Chương 53
Lâm Hựu đang vui vẻ nên nói chuyện suốt quãng đường đi, Nghiêu Trăn thấy Lâm Hựu khi không dựa dẫm vào Lý Đông Phóng thì đúng là một người đàn ông đáng tin cậy, nhưng khi Lý Đông Phóng xuất hiện, anh ta lại lộ ra tính trẻ con của mình, đại khái là vì khí chất trên người anh.
Giống như Nghiêu Trăn vẫn luôn nghĩ mình là một người mạnh mẽ, nhưng sau khi gặp anh, cô lại trở thành người không có chủ kiến.
Nghiêu Trăn chống cằm ngước mắt lên nhìn Lâm Hựu, đầu óc vẫn còn đang trống rỗng, anh ta nói một tràng rồi quay sang đây, thấy cô không đáp lại, ánh mắt nhìn xa xăm bèn đưa tay búng một cái tách trước mặt cô, “Hồn về thôi chị hai ơi.”
Cô mới nhận ra anh ta đang nói chuyện với mình, lúng túng, “Anh đang nói với tôi hả?”
Lý Đông Phóng hơi ngẩng đầu lên, “Cậu ta hỏi em làm gì mà buồn ngủ thế?”
Nghiêu Trăn nhìn sang Lý Đông Phóng, “Em ngủ không được ngon.”
“Ngủ không ngon, thế buổi tối cô làm gì hả, làm cú đêm à?” Lâm Hựu chất vấn.
Tốt nhất là đừng nên hỏi người không độc thân buổi tối làm gì, nếu không sẽ biến bản thân thành kẻ không hiểu chuyện, hơn nữa còn khiến đối phương lúng túng.
Cô mím môi, “Ban đầu tôi đâu có buồn ngủ, nhưng anh cứ lải nhải nói mãi cứ như thầy thôi miên ấy.”
Lâm Hựu nhướng mày, “Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Ý cô là tôi nói nhiều ấy à? Sao cô không nghĩ cô giống heo nên chỉ muốn ngủ hả.”
“Tôi là heo thì anh là người chắc? Hai chúng ta là đồng loại.”
Lâm Hựu nhếch môi khẽ mắng, “Đồ không biết lớn nhỏ.”
Lý Đông Phóng mỉm cười đặt điện thoại xuống, nói ra một sự thật, “Bây giờ khó nói là ai không biết lớn nhỏ lắm. Sau này có khi cô ấy là chị dâu của cậu đấy.”
“…”
Lâm Hựu gãi đầu, nói tới nói lui lại biến bản thân thành người ngoài, bảo sao mọi người đều nói có vợ là quên mẹ, anh ta chỉ là em họ nên đã bị bỏ quên ngàn dặm.
Đợi đã, chưa kết hôn mà đã lấy bia chị dâu ra đỡ, nếu kết hôn rồi thì anh ta còn có đường sống ư?
Anh ta chăm chú lái xe một hồi, sau đó lại lắc đầu thở dài.
Vu Thiến ngồi ở ghế phụ thấy thế thế thì quay sang nhìn anh, “Đang yên đang lành anh than thở gì đấy?”
“Vừa nghĩ đến chuyện con nhóc ngồi đằng sau đang gọi anh là chú, nhưng sau này có thể anh sẽ phải gọi là chị dâu là anh lại đau cả trứng.”
Lý Đông Phóng khẽ cười.
Vu Thiến, “Hai người gây thù gì thế? Sao cứ ở cạnh nhau là bắt bẻ chèn ép nhau vậy?”
Nghiêu Trăn giải thích, “Là anh ta bắt bẻ em chứ không phải em bắt bẻ anh ta, em hiền lắm.”
Lâm Hựu, “Suýt nữa là tôi tin rồi đấy.”
Vu Thiến, “… Em thấy hai người mới giống một đôi ấy.”
Lý Đông Phóng khựng lại, nắm tay đưa đến bên miệng khẽ hắng giọng.
“…”
Lâm Hựu cười ngại ngùng, “Vớ va vớ vẩn.”
Vu Thiến chột dạ im lặng, ngay tức khắc mặt đỏ bừng lên.
Nghiêu Trăn và Lâm Hựu lườm nhau một cái, ai cũng tỏ vẻ ghét bỏ đối phương ra mặt.
Bọn họ giống một đôi ư? Nếu thế thì mỗi ngày đều là cảnh tượng gà bay chó sủa, lật nhà gỡ ngói ấy chứ. Cô có thể tưởng tượng đến cái cảnh sói hồng cầm chảo đuổi theo đánh sói xám, làm sói mà ngày nào cũng phải ăn cỏ bảo sao không bị đánh.
Nhà họ Lâm ở trong thành phố, là một đại viên quân khu phía sau ủy ban cũ trên phố Bát Nhất, đây có thể xem như là một khu phố cổ, vốn dĩ cư xá của ủy ban cũng ở quanh đây, nhưng về sau đã dời về phía nam theo ủy ban nhân dân.
Hai mươi năm trước, phố Bát Nhất là nơi phồn hoa nhất, là trung tâm chính trị cũng như trung tâm văn hóa. Bây giờ, ngoại trừ đường phố có hơi chật hẹp ra thì nó vẫn giữ được bộ mặt như cũ.
Trong ấn tượng của Nghiêu Trăn, nhắc đến đại viện quân khu là cô lại nghĩ đến những anh lính bảo vệ sâm nghiêm. Trước cổng phải có ít nhất hai anh lính đứng gác, bọn họ không nhất thiết phải ôm súng trường trong tay, nhưng nhất định phải có súng bắn tầm ngắn, ban đêm có cảnh sát vũ trang thay phiên nhau tuần tra.
Nhưng khi tới nơi thì lại không giống như cô nghĩ, ít nhất là ở một thành phố như Đài Đông, nơi đây giống như một xã hội khép kín, tập hợp cộng đồng xung quanh thành một đại viện, vừa bước vào liền thấy một dải hành lang, từ bệnh viện quân khu, ngân hàng, bưu điện, rạp chiếu phim, viện dưỡng lão, phục vụ cộng đồng, nhà trẻ, trường học, tất cả đều đầy đủ. Các khu chung cư cao cấp bây giờ cũng chỉ được trang bị đến thế, tuy nhiên, hệ thống bảo mật hẳn sẽ không bằng nơi này.
Nhưng mấy đứa trẻ lớn lên ở đại viện quân khu đều mang theo một cảm giác ưu việt, có lẽ nhờ hoàn cảnh hun đúc hoặc là nhờ ba mẹ dẫn dắt, bọn họ đa số đều đi theo con đường quân nhân tiếp bước cha chú, ví dụ như là Lâm Hựu, anh ta cũng xuất thân là lính đặt chủng.
Anh ta và Lý Đông Phóng có tính cách khác nhau, tuy hai người đều được hậu thuẫn từ nhỏ, nhưng Lý Đông Phóng ra đời làm việc nên khéo đưa đẩy, còn anh ta thì quả cảm chính trực.
Không thể nói rõ là ai tốt hơn ai, hai người có hai thái độ sống khác nhau.
Lý Đông Phóng quay đầu nhìn lướt qua Nghiêu Trăn, thấy trán cô toát cả mồ hôi lạnh, anh bèn rút khăn giấy đưa sang cho cô, “Sao trông em nóng thế?”
“Em sợ.”
“Sợ gì? Có phải đưa em đi gặp phụ huynh đâu.”
Nghiêu Trăn lau mồ hôi, “Lén lút vào đại viện quân khu sao mà không sợ cho được.”
Anh nhích lại gần, nhỏ giọng nói, “Dượng tuy là người hơi quê mùa nhưng lại rất thân thiện.”
“Ở đây làm gì có ai quê mùa, toàn là phần tử trí thức cả…”
“Thời đó mấy người cầm súng luôn ngứa mắt với mấy người cầm bút.”
Anh vừa dứt lời thì đã đến nơi, Lâm Hựu dừng xe trước cổng, đạp phanh.
“Đến nơi rồi.”
Nghiêu Trăn theo Lý Đông Phóng xuống xe, anh nắm tay cô đi rất nhanh, cô dừng bước hỏi anh, “Chúng ta không chờ Lâm Hựu hả anh?”
“Chờ cậu ta làm gì?”
Nghiêu Trăn giãy tay khỏi Lý Đông Phóng, vừa giúp Vu Thiến cầm túi vừa hỏi, “Chị Thiến, hôm nay là lần đầu tiên chị ra mắt phụ huynh hả?”
“Lần trước chị từng ăn cơm với mẹ Lâm rồi, nhưng chưa gặp ba Lâm, đây cũng là lần đầu tiên chị đến nhà anh ấy ăn cơm.”
“Ồ, tốt quá.”
Vừa bước ra khỏi thang máy, vẫn chưa kịp nhấn chuông thì cánh cửa nhà Lâm Hựu đã mở ra.
Nghiêu Trăn nhìn người phụ nữ có gương mặt hao hao với Lâm Hựu thì sửng sốt một lát, đang định chào lại sợ chào sai, cô bèn quay đầu nhìn Lý Đông Phóng.
Lâm Hựu nói, “Đây là mẹ tôi, họ Lý.”
Cô biết đây là mẹ Lâm Hựu, nhưng phải gọi thế nào đây?
Bà Lý nói, “Đây là…”
“Là Nghiêu Trăn ạ.” Lý Đông Phóng tiếp lời, sau đó kéo tay cô, “Gọi dì đi.”
Phụ nữ ở nơi đây đều bảo dưỡng rất tốt, có thể nhận ra bà Lý khi trẻ không hẳn là xuất chúng, nhưng phụ nữ trung niên quan trọng là khí chất và cách ăn nói. Bà ấy rất hiền hòa, nghiêng người mời cô bước vào. Nghiêu Trăn cúi đầu gọi dì, đối phương chỉ hơi khựng lại rồi nở nụ cười dịu dàng ngay tức khắc.
Bà Lý nói, “Lâm Hựu đã nói cho dì nghe rồi, nhưng cũng mới nói gần đây thôi, lúc trước nó không dám nói nên cứ giấu dì dượng mãi, hóa ra là lỗi của Tiểu Trương.”
Nghiêu Trăn sửng sốt một lúc, “Dì đang nói Trương Minh Côn ạ?”
“Đúng thế.” Bà ấy nắm chặt hai tay, giọng nói mang theo áy náy, “Chuyện huyết thống mà ông ta cũng bất cẩn thật, chúng ta thì không sao, nhưng chủ yếu là cảm thấy có lỗi với cháu. Khó khăn lắm mới tìm được gia đình, nhưng lại bị báo lại là sai bệnh viện.”
Nghiêu Trăn chưa kịp phản ứng lại, chớp chớp mắt nhìn bà.
Bà nắm tay cô dắt cô vào nhà, Nghiêu Trăn quay đầu mong ngóng nhìn Lý Đông Phóng.
Anh im lặng đi theo bọn họ vào phòng khách, ngồi xuống nhấp một ngụm nước, “Quả thật là có lỗi với cô ấy, cho nên cháu đã nói cho cô ấy biết rồi. Nhưng bên phía ba cháu vẫn phải giấu, dì cũng biết ông ấy không khỏe, hồi còn trẻ lại không được chăm sóc.”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, bà Lý cũng không nhịn được bùi ngùi, “Hồi xưa anh hai chịu khổ vì mấy đứa em họ không ít, dì nhỏ nhất, nên có thứ gì tốt anh ấy đều nhường cho dì.”
Lâm Hựu đặt đồ xuống, “Thôi được rồi, mẹ đừng xúc động thế.”
Anh ta cười xấu hổ với Vu Thiến, “Anh em tình thâm, em đừng thấy lạ, người già đều thế cả.”
Bà Lý điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Lý Đông Phóng một lát rồi lại quay sang nhìn Nghiêu Trăn, “Cái ngày mà cháu về nhà họ Lý, dì có ở đó, trông thấy ánh mắt bất an nhìn bốn phía của cháu dì liền biết cháu đang sợ, nên dì không sang đó. Sau đó Trương Minh Côn có đưa cháu đi chào hỏi người nhà, cháu còn nhớ không?”
Nghiêu Trăn há hốc miệng, sao cô có thể nhớ rõ mấy chuyện này được. Chu Tuấn chỉ cho cô nhận biết mấy người trong nhà họ Lý. Bà Lý và ông Lý tuy là anh em nhưng đã lập gia đình từ rất lâu rồi nên bà không nằm trong “bài tập” của cô. Lý Đông Phóng có nói, mẹ của Ninh Mật lúc trẻ cũng rất thân thiết với bà Lý cũng dễ hiểu. Vì tuổi tác của bọn họ ngang nhau, nghe nói mẹ của Ninh Mật cũng là con gái cưng trong đại viên quân khu.
Bà Lý thấy cô không nói gì thì cười, “Xem ra là không nhớ rồi.”
Lý Đông Phóng lên tiếng, “Hôm đó đông người, cô ấy lại chưa quen…”
“Đúng vậy, không nhớ được, cô nhóc này vừa lo lắng lại vừa sợ.” Bà Lý nói tiếp.
Nghiêu Trăn nhìn bà cúi đầu nở nụ cười.
Bà Lý như rất hài lòng, gật đầu nói, “Cô bé này rất tốt, nói chuyện chậm rãi nhẹ nhàng, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng.”
Nghiêu Trăn lúng túng, cái này cứ như đang tìm vợ cho con trai vậy.
Vu Thiến còn đang ở đây, cô thấy hôm nay nhân vật chính không phải là mình.
Bà Lý trò chuyện một hồi mới chịu bỏ qua cô, quay sang lôi kéo Vu Thiến trò chuyện, ân cần hỏi han.
Ba Lâm không nghiêm túc cũng như không hề có dáng vẻ thô kệch hung dữ như cô nghĩ, ông rất khỏe, tính tình cũng hiền lành. Ông từ thư phòng bước đến bên này, Vu Thiến đứng dậy chào ông, Nghiêu Trăn cũng gọi theo cô ấy một tiếng chú.
Lần đầu gặp Vu Thiến, trên mặt ba chồng tương lai tràn ngập ý cười, ông không nói gì cả, ngay cả Nghiêu Trăn cũng có thể nhìn ra ông không có ý kiến gì. Vu Thiến là phóng viên bên mảng tin pháp luật, vì thể nhân phẩm ắt hẳn cũng khá đáng tin.
Nghiêu Trăn bị bỏ rơi một lúc, chỉ hận không thể để mọi người không nhìn thấy cô.
Ngay lúc này, ba Lâm lại đưa tay chỉ về phía Nghiêu Trăn, “Ninh Mật cũng đến à.”
Bà Lý khẽ khều ông, nháy mắt liên tục, “Hôm qua tôi đã nói với ông rồi mà.”
Giọng bà rất nhỏ, bà nghĩ đây là chuyện buồn lòng của Nghiêu Trăn, nếu ba Lâm nhắc đến thì sẽ càng thêm lúng túng. Nhưng không khéo chính là, Nghiêu Trăn ngồi gần nên đều nghe thấy hết.
Ba Lâm “À” lên một tiếng, ngữ điệu hơi thay đổi, Nghiêu Trăn bèn tiếp lời, “Cháu tên là Nghiêu Trăn, nếu chú không quen thì cứ gọi cháu là Ninh Mật cũng được.”
Cô nở nụ cười.
Ba Lâm nói, “Nghiêu Trăn ư? Tên hay lắm… Nghiêu nào Trăn nào thế?”
Nghiêu Trăn nhanh chóng nói ra hai từ.
Ông gật đầu khen hay, còn hay ở chỗ nào thì ông không nói rõ, chỉ liên tục khen hay.
Nghiêu Trăn chợt nhớ đến mấy lời Lý Đông Phóng nói trên xe, anh nói ba Lâm là người khá quê mùa, anh còn kể lúc trẻ ông không ưa mấy kẻ trí thức, chữ nghĩa của ông cũng không được bao nhiêu.
Uống trà, hàn huyên một lúc lâu, Lý Đông Phóng bèn dẫn cô ra ngoài đi dạo.
Tiết trời mỗi lúc một nóng, lúc đi cô mặc đồ hơi dày nên bây giờ nóng để đỏ cả mặt.
Cô bước vội đến bìa rừng, đưa tay quạt quạt cho mát, “Em có cảm giác bây giờ em như con rồng sắp phun lửa đến nơi rồi ấy, anh hiểu không?”
Anh từ từ bước đến, “Vừa nãy anh còn mới nói lạnh.”
Đi đến trước mặt cô, anh đưa tay kéo kéo áo khoác của cô, “Bên trong mặc gì, có thể cởi ra không?”
Gương mặt cô hiện lên vẻ van nài, “Bên trong là đồ lót, nếu không em đã cởi ra từ sớm rồi.”
Cô vừa nói vừa kéo tay anh ra sau gáy mình, “Anh sờ thử xem có phải ra mồ hôi không, em bảo nóng mà anh còn không tin.”
Anh đưa tay chạm vào, “Đúng là toát mồ hôi rồi này.”
Nghiêu Trăn đi tới bậc thềm đá chỗ đình nhỏ ngồi xuống, cúi đầu thở một hơi thật mạnh.
Mặt hồ xa xa lấp loáng sóng nước, từ góc độ này vừa hay bắt phải ánh sáng khúc xạ của mặt trời, chiếu thẳng vào đây nên không tài nào mở mắt được. Cô mệt không muốn động đậy gì, chủ yếu là do cô quá nóng, vừa nóng lên là thấy mệt, chỉ muốn ngồi yên nghỉ ngơi một lát.
“Chị Thiến giỏi thật, làm phóng viên đài truyền hình. Em thấy chị ấy chính là Bao chửng công chính liêm minh phiên bản nữ.”
Lý Đông Phóng đứng dưới ánh mặt trời nhìn cô, “Em cũng rất giỏi.”
“Giỏi chỗ nào? Giống loài gián đập hoài không ch.ết hả?”
“Không phải.” Anh gục đầu xuống không nói gì.
Bầu không khí yên lặng kéo dài vài phút.
Nghiêu Trăn dựa vào cột ngơ ngác, Lý Đông Phóng cúi xuống nhổ một nhánh cỏ đưa cho cô.
Cô nhìn sang, “Em không thích để nhựa cỏ dính lên tay, rửa không sạch.”
Lý Đông Phóng đưa lên ngửi một cái, hương cỏ xanh nhàn nhạt, cũng không tệ lắm.
Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu, ánh mắt lại chuyển sang hòn non bộ ở phía xa xa, cất giọng thờ ơ, “Em có biết có một loại cỏ, chúng cắm rễ dưới mặt đất, tuy nhìn chúng rất là bình thường, nhưng sức sống lại vô cùng mạnh mẽ, không sợ nghiền ép, cũng không sợ lửa đốt, tuy về đông khô héo, nhưng khi gió xuân ùa về nó lại xanh mơn mởn.”
Nghiêu Trăn bán tín bán nghi, “Nghe anh nói chuyện, em thấy ngọn cỏ trông có vẻ là bình thường ấy lại trở nên không tầm thường rồi.”
Anh cười, “Chúng sinh vốn dĩ bình thường, nhưng sự tồn tại của mỗi một cá thể đều không tầm thường, dù đã từng tồn tại hay không còn tồn tại nữa, dù là hiện tại hay là tương lai.”
“Anh đang khích lệ em hả?” Cô cười hỏi anh.
Lý Đông Phóng đáp, “Em thấy sao thì là thế.”
“Em thấy đúng rồi.”
Anh nhướng mày gật đầu với cô, “Vậy thì đúng rồi.”
“Ừm…” Cô cúi đầu khẽ gãy móng tay, “Cám ơn anh.”
Lý Đông Phóng im lặng nở nụ cười, anh đi dọc theo dải đá bên ngoài, quay lưng lại ngồi xuống sau lưng cô.
Hai người không nói gì thêm, lẳng lặng hưởng thụ làn gió mát mẻ.
Cô hóng gió một lát, cảm giác từ tinh thần đến thể xác đều mát mẻ, không biết là do có gió nên bớt nóng hay là nhờ anh trấn an, cổ vũ cô.
Nhưng Lý Đông Phóng đúng là một người biết an ủi người khác, cô vốn là một người hay lo nghĩ, nhưng khi nghe anh nói như thế, cô lại có cảm giác mình giống như một ngọn cỏ dại, chẳng qua là gió xuân của cô chưa đến. Đợi đến xuân về hoa nở, những ngày tháng an lành của cô cũng sẽ đến thôi.
Cô hơi nhún chân, xoay người qua chỗ khác.
Hai người im lặng nhìn nhau một lát.
Nhận ra vừa nãy anh đã vén tóc cô lên nên mái tóc cô giờ đây đã biến hình, lộ ra cái trán trơn bóng, bóng lưỡng trông như nhóc điên.
Cô đưa tay gảy tóc, nghiêng đầu nhìn, “Sao anh cứ nhìn em thế? Trên mặt em có vàng hả?”
Anh nhàn nhạt cất lời, “Ừ.”
“…”
Nghiêu Trăn sửng sốt, “Vàng ở đâu thế?”
Đôi mắt Lý Đông Phóng càng thêm sâu, anh đưa tay giúp cô vén tóc lên, “Em sang đây, anh chỉ cho em xem.”
Nghiêu Trăn cười khúc khích, chợt nảy ra một suy nghĩ, “Không lấy vàng ra được thì em bắt đền anh đấy.”
“Em là quỷ tham tiền đầu thai đấy à?”
“Không phải, em là quỷ nghèo.”
Lý Đông Phóng nhích lại gần cô, rướn người tới, “Lần đầu tiên anh gặp quỷ nghèo đấy.”
Nghiêu Trăn vô thức nhận ra anh sắp lên cơn nhây, nhưng một giây sau, cô bị anh nắm chặt tay, đôi môi anh khẽ khàng đáp xuống, nhẹ nhàng và mềm mại, giống như chuồn chuồn đạp nước.
Cô rụt cổ lại, dù sao bây giờ đang là ban ngày ban mặt, cảnh ở đây lại đẹp đến thế, có không ít cụ già và trẻ nhỏ ra đây hóng gió, người trưởng thành thì không sao, nếu bọn nhỏ mà nhìn thấy thì xấu hổ biết bao. Cô vội quay đầu sang chỗ khác.
Lý Đông Phóng thì thầm bên tai cô, “Nụ hôn này của anh trị giá hai thỏi vàng đấy, em lấy đi, không cần cám ơn anh đâu.”