Chương 55: Tiệm nhập giai cảnh
Trước đây ở ký túc xá, nghe bạn cùng phòng nói chuyện, Bạch Chỉ vẫn nhớ đến lời của Hứa Giai Ngọc: “Bạn trai cũ của tớ cái gì cũng khô khan, nhưng lúc lưu thông tin liên lạc của tớ, anh ấy luôn thêm một chữ A phía trước.”
“Tớ hỏi anh ấy lý do, anh ấy nói, làm như vậy thì lúc nào tớ cũng xếp đầu tiên, sẽ tìm được ngay, khi đó tớ rất cảm động. Nhưng anh ấy quá gia trưởng, tớ không chịu được nên chia tay.”
Cho nên, Bạch Chỉ cũng không hiểu, Phó Huyền Tây muốn cô xếp đầu tiên, hay thật sự xem cô là ánh sáng.
Phó Huyền Tây ra khỏi phòng tắm, cô đã lau khô nước mắt, điều chỉnh cảm xúc.
Hình như còn chưa kịp trấn tĩnh lại, Bạch Chỉ tựa lưng lên sofa, cầm điện thoại của anh, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, trông vừa tủi thân vừa đáng thương.
Phó Huyền Tây nhìn thấy cô đã cong môi cười, vừa đi vừa dang hai tay, đến trước mặt cô, cúi người ôm cô.
“Xem xong chưa?” Anh cúi người, hôn lên khóe môi cô, “Tại sao mỗi ngày em đều khóc nhiều như vậy chứ, anh vừa vào phòng tắm, em đã khóc đỏ mắt đỏ mũi rồi.”
Bạch Chỉ nghĩ mình khóc đủ rồi, nhưng nghe anh nói lời này, không hiểu sao lại thấy tủi thân, chớp mắt một cái, nước mắt lại rơi xuống.
“Anh hung dữ với em… Anh ghét bỏ em…” Cô nhẹ giọng nói, nghẹn ngào tủi thân, không khác nào bị người ta bắt nạt.
Phó Huyền Tây càng nghe càng buồn cười: “Vậy anh đền tội cho em.”
“Anh đền tội thế nào! Tại sao anh không gọi cho em… Anh đến tìm em nhiều lần như vậy, tại sao anh không gọi cho em, tại sao…”
Phó Huyền Tây xoa lưng cô, hình như cũng không để bụng: “Chuyện quá khứ, đã qua rồi, có muốn đi tắm không?”
“Dạ muốn.” Bạch Chỉ hít mũi, “Anh bế em đi.”
Phó Huyền Tây bế cô đến phòng tắm, vặn nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ, Bạch Chỉ một mực quấn lấy anh, không chịu bước xuống.
“Bạch Chỉ.” Phó Huyền Tây vừa ôm cô vừa lấy khăn, sợ cô bị ngã, “Em giống hệt như gấu túi vậy.”
“Không cần biết giống cái gì, từ giờ về sau em sẽ quấn lấy anh.” Bạch Chỉ vòng tay qua người anh, ôm chặt, “Anh chủ động tìm em, anh mà vứt bỏ em thì anh là người xấu, em không cho anh vứt bỏ em.”
“Ừ, không vứt bỏ em.” Phó Huyền Tây chuẩn bị xong, cúi đầu nhìn cô, cô vừa khóc xong, hai mắt còn ngấn nước.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào: “Mắt có đau không?”
Bạch Chỉ chớp chớp, nghiêm túc cảm nhận: “Một chút xíu.”
“Tìm cái gì đó bôi cho em.” Phó Huyền Tây đi lấy khăn mặt, Bạch Chỉ giật giật áo anh, “Sao thế?”
“Anh hôn lên mắt em, sẽ không đau nữa.”
Nghe thấy lời này, Phó Huyền Tây khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên: “Lại làm nũng à?”
“Anh có hôn không?” Bạch Chỉ cong môi, véo véo eo anh, lại không véo được, cảm thấy hơi bực bội, “Không hôn thì thôi.”
“Anh tìm bạn gái hay là tìm tổ tông đây?” Phó Huyền Tây kéo khăn tắm, trái lên bồn rửa mặt, đặt cô ngồi lên đó, cúi đầu hôn mắt cô, “Mặn.”
Bạch Chỉ cúi đầu né tránh: “Vậy không hôn nữa.”
Phó Huyền Tây nâng cằm cô, xoay mặt cô sang, không nói không rằng, lại cúi đầu hôn cô.
Trán, mắt, sống mũi, miệng, tai ——
Phó Huyền Tây dừng lại, nhìn một lát, phát hiện cô đeo hoa tai.
Trước đó không để ý, tưởng cô đeo kẹp tai như trước đây, bây giờ nhìn mới phát hiện, đây là loại hoa tai đâm xuyên qua vành tai.
Đầu ngón tay của Phó Huyền Tây nhẹ nhàng chạm vào, còn thấy hoa tai hơi kéo vành tai xuống một chút, làm vành tai hơi dài hơn.
“…”
Phó Huyền Tây khẽ nhướng mày, bình tĩnh một chút: “Em bấm lỗ tai à?”
Thật ra, giọng điệu của anh rất bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Bạch Chỉ vẫn sợ.
Còn nhớ lại phản ứng của anh khi nhìn thấy hình xăm của cô.
Phó Huyền Tây lại hỏi: “Bấm khi nào?”
“Là…” Bạch Chỉ mấp máy môi, “Đêm chia tay.”
“Chuyện đầu tiên em làm sau khi chúng ta chia tay là đi bấm lỗ tai sao?” Ngón tay của Phó Huyền Tây mân mê hoa tai của cô, “Em nổi loạn à?”
“…”
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nịnh hót: “Em qua giai đoạn nổi loạn rồi, từ giờ về sau sẽ ngoan ngoãn.”
Phó Huyền Tây rũ mắt nhìn cô rất lâu, bất chợt mỉm cười: “Em muốn bấm thì cứ bấm, anh chỉ sợ em đau.”
Hả?
Bạch Chỉ ngây người.
Bây giờ anh dễ tính vậy sao?
Nước tràn đầy bồn tắm, Phó Huyền Tây bế cô đi qua: “Muốn anh ở bên cạnh em không?”
“Không muốn anh ở bên cạnh em, muốn anh giúp em.” Bạch Chỉ cầm lấy tay anh, đặt lên vạt áo cô, lâu rồi không làm chuyện này, cô còn đỏ mặt, “Được không anh?”
Phó Huyền Tây rũ mắt, hai tay cô trắng trẻo mềm mại, nắm lấy tay anh, đặt lên vạt áo bên eo cô.
“Bạch Chỉ.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, dáng vẻ nghiêm túc, “Cũng không phải không được.”
Bạch Chỉ hoang mang, lẽ nào anh không thích?
“Nhưng hai tay anh rất đắt tiền, em phải trả thù lao.”
“Không phải em sẽ…”
Thù lao?
Phó Huyền Tây thấy cô không hiểu, lại nói: “Em tìm người giúp đỡ, không phải nên nói chuyện dễ nghe một chút sao?”
Bạch Chỉ: “…”
Lời này hình như hơi quen tai.
Nhưng vì vừa nhìn thấy bao nhiêu thứ cảm động trên điện thoại của anh, trong lòng Bạch Chỉ bây giờ rất mềm mại, chuyện gì cũng bằng lòng nhượng bộ anh.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, thử gọi anh: “Anh trai?”
“Cục cưng?”
“Anh yêu?”
“Bạn trai yêu dấu của em?”
“Đủ rồi đấy.” Anh nói.
Vạt áo của cô đột nhiên bị kéo lên, gió lạnh lùa vào.
Đầu ngón tay của anh ấm áp, có lẽ từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, vậy nên da thịt anh rất nhẵn nhụi, không sần sùi thô ráp.
Chạm rất nhẹ, như vải lụa mỏng lướt qua, hơi ngứa.
Anh đặt cô vào bồn tắm, xung quanh là nước ấm, cả người cô đều được thả lỏng.
Phó Huyền Tây kéo chiếc ghế bên cạnh đến, ngồi xuống, gác khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước, hỏi cô: “Còn cần phục vụ gì nữa không?”
Cả người Bạch Chỉ ngâm trong nước ấm, chỉ lộ ra gương mặt, làn da trắng như tuyết cũng ửng hồng.
Hai mắt ngấn nước, còn mang theo ý cười e thẹn, cô ngẩng đầu, kéo tay anh: “Tắm chung.”
Khung xương của cô nhỏ, tuy trông cô gầy gò, tay chân mảnh khảnh, nhưng chạm vào rất mềm mại, cũng có da thịt.
Ánh đèn phòng tắm chiếu vào cánh tay cô, trông giống hệt như dương chi ngọc thượng hạng, không tì vết.
Chưa thả bóng tắm vào bồn tắm, nước vẫn trong vắt, có thể nhìn thấy mọi thứ ẩn giấu dưới làn nước.
Xương quai xanh mảnh mai, bụng dưới không có mỡ thừa, còn…
Không phải là thức ăn ngon mời người đến thưởng thức hay sao?
Yết hầu của Phó Huyền Tây trượt xuống, anh vô thức ɭϊếʍƈ môi.
“Được rồi.” Anh nói, thanh âm trầm khàn.
Nước trong bồn tắm lại tràn ra một chút.
Như sóng biển, từng đợt, từng đợt đánh lên bờ.
Vào thời khắc quan trọng, kẻ đầu têu mới hoảng hốt bảo dừng lại: “Đợi đã, đợi một chút, không có đeo…”
…
Dấu chân ướt đẫm in trên sàn nhà, đèn ngủ sáng lên.
Mùi huân hương nhàn nhạt trong không khí, không còn nước nóng, chỉ có điều hòa sưởi ấm.
Bạch Chỉ quay đầu nhìn Phó Huyền Tây, thấy anh lục lọi chiếc hộp trong tủ đầu giường.
Nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc, cô dời ánh mắt, chỉ dám nhìn lên trần nhà.
Mép giường bên kia lún xuống.
Lúc bàn tay ấm áp nắm lấy cổ chân cô, suy nghĩ đầu tiên của Bạch Chỉ chính là ——
Cũng may hồi nhỏ có học một khóa vũ đạo trong trường, dây chằng dẻo dai, có thể chịu được sức kéo này.
Không thì, dựa theo thói quen của anh, không biết đã đứt gân bao nhiêu lần rồi.
Đi qua một đường hầm lâu ngày không người qua lại, thật sự rất khó khăn, phải thận trọng, phải chậm rãi.
Cũng may, anh là người khai phá đường hầm này, từng tấc đều quen thuộc.
Tiệm nhập giai cảnh (*).
(*) Dần dần đến đoạn thú vị, dần dần đi đến cảnh đẹp.
Đêm không đủ dài.
Bạch Chỉ ngước mắt hoảng hốt, bên ngoài, trời đã sáng từ lúc nào rồi.
Không ngờ! Cả đêm không ngủ!
Cô nằm trên gối, người bên cạnh không mệt mỏi chút nào, còn nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
–
Ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh giấc, Bạch Chỉ tưởng mình du hành thời gian.
Sao có thể! Lại tối nữa rồi!
Cô vội vàng ngồi dậy tìm điện thoại, vừa nhúc nhích đã cảm giác như bị xe cán quá, chỗ nào cũng đau nhức, chưa ngồi dậy đã ngã xuống.
Người bên cạnh bị cô đánh thức, trở mình, ôm cả người cô vào lòng, cánh tay vòng qua eo cô, giọng nói của vang lên bên tai cô: “Đói à?”
“Không phải, em… bà ngoại.”
Bạch Chỉ khóc không ra nước mắt, cả ngày hôm nay không quay về, không biết bà ngoại có lo lắng không.
“Anh gọi giúp em rồi.” Phó Huyền Tây nhắm mắt, hôn lên gáy cô, “Nói em ở cùng anh.”
Bạch Chỉ: “”
Không phải chứ, sao lại…
“Anh nói gì?”
Nói cả đêm qua hai người họ ở khách sạn à?
“Anh nói, em bị anh bắt cóc.”
Bạch Chỉ hít một hơi: “Em ——”
“Đùa thôi.” Phó Huyền Tây nghiêng người về phía trước, “Anh nói có việc cần em hỗ trợ, tối nay sẽ đưa em về.”
Bạch Chỉ cảm giác được cơ thể anh thay đổi, suy sụp hết sức.
Không phải người ta nói đàn ông càng lớn tuổi thì càng suy yếu đi sao? Tại sao anh hai mươi chín tuổi mà không khác gì hai mươi tuổi thế?
–
Lại ấy ấy một hồi.
Bạch Chỉ được người ta thay quần áo, đánh răng, rửa mặt, chuyện gì cũng không phải động tay.
Phó Huyền Tây đưa cô về nhà, nói sáng mai sẽ đến đón cô.
“Đi đâu?”
“Hóng gió.”
Bạch Chỉ: “?”
Phó Huyền Tây mân mê vành tai cô: “Anh có một chiếc xe mới, ngày mai cho em xem.”
Bạch Chỉ vào nhà, cảm thấy hơi chột dạ, túm chặt quần áo, sợ bà ngoại thấy dấu tích trên cổ.
Hình như bà ngoại không nhìn ra cái gì, hoặc là cái gì cũng nhìn ra, nhưng không muốn hỏi nhiều, chỉ hỏi cô có muốn ăn canh không.
Sáng hôm sau, Bạch Chỉ nhìn thấy xe mới của Phó Huyền Tây ——
Là một chiếc mô tô màu đen.
Bạch Chỉ chưa từng thấy anh lái xe hai bánh, còn hơi ngạc nhiên: “Anh biết lái mô tô sao?”
“Cái gì mà anh không biết?” Phó Huyền Tây đưa mũ bảo hiểm màu hồng cho cô.
Quá tự phụ, Bạch Chỉ bị anh chọc cười.
Cô đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe, hai tay vòng qua eo anh, ôm thật chặt, gò má áp lên lưng anh.
Không biết có phải vì hôm nay lái mô tô hay không, anh mặc áo khoác đen, trông như mới hai mươi tuổi.
Mặc màu đen thế này, trông thật phóng khoáng.
Đây là khía cạnh mà Bạch Chỉ chưa từng nhìn thấy.
“Ôm chặt chưa?” Phó Huyền Tây quay đầu hỏi cô.
Bạch Chỉ gật đầu: “Ôm chặt rồi.”
Động cơ gầm lên một tiếng, chiếc xe đột ngột lao đi.
Bạch Chỉ áp người lên lưng anh, gió lạnh ùa đến, bị cơ thể anh chặn lại, không thổi vào người cô.
Bờ lưng anh vững chãi, che gió che mưa cho cô.
Cô không biết anh định đi đâu, mãi đến khi xe chạy đến con đường núi kia mới nhận ra.
Đây là con đường mà đêm đó anh đã lái xe theo sau.
Khi đó, cô ngồi sau xe của Tô Trạch Thụy, chỉ chừa lại bóng lưng cho anh.
Anh nói đó là chuyện quá khứ, đã qua rồi.
Nhưng thật ra vẫn luôn để trong lòng, muốn lái mô tô đưa cô đi một lần nữa.
Gió lạnh cuối thu đầu đông len lỏi qua ngọn cây, tiếng mô tô gầm vang như đang mở ra phần ký ức chưa hoàn thiện đó.
Phó Huyền Tây đột ngột dừng xe bên đường.
“Sao vậy anh?” Bạch Chỉ không hiểu.
“Có lạnh không?” Phó Huyền Tây cầm lấy tay cô đang ôm eo anh, nhét vào túi áo khoác của anh.
Lúc này, Bạch Chỉ mới cảm giác được ngón tay của mình lạnh cóng, nhét vào túi áo khoác của anh, được nhiệt độ cơ thể anh sưởi ấm.
Bên cạnh nơi họ dừng xe là vách núi, rất ít cây cối, không nhiều xe qua lại, cảm giác hơi hoang vu.
Bạch Chỉ không thích cảm giác hoang vu này, cào cào lên áo anh: “Chúng ta mau đi thôi.”
Phó Huyền Tây cũng không lái đi ngay, lại nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Anh đội mũ bảo hiểm, Bạch Chỉ không nhìn thấy sắc mặt của anh, chỉ nghe anh gọi: “Bạch Chỉ.”
“Dạ?”
“Ôm eo anh có thoải mái hơn không?”
Bạch Chỉ: “…”
“Chẳng lẽ là không?” Phó Huyền Tây kéo kính chắn gió trên mũ bảo hiểm lên, “Đừng để anh nhìn thấy em ôm eo người đàn ông khác lần nào nữa.”
“…” Bạch Chỉ hắng giọng, cố tình trêu chọc anh, “Cũng đâu thể như vậy được, thỉnh thoảng bọn em đi thực địa, đàn anh lái xe máy, em phải ——”
Phát hiện ánh mắt kia càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng hung dữ, Bạch Chỉ bỏ cuộc: “Sẽ không ôm nữa.”
Nhưng trong lòng chỉ muốn bật cười, người này đang ghen sao?
Phó Huyền Tây tháo găng tay, nhét tay vào túi áo khoác, nắm lấy tay cô, thấy tay cô không còn lạnh cóng, anh lại đeo găng tay vào, nắm tay ga: “Em chỉ được ngồi sau xe của anh.”
“Dạ, em biết rồi.”
–
Phó Huyền Tây dành mấy ngày nghỉ với Bạch Chỉ xong, đã quay lại Lâm Nghi.
Trịnh Tinh Dã chỉ muốn gọi anh mười cuộc một ngày, còn quá đáng hơn người xưa truyền lệnh, không khác nào một vị vua bất tài ngu ngốc, triệu hồi người ta quay về kinh thành.
Người ta còn chưa đến sân bay, tài xế riêng của Trịnh Tinh Dã đã có mặt, đón anh xong, lại lái xe đi.
Phó Huyền Tây gọi Quý Dung, hỏi điện thoại sửa xong chưa.
Trịnh Tinh Dã không hiểu chuyện gì, lại nói: “Điện thoại gì, bao nhiêu tiền, hiệu nào, tôi mua cho anh?”
Phó Huyền Tây liếc anh ta, bảo anh ta im miệng.
Quý Dung nói Tiểu Vũ còn đang khôi phục, cũng không biết khi nào mới xong, thật sự là quá lâu rồi.
Trịnh Tinh Dã lắng nghe nãy giờ, Phó Huyền Tây vừa cúp máy, anh ta đã hỏi ngay: “Điện thoại gì mà phải sửa?”
Phó Huyền Tây không muốn giải thích với anh ta, chỉ hỏi tình hình Lâm Nghi dạo này thế nào.
Nói đến chuyện này, Trịnh Tinh Dã không ngậm miệng được, nói liên tục, làm Phó Huyền Tây đau đầu hết sức.
“Tôi bảo cậu nói năng ngắn gọn dễ hiểu một chút, chứ đâu phải ngồi đây lý giải lời cậu nói.” Phó Huyền Tây châm một điếu thuốc, lại hạ kính xe thông gió.
Thật ra anh không nghiện thuốc lá, chỉ khi nào cảm thấy phiền muộn mới hút một điếu.
Mấy ngày trước đó ở Nam Thành, Bạch Chỉ luôn ở bên cạnh, anh không hút nhiều.
Trịnh Tinh Dã chậc lưỡi: “Anh con mẹ nó trọng sắc khinh bạn, không thể đối xử với tôi nhẹ nhàng kiên nhẫn một chút sao? Đâu phải anh không biết dạo này tôi khó chịu thế nào.”
“Liên quan gì đến tôi, đã bảo cậu đừng xía vào rồi.”
“Được rồi, không cãi nhau với anh nữa, dù sao lúc nào anh cũng bạc bẽo thế này, vậy mà đối xử với A Chỉ nhà mình ——” Anh ta nhìn thấy ánh mắt của Phó Huyền Tây trong kính chiếu hậu, lại đổi giọng, “A Chỉ nhà anh, anh đối xử với cô ấy rất nhân từ.”
“Đừng nói nhảm nữa.” Phó Huyền Tây đưa tay ra khỏi cửa xe, búng tàn thuốc, “Tôi sẽ để mắt.”
“Tôi đợi anh nói lời này đấy!”
Phó Huyền Tây nói để mắt thì sẽ thật sự để mắt.
Nhưng bây giờ anh không biết Bùi Tu Niên đang nghĩ gì, không biết anh ta có đi tìm Bạch Chỉ không.
Cũng không biết Bạch Chỉ biết được sự thật sẽ nghĩ gì, tính cách của cô như vậy, không biết nhà họ Thịnh xảy ra chuyện, cô có mềm lòng không.
Đến lúc đó đừng trách anh thấy ch.ết mà không cứu.
Phó Huyền Tây véo sống mũi, đích thân gọi cho Bùi Tu Niên hẹn gặp mặt.
“Hôm nay ngọn gió nào thổi qua, Phó tổng tiếng tăm lẫy lừng lại chủ động gọi cho tôi.” Bùi Tu Niên vừa bắt máy đã mỉa mai công kích.
Phó Huyền Tây không để ý anh ta châm chọc, đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta nói chuyện đi.”
–
Hẹn gặp nhau ở quán cà phê, Phó Huyền Tây cũng không ngại đến trước, dù sao anh cũng là người gọi điện thoại, là anh hẹn gặp.
Bùi Tu Niên giở trò, bắt anh đợi mười phút mới đến.
“Xin lỗi, trên đường kẹt xe.” Bùi Tu Niên cười giả tạo, giọng nói không hề áy náy, “Để cậu đợi lâu.”
Phó Huyền Tây cũng cười: “Không lâu, cũng chỉ có mười phút tám giây, anh là người lớn, thế này cũng không sao mà.”
Ngồi gần cửa sổ, bên ngoài là khu phố thương mại sầm uất của Lâm Nghi.
Bùi Tu Niên ngồi ghế sofa đối diện, Phó Huyền Tây đẩy thực đơn về phía anh ta, bảo anh ta gọi món.
“Tôi nghĩ anh cũng đã hiểu rõ chuyện năm đó.” Phó Huyền Tây áp dụng phương thức nói thẳng vấn đề, làm Bùi Tu Niên cũng phải nói thẳng, không thể giở trò vòng vo.
Làm gì có ai nham hiểm hơn anh ta.
Bùi Tu Niên giả ngốc: “Tôi không hiểu, Phó tổng đang nói gì vậy?”
“Hiểu hay không, trong lòng anh biết rõ, tôi cũng không quan tâm anh làm gì với nhà họ Thịnh, chỉ nhắc anh một chuyện.” Phó Huyền Tây nhịp nhịp ngón tay trên bàn cà phê, “Đừng làm Bạch Chỉ tổn thương, chuyện khác thì tùy ý anh.”
“Cậu nói vậy, tôi càng không hiểu, tôi đã làm gì khiến Bạch Chỉ tổn thương sao?” Sắc mặt của Bùi Tu Niên hoang mang, “Tôi cũng hy vọng cô ấy sống tốt.”
Đây là lý do Phó Huyền Tây không thích giao thiệp với Bùi Tu Niên, anh ta quá dẻo miệng.
“Vậy anh định làm gì nhà họ Thịnh?”
Bùi Tu Niên dựa lưng lên sofa, để lộ ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi có làm gì đâu, tôi là một công dân gương mẫu mà.”
Lại nhìn anh, nở nụ cười: “Phó tổng quan tâm đến nhà họ Thịnh như vậy, có phải là vì còn tình cảm với vị hôn thê cũ không?”
Sắc mặt của Phó Huyền Tây lạnh lẽo: “Không cần phải kéo người đã khuất vào, tôi vì cái gì, hẳn là anh hiểu rõ.”
Bùi Tu Niên cũng vòng vo đủ rồi, cuối cùng mới nói thẳng: “Thịnh Hồi Ngôn nhất định phải trả giá.”
Về điểm này, Phó Huyền Tây cũng có cái nhìn giống anh ta.
Nhưng mà: “Những người khác vô tội.”
Bùi Tu Niên cười nhạo: “Phó tổng nhân từ, nhưng tôi thì không.”
Cuộc trò chuyện này không quá hài hòa, nhưng cũng không xảy ra tranh cãi.
Cuối cùng, ngoài chuyện không làm tổn thương Bạch Chỉ, hai người họ không thống nhất được cái gì.
Phó Huyền Tây không thể không can thiệp.
Lúc Bùi Tu Niên dừng tay, nhà họ Thịnh đã bị tổn hại nặng nề, anh ta lấy đi rất nhiều cổ phần, nhưng ít ra họ còn giữ trong tay hơn một nửa số cổ phần.
Chuyện xưa đến đây cũng phải kết thúc, tuy nhà họ Thịnh vẫn không hiểu tại sao Bùi Tu Niên lại làm như vậy.
–
Phó Huyền Tây đi Ý.
Tuế Diểu gặp anh, chuyện đầu tiên bà hỏi chính là chuyện tình cảm: “Bạch Chỉ đâu?”
“Dạ đi làm rồi.” Phó Huyền Tây cởi áo khoác, vào bếp phụ giúp, “Đợi cô ấy được nghỉ, con đưa cô ấy đến đây gặp mẹ.”
Tuế Diểu nghiêng đầu cười: “Tái hợp rồi à?”
“Dạ.” Phó Huyền Tây luôn luôn thoải mái trước mặt bà, khóe mắt, chân mày đều chan chứa ý cười, “Đương nhiên là như vậy rồi.”
Tuế Diểu không nhịn được cười: “Lộn xộn.”
“Nhưng mẹ vẫn vui cho con, con cần một người như con bé để sống cùng con suốt quãng đời còn lại, con bé rất yêu con, những chuyện khác đều không quan trọng.”
“Sao mẹ biết?” Phó Huyền Tây tò mò, “Hai người mới sống cùng nhau được ba ngày.”
“Con không biết sao, con có bịt miệng thì tình yêu cũng toát ra từ trong ánh mắt.” Tuế Diểu dọn cá hồi sốt bơ và rau củ ra đĩa, “Khi nào mới cầu hôn?”
“Mẹ vừa học được món mới.” Tuế Diểu quay đầu nhìn Phó Huyền Tây, “Muốn nấu cho con bé.”
“Món gì ạ?”
“Cơm mẹ nấu.”