Chương 38: Ngoại Truyện 1: Ăn son môi
Vào ngày làm lễ tốt nghiệp, Tưởng Đồng dậy rất sớm. Đến khi Phó Ngọc Trình tỉnh dậy, cô đã trang điểm xong xuôi và đang đứng trước tủ lựa quần áo.
Phó Ngọc Trình nghiêng người nhìn cô, Tưởng Đồng đã cởi váy ngủ, đưa lưng về phía anh mặc nội y.
Cô buột tóc đuôi ngựa, xương bả vai chuyển động, hai tay vòng ra sau lưng cài móc áo ngực, lúc xoay người tìm quần áo, hai chân đứng thẳng tắp.
Vì tìm đôi vớ thích hợp trong ngăn kéo nên cô phải ngồi xuống.
Phó Ngọc Trình nhẹ nhàng xốc chăn lên, rời giường, đôi chân dẫm lên sàn nhà từng bước một đến gần cô.
Tưởng Đồng nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại, cười với anh, “Anh dậy rồi à?”
Cô ngồi ở đó, đuôi mắt đã được kẻ thêm một đường eyeline đen khiến nụ cười của cô có thêm phần khêu gợi. Nơi mí mắt được tô một lớp phấn nhũ bắt sáng, bởi vì cái chớp mắt mà trở nên lấp lánh. Cô đưa tay ra bắt lấy chân anh, lòng bàn tay chạm vào bắp chân, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngủ ngon chứ?” Cô lại hỏi.
Phó Ngọc Trình không trả lời, rũ mắt nhìn cô.
“Em đẹp lắm.” Anh đưa tay ra nắm lấy cằm cô, ngón tay cái chạm nhẹ lên đôi môi đã được tô son, vuốt ve.
Tưởng Đồng bật cười, chậm rãi đứng lên ôm lấy anh, dùng mũi mình chạm vào mũi anh, “Anh cũng rất đẹp trai.”
Ngón tay cái của Phó Ngọc Trình xoa son môi lem ra ngoài, thấy son của cô đã bị mình bôi đi hết, anh từ từ nở nụ cười.
Tưởng Đồng lấy tay anh ra khỏi mặt mình, xoay người bước vài bước đến cạnh gương trang điểm kiểm tra, son của cánh môi dưới đều đã bị anh lau hết lên mặt.
Cô quay đầu lại liếc anh, “Em đã tốn rất nhiều thời gian để trang điểm đấy.”
Phó Ngọc Trình giữ nguyên nụ cười, đến gần kéo tay cô, “Anh muốn hôn em, nhưng không muốn ăn son môi của em.”
Tưởng Đồng vẫn liếc anh, lời muốn nói còn chưa nói ra, đã ‘ưm’ một tiếng.
Qua một lúc, hai người chậm rãi tách ra. Tưởng Đồng ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng: “Chẳng phải anh không muốn ăn son môi của em sao?”
Phó Ngọc Trình lại hôn lên môi cô một cái, nắm lấy eo cô, “Anh không muốn ăn son môi, nhưng anh muốn ăn em.”
________
Bảy giờ ba mươi sáu phút, Phó Ngọc Trình từ cổng chung cư đi ra, Tưởng Đồng đi sát sau lưng anh.
Tiểu Triệu cất điện thoại vào, tháo dây an toàn xuống xe.
“Chào buổi sáng, Phó tiên sinh. Chào buổi sáng, Tưởng tiểu thư.”
Hôm nay Tưởng Đồng trang điểm rất đẹp, cười với anh ta: “Chào buổi sáng.”
Phó Ngọc Trình theo cô ngồi vào xe, Tiểu Triệu đóng cửa, lên xe cài dây an toàn, lái xe ra khỏi chung cư.
Hai người ngồi phía sau thầm thì với nhau, Tiểu Triệu cầm tay lái, đến ngã tư thì dừng xe lại chờ đèn đỏ.
“Anh không cần đến…” Tưởng Đồng nói khẽ, giương mắt nhìn kính chiếu hậu một cái.
Đúng lúc nhảy sang đèn xanh, Tiểu Triệu dời mắt, đạp chân ga.
“Sao vậy, em giận vì khi nãy anh làm hư lớp trang điểm của em sao? Anh xin lỗi có được không.”
“Em không giận… hôm nay có lẽ em sẽ ở trường rất lâu, còn phải chụp hình với bạn bè, anh đến thì không biết phải đợi tới khi nào nữa.”
“Tiết mục tốt nghiệp trước của em, em còn không nói anh đến xem, vẫn là Phó Tư Minh nói anh mới biết.” Phó Ngọc Trình cũng nói rất khẽ, Tiểu Triệu phải lắng tai để nghe.
“Em cũng đâu có nói với cậu ấy, do trường của em với trường của cậu ấy thường sắp xếp tiết mục cùng nhau thôi. Mà em đã gửi clip cho anh xem rồi mà… Hôm nay anh không phải đi làm sao?” Tưởng Đồng nói sang chuyện khác.
“Anh là ông chủ.”
“…” Tưởng Đồng thở dài, càng thấp giọng hơn, “Sắc lệnh trí hôn.”
(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.
Phó Ngọc Trình khẽ cười, áp sát vào tai cô thì thầm gì đó.
Tiểu Triệu ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu, Tưởng Đồng đã đỏ ửng cả mặt. Cô đẩy Phó Ngọc Trình ra, dựa vào cửa sổ xe, không để ý tới anh nữa.
______
Bảy giờ bốn mươi chín phút, xe dừng ở trước cửa trường học của Tưởng Đồng.
Lúc Tưởng Đồng xuống xe, Tiểu Triệu thấy Phó Ngọc Trình kéo tay cô lại, “Trưa anh sẽ đến tìm em, cùng đi ăn nhé.”
Tưởng Đồng cựa tay ra, “Thật sự không cần…”
“Khi nào đến anh sẽ gửi tin nhắn.”
“Ôi.” Tưởng Đồng thở dài xuống xe.
Tiểu Triệu mím môi, nhịn cười, “Phó…Phó tiên sinh, giờ chúng ta đến công ty sao?”
Phó Ngọc Trình dõi mắt nhìn Tưởng Đồng vào trường, không thèm quay đầu lại, chỉ cười, đáp ừ một tiếng.
_______
Buổi trưa, mười một giờ ba mươi sáu phút, Phó Ngọc Trình xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, để Tiểu Triệu chở anh đến trường học.
Xe chạy khỏi bãi đậu, ra đến đường cái thì Phó Ngọc Trình gọi điện.
Một lúc lâu sau đầu kia bắt máy.
“Anh sắp tới rồi.” Phó Ngọc Trình nói, “Ở đâu? Anh đến tìm em… anh sẽ trả tiền, không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao.”
Tiểu Triệu nhìn lên kính chiếu hậu.
Phó Ngọc Trình tựa vào lưng ghế, cong môi dỗ dành Tưởng Đồng, “Ngoan, nghe lời, mau nói cho anh biết đi.
Vã.i, đây là Phó tiên sinh mà anh ta biết đấy sao!!!
Lúc xe dừng ở trước bãi đậu xe của trung tâm thương mại, xa xa đã nhìn thấy Tưởng Đồng đang lấm la lấm lét.
Bên ngoài nắng gắt như vậy mà cô cũng không che ô.
Phó Ngọc Trình thấy thế thì không nói gì, xe vừa dừng hẳn, anh đã mở cửa xe đi xuống, trước khi đóng cửa thì nói với Tiểu Triệu một câu, “Hôm nay cậu tan làm được rồi, ngày mai đến chỗ cô ấy đón tôi.”
Tiểu Triệu vâng một tiếng, sau đó thấy Phó Ngọc Trình vòng qua đầu xe đi tới chỗ Tưởng Đồng.
Hai người gặp nhau ở lối vào bãi đậu xe, Phó Ngọc Trình đưa tay sờ mặt cô, Tưởng Đồng tránh đi, anh lại duỗi tay nắm lấy tay cô, họ đứng đó nói chuyện mấy câu rồi nắm tay nhau vào trung tâm.
Ôi…. Cái mùi yêu đương thật là nồng…