Chương 5: Thật vinh hạnh
Buổi chiều không có tiết, Bạch Chỉ đếm số tiền còn lại trên tay, đi đến chợ hoa.
Cô tìm từng tiệm hoa, chủ tiệm nào cũng nói cô làm khó họ: “Trời lạnh như vậy, hoa nhài đã không còn nở, cô cố ý làm vậy sao?”
Bạch Chỉ đi hết tiệm này đến tiệm khác, vẫn không thể tìm được, vậy nên chỉ có thể lấy điện thoại ra, tìm một chợ hoa khác.
Có một vườn hoa lớn gần trung tâm thành phố, cách Đại Vũ không xa, tên “Hoài Ân”, được đánh giá tương đối tốt.
Hai mắt Bạch Chỉ sáng rỡ, cô nhanh chóng chạy về phía ga tàu.
Cô không nhìn kỹ, không nhận ra ở đây người ta không bán hoa, là vườn hoa tư nhân.
Lan can bằng sắt của Hoài Ân mang kiểu dáng phương Tây, kéo dài từ đường lớn đến cuối hẻm, đứng bên ngoài nhìn vào, có thể thấy đủ loại hoa quý và cây xanh đua sắc.
Bạch Chỉ cầm lấy một trăm tệ từ trong túi, đột nhiên không dám đi vào.
Không biết có mua nổi hoa nhài trong một vườn hoa lớn như vậy không nữa.
“Chú, con không muốn đi học, cho con ở đây chơi nhé?”
“Đừng để chú nói lần thứ hai.”
Đột nhiên, hai giọng nói xa xăm tiến đến gần, hai bóng dáng bước trên lối đi lót đá trong vườn.
Người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi, đeo kính gọng vàng.
Cô bé tầm mười tuổi, buộc tóc hai bên, mặc bộ đồng phục màu xanh đậm của một trường tiểu học tư thục.
Bạch Chỉ nhìn cô bé, sửng sốt, không phải đó là cô bé tuần trước đã bán hoa nhài cho cô trước cửa Đại Vũ sao?
Cô vẫy tay vào trong: “Em gái!”
Cô bé nghe thấy, ngẩng đầu nhìn lên, dừng lại hai giây, sau đó mỉm cười chạy về phía cô: “Chị? Sao chị lại ở đây?”
Không ngờ cô bé vẫn còn nhớ cô.
Bạch Chỉ vui vẻ, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô bé, cười hỏi: “Nhà em còn hoa nhài không?”
“Dạ, còn một chậu.” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, “Nhưng đó là cục cưng của chú em, có lẽ chú sẽ không bán đâu.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu, thấy người đàn ông kia đã bước đến.
Đến gần hơn, nhìn thấy rõ ràng hơn.
Người đàn ông mặc âu phục đen sọc bạc, dù cho đôi kính che bớt ánh mắt thâm sâu, nhưng cả người cũng đã toát ra khí chất tính toán sắc sảo.
Không giống một người làm vườn yêu thích cỏ cây, cũng chẳng giống một người hô mưa gọi gió trên thương trường.
Bạch Chỉ đứng dậy, nở nụ cười, lễ phép hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh còn hoa nhài không, có thể bán cho tôi vài bông hoa chứ, không cần nhiều đâu.”
Cô đứng dậy, người đàn ông hơi sửng sốt, anh ta đẩy kính, nheo mắt quan sát cô.
Sau một hồi, hình như anh ta tự lẩm bẩm: “Bé con?”
Bạch Chỉ không nghe rõ: “Anh vừa nói gì sao?”
Cuối cùng người đàn ông cũng hoàn hồn, giống như tỉnh dậy khỏi cơn mơ, rũ mắt che giấu mọi cảm xúc.
“Có.” Anh ta nói, “Theo tôi.”
Đúng là chỉ còn một chậu hoa nhài, được chăm sóc trong nhà kính, trời lạnh như vậy vẫn có thể nở rộ.
Đóa hoa nhài trắng nhỏ, thoang thoảng mùi hương tươi mát.
Người đàn ông tự tay cầm kéo, cắt hoa nhài, sau đó xoay người, cầm dây kẽm kết thành vòng tay hoa nhài cho cô.
Hỏi thăm cô ấy như đang cố gắng bắt chuyện: “Cô tên gì?”
Bạch Chỉ không nghĩ ngợi nhiều, thật thà trả lời: “Tôi tên Bạch Chỉ, là tên của một loại thảo dược Đông y.”
“Bạch Chỉ…” Anh ta nhẹ nhàng lặp lại, đưa vòng tay hoa nhài cho cô, “Không cần trả tiền.”
“Như vậy không được ——”
“Chậu hoa này vô giá.”
Bạch Chỉ: “…”
–
Cô không ngờ mua vòng tay hoa nhài lại dễ dàng như vậy, Bạch Chỉ vừa rời khỏi Hoài Ân đã nhắn tin ngay cho Phó Huyền Tây: [Tôi mua rồi, tình cờ hôm nay ra ngoài chơi.]
Chưa ăn trưa đã chạy đi lâu như vậy, cũng thấy hơi đói một chút, đúng lúc đi ngang qua tiệm bánh, Bạch Chỉ muốn vào mua bánh.
Vừa bước đến cửa, đã nghe thấy nhân viên thu ngân nói: “Mười tám tệ, cảm ơn.”
Cô ngước mắt, nhìn thấy người đàn ông mua một chiếc bánh rất nhỏ, rất bình thường.
Bạch Chỉ lùi bước.
Hình như cũng không còn đói nữa.
Bàn tay tê rần, Phó Huyền Tây gọi đến, giọng nói còn mang theo một chút ý cười: “Hôm nay không đi học à, sao lại ra ngoài chơi?”
Cũng không có lời dạo đầu khách sáo nào cả, thân thuộc như hai người bạn lâu năm.
Sự khó chịu trong lòng của Bạch Chỉ tan biến một chút, cô ậm ừ đáp lời: “Đúng lúc thấy có người bán, nhớ ra anh muốn mua, vậy nên tôi mua rồi.”
“Ở đâu?”
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn bảng tên đường, ánh nắng tháng mười len lỏi qua tán lá bạch quả rì rào, tạo ra những vệt sáng loang lổ trên bảng tên đường màu xanh chữ trắng dưới gốc cây.
Cô không nghĩ nhiều, thông báo địa chỉ: “Quận thương mại Hối Tinh, phía Bắc đường Bạch Quả, ở ngã tư, dưới gốc cây bên ngoài tiệm bánh ngọt Nghi Tâm.”
Trong điện thoại im lặng một giây, anh cười một tiếng: “Hiểu rồi.”
Bạch Chỉ hoang mang: “Sao?”
“Tôi gọi người đến đón cô.” Anh nói, “Ở yên đó, đừng chạy lung tung.”
Bạch Chỉ ngây người một lát, sau đó mới nhận ra mình vô thức thông báo địa chỉ chi tiết như vậy, không khác nào muốn bảo ai đó đến đón cô.
Nhưng đây chỉ là thói quen, vì thường xuyên làm thí nghiệm và ghi chép số liệu, cô đã quen báo cáo chính xác mọi việc.
Mặt cô nóng lên, mãi đến khi cúp máy.
Chỉ vì một vòng hoa nhài, lại phải gọi người khác đến đón.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy mình xem trọng bản thân quá đáng.
–
Người đến đón cô là Quý Hải, lái một chiếc Maybach, đưa cô đến nhà hàng Tây White House trên tầng hai của Phố Trung tâm.
Lúc này, nhà hàng Tây không đông khách, chỉ có vài bàn có người ngồi.
Bạch Chỉ vừa vào cửa, tiếng nhạc thư giãn sảng khoái lọt vào tai cô.
Cô ngước mắt, thấy nghệ sĩ violin là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, đang tập trung chơi đoạn violin trong bài “Where Is The Love” do Josh Vietti sáng tác.
Nhà hàng được bày trí theo phong cách châu Âu cổ điển, mặt tường được trang trí bằng mấy bức tranh phương Tây, toàn bộ đèn trang trí trong căn phòng cũng được ánh nắng chiều thu thắp sáng.
Cũng không hề chói mắt, mà lại lãng mạn một chút, mập mờ một chút, ánh sáng vàng nhạt trên bầu trời rải xuống mặt đất.
Bạch Chỉ bước theo tiếng nhạc vui tươi và những tia sáng nhỏ chiếu xuống, nhìn thấy Phó Huyền Tây bên chiếc bàn cạnh cửa sổ vòm.
Anh lười biếng dựa trên ghế sofa đơn đỏ thắm, một tay chống lên trán, nhìn ra khung cảnh bên dưới cửa sổ.
Chỉ chừa lại một bên mặt, được ánh sáng vàng nhàn nhạt trong nhà hàng Tây bao bọc.
Đôi mắt rũ xuống, hàng mi dài khẽ chớp, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Nhìn ra được, tâm trạng anh cũng tốt.
Chỉ cần thong thả nghiêng người ở đó, cũng đủ bộc lộ khí chất công tử bình thản mà lười biếng.
Bạch Chỉ còn bất an hơn trước.
Cô chỉ mang theo một vòng hoa nhài, không biết tại sao lại đến một nơi cao cấp như vậy.
Trong túi cô chỉ có một trăm tệ, có muốn tiêu số tiền này cũng không dám nhắc đến chuyện chia đôi tiền ăn.
Nhịp tim giống như nhịp trống, sai một nhịp, không bao giờ quay lại đúng tiết tấu nữa.
May mà tiếng violin nhiệt tình lãng mạn che giấu cho cô, cô ra sức giả vờ bình tĩnh, bước đến, dịu dàng gọi tên anh giữa tiếng nhạc: “Phó tiên sinh.”
Người đàn ông đang lười biếng dựa người rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhìn thấy cô, khóe môi anh cong lên, anh vươn tay ra hiệu cô ngồi xuống.
Vốn dĩ Bạch Chỉ chỉ muốn đưa anh vòng hoa rồi rời đi, nhưng bây giờ đột nhiên lại có cảm giác đã lên thuyền thì không thể về bờ.
Cô do dự mất 0,01 giây, lại ngồi đối diện anh.
Mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, còn có cả mùi hương bánh ngọt, rượu ngon, hương thảo pha trộn với nhau, dần dần nới lỏng thần kinh.
“Đây là hoa ngài bảo tôi mua.” Bạch Chỉ lấy ra vòng hoa nhài mà cô đã bảo quản kỹ càng, đưa qua chiếc bàn gỗ sồi đen kiểu Tây.
Ngón tay thon dài chậm rãi gõ nhẹ trên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp, chiếc nhẫn trên ngón trỏ phản chiếu ánh sáng vàng.
Lẽ nào anh không cần nữa.
Bạch Chỉ hoảng hốt nắm chặt ngón tay dưới bàn, cảm giác từng động tác đều làm lòng mình dao động.
Lát sau, anh cũng cầm lấy vòng hoa nhài, cách mười centimet, nhẹ nhàng ngửi hương hoa.
Đôi mắt thâm trầm nhìn cô, khẽ nhướng mày: “Cảm ơn.”
“Không cần đâu.” Bàn tay nắm chặt của Bạch Chỉ dưới bàn cũng nới lỏng một chút.
Lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi không kiểm soát, cô đấu tranh tư tưởng, bây giờ có nên rời đi hay không.
Nhưng mà, lại muốn có thêm thời gian ở bên anh.
“Để cảm ơn cô, tôi có thể mời cô ăn cơm không?” Phó Huyền Tây xoay cổ tay, ánh mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay, “Tôi nghĩ cô cần một bữa trà chiều.”
Anh chưa kịp nói xong, nhân viên phục vụ của nhà hàng đã mang thức ăn ra, bày biện lên bàn.
Bản nhạc “Where Is The Love” trước đó đã kết thúc, chuyển sang bản nhạc “Purple Passion” nổi tiếng của nghệ sĩ violin người Bulgaria, Diana Boncheva.
So với bản nhạc trước đó, bản nhạc này còn vui tươi hơn, làm tâm trạng mọi người bay bổng hơn một chút, rất khó từ chối.
Huống chi, trong lòng cô thật sự không muốn từ chối.
Thức ăn của họ hơi khác, khai vị của cô là salad cá, tráng miệng là kem táo và thức uống là nước hoa quả có ga.
Nhưng anh không gọi món tráng miệng cho mình, thức uống cũng không phải nước có ga, mà là rượu trắng.
Bạch Chỉ cảm thấy may mắn vì trước đây từng có thời gian làm thêm ở nhà hàng Tây, hiểu được một số lễ nghi ăn uống cơ bản, không thì có lẽ cũng sẽ hơi rụt rè trước tình huống này.
Cô rất thích món súp kem ngô mà anh đã gọi cho cô, xoa dịu cái bụng cả ngày chưa ăn gì của cô.
Dù cho cô nhớ món canh mướp ở quê nhà hơn.
Anh có thói quen ăn uống rất lành mạnh, không nói nhiều, chỉ đôi lúc hỏi cô có hợp khẩu vị không, có muốn gọi thêm món gì không.
Cô trả lời từng câu hỏi một, rất hợp khẩu vị, không cần gọi thêm món gì, như vậy là đủ rồi.
Rất phải phép, giống như học sinh ngoan trả lời thầy giáo, làm anh cảm thấy hết sức vui vẻ.
“Cô rất ngoan.” Anh nói, “Biết nghe lời hơn Miểu Miểu.”
Họ cùng quen biết một người, cuộc trò chuyện cũng trở nên tự nhiên hơn.
Bạch Chỉ vắt óc tìm kiếm ký ức về Trịnh Miểu Miểu, cố gắng nói về những chuyện tốt của cô ấy.
Cô đã vụng trộm quan sát, khi anh vui vẻ, ánh mắt sẽ cực kỳ dịu dàng, không hề bộc lộ sự buồn chán.
Nhất là khi cô kể những chuyện vui ở trường, chẳng hạn như: “Ngày đó trời mưa rất nặng hạt, tôi bị ngã, Trịnh Miểu Miểu mắng tôi ngốc, nhưng cô ấy vừa mắng xong thì cũng ngã.”
Kể lại tai nạn xấu hổ theo cách này, thật ra cũng làm anh cong môi cười vui vẻ.
Bữa ăn này kéo dài, mặt trời buổi chiều dần dần ngả về phía Tây, chậm rãi lặn sau hàng cây bạch quả ngoài cửa sổ.
Người qua lại tấp nập trên đường, từng bản nhạc violin du dương nối tiếp nhau, vui vẻ, nhẹ nhàng, chậm nhịp, tất cả đều vô cùng êm tai.
Bạch Chỉ đắm chìm vào không gian kỳ diệu khó tả này, thật sự hưởng thụ một bữa ăn tuyệt vời.
Ra khỏi White House, anh mời cô đi xem nhạc kịch cùng anh.
Đúng lúc một cơn gió thổi qua Phố Trung tâm, mấy lá bạch quả rơi trên đường bị thổi tung, họ đứng bên đường chờ Quý Hải lái xe đến.
Cô quay đầu, nhìn thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng mềm mại rộng rãi, dáng người cao gầy, dù luôn toát ra vẻ thong thả tùy ý, nhưng lưng lại rất thẳng.
Tính tình ung dung mà lại thanh cao nhã nhặn, giống như công tử gia giáo tốt đẹp.
Và vòng hoa nhài cô mang đến, anh giữ gìn cẩn thận trong tay.
Dù cho nó hết sức bình thường, vẫn được anh để trong lòng.
Người cô thích thật sự vẫn dịu dàng như xưa.
Lá bạch quả rì rào trên đỉnh đầu, ánh nắng cuối ngày bao bọc lấy anh, anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô, thanh âm trầm thấp theo tiếng gió len lỏi vào tai cô: “Bây giờ chúng ta đi nhé?”
Cô biết anh là đại dương không đáy, là núi cao vô tận, là thung lũng sâu thẳm.
Nhưng đại dương có cá, núi cao có muôn thú, thung lũng có tiếng vọng.
Toàn bộ thế giới đều gào thét, đừng đi, người sẽ vạn lần ngủ say trong giấc mộng.
Cô đã nắm câu trả lời chính xác trong tay, vậy mà vẫn lựa chọn ý niệm sai lầm.
“Tôi chưa từng xem nhạc kịch, thật vinh hạnh.”