Chương 4
“Anh tr.a ra được gì rồi à?”
“Chỉ là suy đoán mà thôi.”
Lâm Hựu nói, “Em vẫn không tin, cô ta không thể làm nên chuyện được.”
Lý Đông Phóng ngẩng đầu nhìn lên trời, thẫn thờ nhìn áng mây nhờ ánh trăng sáng phát họa thành đường viền màu bạc trong đêm tối, thở dài, “Dạo này nhờ có cô ta nên tinh thần của ông cụ tốt hơn trước nhiều, tựa như cây già đâm chồi non vậy, tôi cũng thoải mái hơn… Ngược lại, có người bắt đầu gấp gáp rồi, cứ chờ thêm chút đã.”
“Lúc trước anh chỉ một lòng dốc sức cho công ty của mình, bây giờ anh có muốn tiếp quản cũng đâu có dễ dàng vậy. Anh cho người ta mượn đồ mà không chịu lấy về thì sau này món đồ đó sẽ thuộc về người ta mà thôi.” Lâm Hựu không hề khách sáo, nghiêm túc phân tích cho anh thấy.
Lý Đông Phóng im lặng không nói, lại thở dài, “Trễ rồi, cậu về đi. Ngày mai tôi phải đi công tác rồi.”
Lâm Hựu nhận chìa khóa, dụi tàn thuốc rồi lên xe. Trước khi đi, anh ta hạ cửa kiếng xe xuống nói, “Lần này người kia dốc hết cả vốn liếng… nhưng em nói thật, dáng dấp cô ta trông rất giống, có vẻ như đã động dao kéo. Em đã cho người điều tr.a nhưng lại không tr.a được gì.”
Lý Đông Phóng nói, “Nếu đã động dao kéo thì rất dễ nhận ra, không tự nhiên như thế đâu. Còn có chỉnh hay không thì tôi không rõ.” Anh nói tiếp, “Tôi thấy cũng không giống mấy, dù sao lúc đó Ninh Mật vẫn còn nhỏ, vẫn chưa phát triển hết.”
Lâm Hựu tấm tắc lấy làm lạ, sau đó lại kéo cửa xe lên.
Nhìn Lâm Hựu đã đi xa, Lý Đông Phóng cất bước quay vào nhà.
Sau tiết Kinh Trập, sâu bọ bắt đầu thức tỉnh, tuy thời tiết lạnh nhưng vẫn không che lấp được sắc xuân mơn mở. Ban ngày, trong viện chim hót hoa nở cả một vùng, đêm đến lại rất yên tĩnh, chỉ cần một cơn gió thổi qua ngọn cỏ cũng có thế nghe thấy.
*Tiết Kinh Trập: từ 5, tháng 3 đến 20 tháng 3 dương lịch, là khoảng thời gian các loại côn trùng, sâu bọ thức tỉnh và sinh sôi nảy nở sau thời gian ngủ đông.
Anh vừa đi được vài bước đã nghe thấy động tĩnh, Ninh Mật đang khom lưng ở xa xa, trời thì tối om nên không biết cô đang giở trò quỷ gì.
Lý Đông Phóng chưa từng để cô cháu gái này vào mắt, hờ hững nói, “Hóa ra cháu gái thích nghe lén, điểm này thì không giống chú chút nào. Nhà mình cũng không nghe thấy có ai có đam mê này cả, học ở đâu ra đấy? Còn nhỏ mà đã có ý đồ xấu rồi.”
Ninh Mật bị phát hiện, ngừng lại rồi thoải mái cười nói với anh, “Hoa tai của cháu bị rơi mất rồi, cháu đang tìm.”
“Tối thế này mà nhìn thấy đường hả? Để tôi tìm cùng cháu vậy.”
“Không, không cần đâu…” Ninh Mật vội vàng khoát tay, “Cháu không tìm nữa, mất rồi thì thôi vậy.”
Lý Đông Phóng không vạch trần cô, còn thuận theo lời cô mà hỏi, “Là kiểu gì? Ngày mai tôi đi công tác rồi xem thử coi có thể mua cho cháu một đôi khác không.”
Ninh Mật cười hỏi, “Chú sắp đi công tác ạ?”
“Đúng là biết khoanh trọng điểm ghê.”
Cô bỗng cảm thấy ngại ngùng, “Tới giờ ông uống thuốc rồi, cháu vào cho ông uống thuốc đây.”
Nói xong cô xoay người đi vào nhà.
Hôm qua, người nhà đã mời bác sĩ đến khám bệnh cho ông cụ, bỗng nhiên ngừng thuốc tây mà chuyển sang điều trị bằng thuốc đông y, Ninh Mật không biết điều này nghĩa là không chữa được nữa hay là đã có chuyển biến tốt. Lý Đông Phóng lại rất đề phòng cô, điều này khiến Ninh Mật cảm thấy không được thoải mái.
Cô về phòng nghỉ ngơi, điện thoại bỗng nhiên rung lên, cô chần chờ bấm mở tin nhắn.
Vương Tư Như nhắn: [Cuối tuần này cả lớp rủ nhau đi chơi xuân, cậu đi không? Hai ngày một đêm, nếu đi thì nhắn cho mình nhé.]
Ninh Mật ngạc nhiên hỏi cô ấy: [Mới tựu trường mà đã tổ chức đi chơi xuân rồià?]
[Mới khai giảng nên chưa có việc gì để làm, năm nào cũng thế cả.]
[Lý Đông Phóng đi công tác rồi, chắc là mình sẽ được tự do.]
[Cậu sợ chú ấy đến thế à?]
[Vì chú ấy chẳng ưa mình.]
[Sao chú ấy lại không ưa cậu?]
Ninh Mật nhìn điện thoại vài giây, cô tìm đại một cái cớ để cho qua chuyện, [Có lẽ chú ấy cảm thấy nếu mình ở trong nhà này thêm một ngày thì chú ấy sẽ trở thành cây ATM.]
Tin nhắn gửi đi đã được vài phút mà vẫn không thấy hồi âm, cô đoán có lẽ cô ấy đã ngủ mất rồi. Cô dọn sạch tin nhắn, kiểm tr.a lại lần nữa rồi mới vén chăn lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Ở trên lầu mà Ninh Mật vẫn có thể cảm nhận được sự náo nhiệt ở dưới lầu, cô chuẩn bị xong xuôi rồi mới đi xuống.
Ông cụ đang ở trong sân, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đón lấy sương mai đầu xuân, ông chắp tay sau lưng đứng trong đình cầm bút lông viết chữ, nhưng vừa mới cử động có một chút xíu đã thấy mệt, nên đặt bút lông xuống rồi lắc đầu.
Lý Đông Phóng vẫn chưa đi công tác, anh đưa tay đỡ ông cụ ngồi xuống, “Ba vừa mới khỏe nên đừng hứng gió lạnh.”
Trương Minh Côn cũng bày tỏ sự quan tâm, sau đó nhìn thấy Ninh Mật, cười nói với ông cụ, “Con nhớ Ninh Mật từ nhỏ đã luyện viết chữ với ba, đừng xem thường con bé còn nhỏ, viết chữ cũng ra gì lắm đấy. Người biết viết thư pháp không nhiều, người viết đẹp lại càng ít, cần phải có thiên phú và nghị lực mới được.”
Ông cụ được ông ta nhắc đến như nhớ lại điều gì đó, gật đầu cười cười.
Ninh Mật chạy đến, ông cụ thoải mái nói, “Nào, Ninh Mật viết thử vài chữ cho ông xem xem có bị lụt nghề không.”
Ninh Mật hít một hơi thật sâu, nhịp tim có hơi nhanh, cô chần chờ một lúc mới nhận lấy bút lông từ tay Trương Minh Côn. Trước khi đặt bút viết, cô còn nói mấy năm nay mình không cầm viết nên không quen tay, nhưng đến lúc viết lại rất thành thục, vừa nhìn liền biết đã có người chỉ bảo từ trước.
Ông cụ càng thêm vui vẻ, liên tục khen cô, tiện thể phê bình Lý Đông Phóng, bảo anh từ nhỏ đã không thích thư pháp, ông cứ tưởng rằng đến đời của anh sẽ bị thất truyền.
Vì luyện thư pháp mà Ninh Mật chịu đựng không ít khổ sở, nhưng chữ viết bằng bút máy của cô lúc trước cũng rất đẹp, xem như được ông trời ưu ái.
Chờ đến khi ông cụ về phòng thì mọi người cũng giải tán, chỉ có mỗi Lý Đông Phóng lại không chịu rời đi. Ninh Mật cúi đầu thu dọn giấy tuyên thành, anh có hơi không vui, “Cháu gái à, nếu cháu không tính toán với người trong nhà thì tôi cũng sẽ không làm khó cháu, cháu hiểu chưa?”
Ninh Mật ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu hỏi, “Chú à, cháu chỉ theo ông viết vài chữ được ông khen vài câu thôi mà, sao chú lại nói thế?”
Mặt Lý Đông Phóng không chút cảm xúc đánh giá cô hồi lâu, bóp điếu thuốc trong tay, giọng nói mang theo sự lạnh lùng, “Ít nhất là đừng có tính kế với ông cụ.”
Ninh Mật nghe thấy thế thì vẻ mặt trở nên phức tạp, cô cụp mắt, sau đó mới bình thản trả lời, “Chú út quên rồi à? Cháu là cháu gái của nhà họ Lý… sao cháu có thể tính kế ông ấy chứ.”
Anh nhìn cô cảnh cáo, “Chỉ mong là thế.”
Ninh Mật cúi đầu hớp một hớp trà, lau khóe miệng rồi đứng dậy, “Chú à, cháu không có được sự tao nhã của chú nên chú cứ tiếp tục thưởng thức phong cảnh, cháu đi trước đây.”
“Vừa mới ngồi đã muốn đi rồi, tôi còn chưa nói hết mà.”
Ninh Mật cũng không thèm nhìn anh, lấy cớ, “Thưa chú, cháu cảm thấy hơi khó chịu.”
Ánh mắt Lý Đông Phóng lướt qua người cô, “Chỗ nào khó chịu, để dì Tôn mời bác sĩ đến khám cho cháu.”
“Không cần đâu ạ.” Ninh Mật quyết tâm, giả vờ ngại ngùng, “Con gái tháng nào cũng có mấy ngày khó chịu như thế, không cần phải mời bác sĩ đến… Chú hiểu mà.”
Lý Đông Phóng với kinh nghiệm dày dặn liền hiểu ra ngay, anh mím môi, lạnh lùng nhìn cô một lúc, ra vẻ quan tâm, “Nếu cảm thấy khó chịu cũng đừng hoạt động nhiều, dạo này không phải TV đang chiếu phim mà mấy cô gái như cháu thích ư.”
Ninh Mật nhíu mày, lại nghe anh nói, “Hình như tên là Thật giả cách cách thì phải?”
Vừa dứt lời anh lại bật cười.
Ninh Mật im lặng nhìn thẳng vào mắt anh, sửa lại, “Là Hoàn châu cách cách.”
“Đúng là bộ phim này, cháu xem chưa?”
“Dạ cháu xem rồi, phim hay lắm.” Cô cong cong khóe môi, cười nói, “Dù Tiểu Yến Tử mạo danh nhưng vẫn được Càn Long yêu thích, lăn qua lộn lại vẫn được phong làm cách cách, được ngồi ngang hàng với Tử Vi, có một cuộc đời hạnh phúc.”
Lý Đông Phóng gật đầu, thất vọng nói, “Đúng vậy, nếu có được sự công nhận của Càng Long thì thật chính là thật, giả cũng sẽ thành thật.”
Ninh Mật gật đầu, “Chú biết là được rồi.”
Lý Đông Phóng nói, “Dựa theo kịch bản này, Càn Long có nhiều con trai để chọn, còn cháu thì hình như không có lựa chọn nào thì phải.”