Chương 23: Con bé sẽ không vì luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, rõ ràng là vô căn cứ
Trong trường xảy ra chuyện lớn như vậy, cả lớp 11- được nghỉ, số học sinh khác mặc dù không được nghỉ nhưng cũng không còn hứng thú học hành, ở trong lớp vẫn không ngừng truyền giấy lén lút thảo luận.
Bên nhà trường cũng nhận được tin, đặc biệt tìm giáo viên chủ nhiệm lớp Lữ Uyển Uyển tới hỏi thăm tình huống, biết là Lâm Mỹ Á dẫn đầu nhóm nữ sinh bắt nạt bạn học, thậm chí còn dẫn tới Lữ Uyển Uyển tự sát thì nhà trường quyết định thông báo cho cha mẹ Lâm Mỹ Á.
Lúc nhận được điện thoại của trường, Tào Phương Lệ choáng váng, suýt chút nữa đã ngất xỉu, con gái bà sao lại dính vào chuyện như vậy? Đoạn thời gian trước bà còn dương dương tự đắc con gái bà tuy hơi kênh kiệu một chút nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời, không như cô con gái Trần Đan Đan của bạn thân Tiễn Nguyệt Thiến, học đại học có bạn trai cũng được đi, thế nhưng còn quyến rũ bạn trai bạn cùng phòng, bắt cá hai tay, hại cô bạn cùng phòng kia xảy ra chuyện.
Tào Phương Lệ cuống cuồng gọi điện cho Lâm Đại Hải, để ông về nhà rồi cùng bà tới trường học.
Trên đường đi, Lâm Đại Hải nhíu mày, ông thực sự không thể tin tưởng con gái mình bắt nạt bạn học nữ dẫn tới đối phương cắt cổ tay tự sát. Mặc dù sau khi lên cấp ba con bé không còn thân thiết với ông như lúc bé, dù sao cũng là con gái, không thể giống như trước được. Thế nhưng con gái là người thế nào, ông thân làm cha sao lại không biết, thế nhưng chuyện sao lại biến thành thế này?
Đến trường, người bà con đổng sự trưởng của ông đặc biệt tức giận, nói mình nhận được mấy lá đơn nặc danh, tất cả đều tố Lâm Mỹ Á dựa vào thân phận bà con với đổng sự trưởng mà làm xằng làm bậy gây rối trong trường.
Vị đổng sự trưởng này thật sự là bà con xa, lúc Lâm Mỹ Á tới trường này, Lâm Đại Hải vô tình biết có một vị bà con là đổng sự trong trường, liền đặc biệt mời đối phương một bữa cơm, lại đưa quà lễ, hi vọng đối phương nói với giáo viên một tiếng, chăm sóc tốt cho con gái ông.
Chuyện này vô luận là trường tư hay trường công đều phát sinh, Lâm Đại Hải làm việc trong xí nghiệp lớn, mạng giao thiệp rộng, đổng sự trưởng dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nào ngờ, Lâm Mỹ Á lại làm ra chuyện lớn như vậy.
"Á Á, con nói đi, cô bé đó có phải bị con bắt nạt tới tự sát không?" Nhìn dáng vẻ cà phất cà phơ của con gái, Tào Phương Lệ phừng phừng tức giận.
Kỳ thực Lâm Mỹ Á cũng rất sợ, sau khi cảnh sát đi rồi, cô liền lên Baidu* tìm hiểu thử bạo lực học đường sẽ bị xử tội gì, sau đó biết được cố ý gây ra thương tổn cho đối phương sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự, chủ yếu là phải xem xét mức độ tổn thương. Mà mức độ cô bắt nạt Lữ Uyển Uyển căn bản không nghiêm trọng tới mức như vậy, cùng lắm chỉ bị phê bình giáo dục mà thôi.
Cô thừa nhận mình có đánh Lữ Uyển Uyển, thế nhưng chẳng qua chỉ tát vài bạt tai, lại đạp thêm vài cái, còn bình thường chỉ chận đường đe dọa vài câu, căn bản chỉ là xích mích nhỏ, Lữ Uyển Uyển cũng thực quá đáng, có vậy thôi đã cắt cổ tay tự sát, quá yếu đuối đi!
Bất quá mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng dù sao cũng là mạng người, Lâm Mỹ Á cũng có chút sợ sệt, nhất là trước đó em trai từng bị quỷ quấn thân, cô lại càng sợ hơn, sợ Lữ Uyển Uyển tới tìm mình trả thù.
Vì thế khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của mẹ, Lâm Uyển Uyển lộ ra biểu tình sợ sệt nhưng sốt ch.ết không thừa nhận là mình hại ch.ết Lữ Uyển Uyển: "Mẹ, con có bắt nạt nó nhưng căn bản chỉ là xích mích nhỏ thôi, nữ sinh xích mích với nhau là rất bình thường. Cha mẹ từng đi học cũng hiểu mà. Với lại con cũng không phải biến thái, sao có thể bắt nạt bạn học tới mức cắt cổ tay tự sát được chứ."
Lâm Đại Hải giận không kềm được vung tay tát Lâm Mỹ Á một cái: "Còn có mặt mũi nói không liên quan? Cả trường đều biết con bắt nạt con bé mà còn già mồm. Bình thường cha mẹ dạy con thế nào hả? Sao lại biến thành như vậy?"
Lâm Mỹ Á bụm mặt, biểu tình không thể tin, cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị Lâm Đại Hải đánh, hơn nữa còn là trước mặt giáo viên trong trường.
Lâm Mỹ Á lập tức hỏng mất, cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương, không nói hai lời liền òa khóc chạy ra khỏi phòng làm việc.
Tào Phương Lệ sốt ruột đánh Lâm Đại Hải vài cái: "Từ từ nói với con không được à? Sao lại đánh nó?" Vừa nói, bà vừa chạy ra ngoài.
Thấy Lâm Mỹ Á chạy đi, thực sự Lâm Đại Hải cũng có chút hối hận, thế nhưng nghĩ tới cũng vì mình quá cưng chìu con mới tạo thành chuyện hôm nay, ông lại cảm thấy cái tát này rất đáng.
Ông thở dài, nhìn thầy hiệu trưởng nói: "Cha mẹ cô bé tự sát nói thế nào?"
Chủ nhiệm lớp nói: "Cha mẹ cô bé đã ly dị, cũng không sống ở thành phố này. Lữ Uyển Uyển sống chung với bà nội, trong nhà không có điện thoại, không thông báo được. Cũng không biết bên cảnh sát đã thông báo chưa."
Lâm Đại Hải càng nghe lại càng buồn phiền, cô bé đáng thương như vậy mà con gái ông lại còn bắt nạt người ta, thật là---
Chẳng qua dù thế nào đi nữa, Lâm Mỹ Á cũng là con gái của ông, không có khả năng ông trơ mắt để con gái mình ngồi tù, hơn nữa cô bé kia tự mình tự sát chứ không phải bị con gái ông đánh đập tới ch.ết, chỉ cần điều giải tốt cùng bồi thường tốt cho gia đình cô bé, cứ dùng tiền giải quyết hẳn là ổn.
Vì thế lúc Lâm Đại Hải nói vậy, người bà con đổng sự trưởng cũng mặt lạnh nói: "Có thể, vậy tự mình liên hệ với gia đình cô bé đi. Xảy ra chuyện thế này, trường học cũng không thể không quản. Trước tiên tạm thời đưa Lâm Mỹ Á về nhà đi, chúng tôi sẽ cố gắng không để lại vết nhơ trong hồ sơ của cô bé. Thế nhưng ghi chép lời khai thì khó tránh khỏi."
"Tôi hiểu, tôi hiểu, làm phiền anh." Lâm Đại Hải có chút lo sợ, biết rõ chuyến này khó tránh mất máu một phen.
Giáo viên chủ nhiệm lớp chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ thương lượng, miệng bà giật giật nhưng không biết bản thân có thể nói gì, bà cũng không có cảm giác đặc biệt với cô bé nữ sinh Lữ Uyển Uyển kia, thế nhưng thấy người ta hời hợt giải quyết về cái ch.ết của cô bé như vậy, trong lòng bà nhịn không được khó chịu.
Hôm sau, Lâm Đại Hải liên lạc với cha Lữ Uyển Uyển, lúc cha mẹ Lữ Uyển Uyển li hôn, cô bé được xử cho cha nuôi. Cha cô bé tái hôn, vì không muốn nuôi nên ném cô bé cho bà nội.
Lúc nhận được điện thoại thông báo chuyện này, cha Lữ Uyển Uyển phẫn nộ mắng chửi Lâm Đại Hải mấy chục phút, còn nói muốn kiện Lâm Mỹ Á. Lâm Đại Hải khép nép xin lỗi, lại hứa hẹn bồi thường không ít tiền, Lữ cha nhanh chóng dịu lửa giận, bắt đầu tung công phu sư tử ngoạm muốn nhiều hơn, ban đầu tức giận như vậy chẳng qua muốn Lâm Đại Hải hoảng sợ đẩy cao tiền bồi thường mà thôi.
Lâm Đại Hải nhíu mày, nghe đối phương nói nếu không chịu bồi thường con số này thì đối phương sẽ đi kiện. Lâm Đại Hải cố nhẫn nhịn đáp ứng, chuyện này cũng coi như giải quyết xong.
Lúc cảnh sát thông báo tin tức Lữ Uyển Uyển tử vong, cũng báo cô bé từng có thai, Lữ cha liền mắng, nói Lữ Uyển Uyển lăng loàn, còn nhỏ như vậy đã lên giường với đàn ông, giống hệt như con mẹ ɖâʍ đãng của nó, đồng thời cũng biểu thị chuyện này cho qua, mình sẽ không kiện cáo.
Lúc biết kết quả này, Lưu Nhất Minh thật sự tức tới hộc máu, trên thế giới này sao lại có người cha như vậy? Sau khi tái hôn đứa nhỏ chính là con, chẳng lẽ đứa nhỏ của vợ trước thì không phải là con sao?
Anh không cam lòng, gọi điện cho mẹ Lữ Uyển Uyển. Sau khi biết chuyện, bà ta chỉ lạnh lùng nói, biết rồi.
Lưu Nhất Minh thực sự đau lòng, chẳng qua cho dù anh muốn hỗ trợ đến cỡ nào cũng không làm được gì. Lữ Uyển Uyển là tự sát chứ không phải bị giết, người giám hộ lại không muốn kiện cáo đòi lại công đạo, anh chỉ là người ngoài có thể làm được gì? Chỉ đáng thương cho bà nội của cô bé, giờ tuổi đã lớn mà phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sau khi biết tin Lữ Uyển Uyển ch.ết thì lập tức bị bệnh nặng. Mà Lưu Nhất Minh cũng không thể tr.a ra cha đứa bé trong bụng Lữ Uyển Uyển là ai.
Vụ Án cứ vậy qua loa kết thúc, ngay cả cơ hội gặp Triệu Viễn Dương, Lưu Nhất Minh cũng không có.
Sự kiện Lữ Uyển Uyển nhanh chóng gió êm sóng lặng, Lâm Mỹ Á chuyển trường, bốn cô nữ sinh trong nhóm bắt nạt cũng bị trường đình chỉ, Triệu Viễn Dương thường xuyên nhìn vị trí bàn học của Lữ Uyển Uyển ngẩn người, thỉnh thoảng còn khóc thảm.
Triệu Viễn Dương còn nhỏ tuổi nhưng đã sớm cảm nhận được mặt tối của xã hội này, khi xưa cảm thấy câu nói một tay che trời là quá khoa trương. Thế nhưng giờ đây, cậu mới hiểu được bất kể là thời thế nào, có tiền có thế thực sự có thể giải quyết được hết thảy, bao gồm cả giấu giếm chân tướng, đổi trắng thay đen.
Sau khi nghỉ học, Lâm Mỹ Á bị Tào Phương Lệ cùng Lâm Đại Hải nhốt trong nhà. Một là muốn dạy dỗ một phen, hai là học kỳ cũng sắp kết thúc, chờ tới tháng chín sẽ tìm trường mới.
Vì cái tát kia mà Lâm Mỹ Á vẫn luôn ghi hận Lâm Đại Hải, mấy ngày nay vẫn không chịu nói lời nào. Tào Phương Lệ tức giận, nói Lâm Mỹ Á sao lại cứng đầu như vậy, nếu không phải nhờ Lâm Đại Hải chạy tới chạy lui mấy ngày nay thì chuyện Lữ Uyển Uyển sao có thể giải quyết nhẹ nhàng như vậy.
Lâm Mỹ Á biết mình đuối lý, mới đầu cô quả thực rất sợ, thế nhưng khi biết Lâm Đại Hải đã giúp mình giải quyết thì lại trở lại bản chất vốn có. Dù sao trong nhà cũng có tiền, đổi trường thì còn ngại gì nữa. Hơn nữa nhà cô cũng đã bồi thường rất nhiều tiền cho nhà Lữ Uyển Uyển, coi như xóa bỏ mọi chuyện.
Bất quá bản thân Lâm Mỹ Á cũng biết lần này mình đã gây họa lớn nên miễn cưỡng tiếp nhận chuyện Tào Phương Lệ nhốt mình trong nhà không cho ra khỏi cửa. Dù sao không được ra ngoài chơi thì có thể ở nhà vọc máy vi tính, chơi game, xem TV, vẫn sướng hơn ở trường đọc sách.
Ngày nọ, lúc Lâm Mỹ Á thức dậy thì cảm thấy cổ tay mình có chút đau đớn, giơ tay lên nhìn thì hoảng hồn, cổ tay trái giống như bị rạch một dao, vết thương không ngừng đổ máu, đã dính vào dra giường.
Lâm Mỹ Á vội vàng nhảy xuống giường hô to: "Mẹ, mẹ, tay con chảy máu."
Tào Phương Lệ nghe thấy động tĩnh thì từ trong phòng bếp đi ra, thấy dáng vẻ con gái thì hoảng sợ, lập tức đưa tới bệnh viện.
Thấy vết thương của Lâm Mỹ Á, bác sĩ nhịn không được nói: "Còn nhỏ như vậy sao lại luẩn quẩn tới mức tự sát chứ? Người nhà phải cố gắng khuyên nhủ cô bé. May mà vết thương không sâu, chỉ cần cầm máu là ổn rồi."
Lâm Mỹ Á nhịn không được phản bác: "Tôi không có tự sát, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Buổi sáng vừa mới mở mắt ra thì đã thấy cổ tay chảy máu rồi."
Bác sĩ lắc đầu nhìn Lâm Mỹ Á, cho rằng bởi vì có gia trưởng nên cô bé không dám thừa nhận.
Thế nhưng Lâm Mỹ Á thật sự không có khả năng tự sát, không chỉ bản thân cô bé mà Tào Phương Lệ cũng hiểu rõ. Sau chuyện Lữ Uyển Uyển tự sát, cảm giác áy náy của con bé loáng cái đã biến mất, suốt ngày ở nhà ăn ăn uống uống, nào có chuyện nghĩ tới việc tự sát.
Tào Phương Lệ còn vì Lữ Uyển Uyển thắp vài nén hương, thế nhưng không biết Lâm Mỹ Á nghĩ gì, ngay cả đám tang cũng không chịu đi.
Nếu nói con bé vì luẩn quẩn mà tự sát thì khẳng định là vô căn cứ.