Chương 39: Ngoại Truyện 2: Gặp Phụ Huynh
Một buổi trưa mùa hè, đám ve sầu trên cây kêu hoài không dứt.
Tưởng Đồng về đến nhà, bật điều hòa, vừa đứng ở dưới điều hòa được 20 giây, đã bị Tưởng Di bắt được.
“Đừng đứng dưới gió điều hòa như vậy, cẩn thận cảm đấy.” Bà bước theo sau Tưởng Đồng, khuôn mặt cũng đỏ lên vì nhiệt độ bên ngoài.
Tưởng Đồng vâng dạ rồi chạy đến tủ lạnh, ngồi xổm xuống lấy một cây kem, “Mẹ, mẹ ăn không ạ?”
“Không ăn.” Tưởng Di mang cái túi to đựng đầy rau dưa hoa quả linh tinh vừa mua đi vào trong bếp, vừa dọn dẹp, vừa nghiêng đầu hỏi cô, “Bạn trai con mấy giờ đến?”
Xé túi nilon đi, hơi lạnh của cây kem lập tức tản ra.
Tưởng Đồng nắm chặt cây kem, “xoạch” một tiếng, bóc cây kem ra.
“Chắc là tối nay ạ.”
Tưởng Di cười, “Giấu diếm kĩ như vậy, cuối cùng vẫn phải mang về nhà ra mắt mẹ đấy thôi?”
Tưởng Đồng đứng dậy, đóng lại cửa tủ lạnh, bàn tay cầm cây kem có hơi run lên. Cô hơi nới tay ra, nhìn thấy nụ cười của Tưởng Di, liền cắn cây kem, không nói lời nào.
“Cười ngu ngơ gì đấy? Bạn trai con thích ăn gì? Tối nay mẹ hay con nấu cơm đây?”
Tưởng Đồng nuốt miếng kem xuống, cảm giác lạnh lẽo lan từ cổ họng xuống tận dạ dày, “Con nấu, buổi tối mẹ cứ chờ ăn cơm là được.”
Tưởng Di buông cà rốt trong tay, cười hỏi cô, “Bạn trai con buổi tối mới đến, con định để cậu ta ngủ ở đâu?”
Một miếng kem chưa kịp nhai xuống mắc lại ở trong miệng, Tưởng Đồng nhắm mắt ho khan vài tiếng.
_____
Sau khi hai người ăn cơm trưa, Tưởng Đồng dọn dẹp bàn ăn, để Tưởng Di đi ngủ trưa.
Dọn dẹp phòng bếp xong, cô đến phòng ngủ của Tưởng Di, bà đã ngủ mất rồi.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, ngồi ở phòng sách đọc sách.
“Đang làm gì đấy?” Phó Ngọc Trình bỗng nhắn tin qua.
Tưởng Đồng cúi đầu nhìn lướt qua quyển sách trong tay, nhắn tin trả lời, “Đang đọc sách.”
“Em có thể xuống dưới đón anh không, anh mang hơi nhiều đồ.”
Tưởng Đồng ngồi thẳng người, ngón tay gõ lướt nhanh trên bàn phím điện thoại, “Anh tới rồi à?”
“Ừ.”
Cô buông điện thoại, cầm lấy chìa khóa trên bàn vội vàng đi xuống lầu.
Dưới lầu chẳng có ai, nóng hầm hập. Cô đi về phía cửa tiểu khu, từ rất xa đã thấy Phó Ngọc Trình.
Anh đứng bên cạnh xe, đang cầm điện thoại gọi điện.
Nhìn thấy cô đến, anh buông di động xuống cười với cô. Anh đứng dưới ánh mặt trời, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Tưởng Đồng đưa tay lau mồ hôi giúp anh, “Sao anh lại không chờ ở trong xe?”
Phó Ngọc Trình nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay anh hơi nóng, “Không chờ kịp, điện thoại em đâu, anh đang gọi cho em đấy.”
Tưởng Đồng lắc đầu, ngay cả giày cô còn chưa kịp mang, chỉ mang dép lê đi xuống đây.
“Mẹ em ở trong nhà…”
Phó Ngọc Trình gật đầu, sờ sờ đôi má nóng bừng vì nắng của cô, “Giờ anh đi lên được không?”
Anh chỉ chỉ đống đồ ở cốp xe, đều là đồ mua cho Tưởng Di, anh không biết nên tặng gì nên đã cố ý hỏi thăm An Tình.
Tưởng Đồng ừm một tiếng, trời nóng như vậy, cũng không thể để anh đứng bên ngoài chờ được.
“Mẹ đang ngủ trưa… Bình thường tầm nửa tiếng sẽ dậy.” Cô cầm hộp quà, chờ Phó Ngọc Trình khóa cửa xe ô-tô.
Phó Ngọc Trình cất chìa, cầm mấy món quà còn lại, cười nói, “Sao em trông có vẻ còn khẩn trương hơn cả anh vậy?”
“Em không có…”
Tưởng Đồng có chút lúng túng, Phó Ngọc Trình đi bên cạnh cô, “Hồi trước anh từng nói chuyện điện thoại với mẹ em.”
“Ừ, mẹ có nói với em rồi.”
“Ừm?” Phó Ngọc Trình quay sang, “Bà nói với em thế nào?”
Tưởng Đồng có chút khó hiểu, “Chính là… là nói anh gọi điện thoại cho em, hỏi em đã đến nhà chưa.”
“Còn gì nữa?” Tưởng Đồng mở cửa tiểu khu, để anh bước vào trước.
Bên trong mát hơn ngoài trời, Phó Ngọc Trình nói tiếp, “Bà hỏi anh là ai.”
Tưởng Đồng đóng cửa lại, đi đến phía trước định dẫn đường cho anh, nghe vậy thì giật mình.
“Anh trả lời thế nào?” Cô quay đầu lại nhìn anh.
Phó Ngọc Trình nhìn thấy sự khẩn trương trên khuôn mặt của cô, cười cười, đi lên bậc thang phía trước, đột nhiên không muốn nói cho cô biết.
“Em đoán xem.”
Tưởng Đồng dừng ngay trước cửa nhà mình, có chút buồn bực, nâng khuỷu tay lên cọ cọ anh, “Mau nói cho em biết đi!”
Phó Ngọc Trình chăm chú nhìn cô, cong môi cười, “Bà hỏi anh là ai.”
“Anh nói anh là Phó Ngọc Trình, là bạn trai của em.”