miệng nhai kẹo cao su, dáng vẻ lông bông, tai đeo hoa tai đinh tán, dáng vẻ thiếu nữ bất lương.


Lâm Mỹ Á nhai kẹo cao su nói: "Bắt nạt gì chứ? Chú cảnh sát cùng từng học cấp ba mà, chẳng lẽ không biết thời kỳ này bạn học có xích mích là rất bình thường sao? Hôm nay tôi ghét bạn, ngày mai bạn ghét tôi, thiếu nam thiếu nữ trong thời kỳ trường thành này rất xao động a!"


Lưu Nhất Minh cười, thế nhưng ánh mắt lại không có ý cười: "Cho nên bởi vì cô ghét Lữ Uyển Uyển nên mới bắt nạt?"
Lâm Mỹ Á chậc một tiếng: "Tùy chú nói sao cũng được, tôi cầm đầu đám nữ sinh chặn đường cô ta vài lần cũng không phạm pháp đi!"


Pháp luật hiện giờ, không có quy định chặn đường người khác sẽ bị bắt vào trại giáo dục.
Lưu Nhất Minh thở dài, không rõ vì sao đóa hoa của tổ quốc lại lệch thành dáng vẻ này, anh tiếp tục tìm tới bốn cô bạn của Lâm Mỹ Á.


"Em cũng không muốn bắt nạt Lữ Uyển Uyển, là Lâm Mỹ Á bảo em làm vậy, nếu em không làm thì cậu ấy sẽ đánh em, em sợ."


"Lâm Mỹ Á thích ủy viên học tập Triệu Viễn Dương, thế nhưng Triệu Viễn Dương không thích Lâm Mỹ Á, cậu ta thích Lữ Uyển Uyển. Sau khi biết chuyện này Lâm Mỹ Á rất tức giận, cũng vì thế mới thường xuyên kiếm chuyện với Lữ Uyển Uyển."


"Tụi em chỉ đánh Lữ Uyển Uyển vài cái, cảnh cáo nó cách xa Triệu Viễn Dương một chút rồi thôi, không có ép nó đi tìm ch.ết."
...
Bốn nữ sinh hiển nhiên có năng lực chịu đựng kém hơn Lâm Mỹ Á, sau khi biết Lữ Uyển Uyển tự sát thì khóc lóc không ngừng, lúc nói chuyện vẫn còn thút thít.


Lưu Nhất Minh hỏi qua nhiều người như vậy, cũng hiểu được đại khái xảy ra chuyện gì, vốn là tình yêu tuổi học trò biến hành bạo lực học đường, mà nữ chính trong chuyện này vì không chịu nổi mà tự sát.


Lưu Nhất Minh biết chuyện không đơn giản chỉ là tát vài bạt tai như Lâm Mỹ Á đã nói, bằng không một nữ sinh yếu đuối không có khả năng tự sát như vậy.


Anh trở về sở cảnh sát, kết quả khám nghiệm tử thi đã có, trên người Lữ Uyển Uyển có nhiều dấu vết bị đánh, vết thương mới cũ đều có, thoạt nhìn là bị bạo hành lâu dài. Hơn nữa nhân viên pháp y phát hiện Lữ Uyển Uyển không phải xử nữ, có dấu vết phát sinh quan hệ.


Quan trọng nhất là có dấu hiệu hư thai, phỏng đoán là mới mấy ngày trước.
Lưu Nhất Minh hít một ngụm thuốc, nhìn thiếu nữ thanh tú có nét ngây thơ trong hình, trong lòng không rõ là tư vị gì, nói chung là khá hỗn loạn.


Lữ Uyển Uyển có thai chứng minh cô bé có bạn trai, thế nhưng vì sao tất cả bạn học đều không đề cập tới chuyện này? Là Lữ Uyển Uyển che giấu quá tốt nên mọi người không biết hay có người biết mà không nói?


Nghĩ tới mấy cô nữ sinh kia nói Triệu Viễn Dương thích Lữ Uyển Uyển, Lưu Nhất Minh cảm thấy mình nên tìm cậu nam sinh này thêm lần nữa






Truyện liên quan