Chương 59

Tư Tư chờ đám người trong viện rời đi mới lặng lẽ mò tới căn phòng mà Lưu Tam vừa bước ra. Cô phát hiện có một cô gái đang hôn mê trong góc phòng, hai tay bị trói ngược ra sau ghế, đầu dựa vào thành ghế, bờ môi tái nhợt, sắc mặt vô cùng khó chịu.


Trông cô gái này có hơi quen mắt, mấy năm trước cô đã từng nhìn thoáng qua vài lần, được nuôi dưỡng kỹ càng làm cô cứ ngỡ đó là tình nhân của Chu Tuấn, nhưng sau này mới biết là không phải, hình như tên là Nghiêu Trăn gì gì đó.


Tên là gì thì cô cũng không rõ, nhưng có lẽ là người chẳng quen biết.


Cô bước tới vài bước, dưới chân bất cẩn đụng vào thứ gì đó gây ra tiếng động, người bị trói bên ghế nhíu mày, dường như có dấu hiệu tỉnh lại, cô ấy ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt chỉ còn lại vẻ sợ hãi.


Tư Tư trông thấy mấy kim tiêm và vài viên thuốc đặt trên bàn, rồi lại nhìn trạng thái cô gái này, cô liền hiểu ra ngay.
Đưa tay huơ huơ trước mặt cô gái, khẽ nói, “Cô gái, cô không sao chứ?”
Người kia mấp máy đôi môi tái nhợt, “Cứu tôi, cứu tôi với…”


Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Suỵt…” Tư Tư khẽ ra hiệu bảo cô ấy im lặng.
Hai người đối mặt nhìn nhau vài phút, đối phương dần dần không chịu nổi nữa, vẻ mặt trở nên hốt hoảng,


available on google playdownload on app store


Tư Tư kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô ấy, “Xin lỗi, nhưng tôi không cứu cô được. Ở đây canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, tôi không thể đưa cô ra ngoài được.”
Nghiêu Thiện ngấn lệ nhìn cô, mím chặt môi không nói gì thêm nữa.


Tư Tư thấy thế thì không đành lòng, nghĩ nghĩ rồi nói, “Có ai có thể cứu cô không, tôi có thể giúp cô nhắn nhủ.”


Nghiêu Thiện suy nghĩ một chút, tuy đã mất hết can đảm nhưng cô ấy cũng rất rõ, chuyện này không thể làm liên lụy tới Nghiêu Trăn. Vì thế không còn ai có thể cứu cô nữa, và cô sẽ không tin tưởng mấy lời đường mật của tên đàn ông kia nữa.


Trên đường bị trói đến đây, tên kia luôn mồm xin lỗi, bảo rằng hắn ta có nỗi khổ tâm, có cả tên đồng bọn họ Lưu hùng hùng hổ hổ cảnh cáo hắn ta đừng có đùa giả thành thật, còn nói đàn ông thì phải trọng nghĩa khí giang hồ.


Nghiêu Thiện nghĩ bọn họ đang diễn nên không hề phối hợp, kết quả bị người ta tiêm cho một tiêm, tên đàn ông kia thì thầm bên tai cô bảo rằng đó chỉ là thuốc an thần, bảo cô đừng sợ. Sau đó ý thức cô dần trở nên mơ hồ, trước mắt tối đen như mực, đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây.


Tư Tư thấy cô ấy không nói lời nào, chợt nhớ mấy năm về trước khi tình cờ nghe trộm một tên đàn em nói chuyện, Nghiêu Trăn là trẻ mồ côi, không có người thân.
Cô thở dài, cầm điện thoại quay phim lại, sau đó nhích lại gần Nghiêu Thiện chụp thêm vài tấm hình.


Nghiêu Thiện khàn giọng hỏi, “Cô định làm gì?”


Tư Tư cất điện thoại vào, nhẹ nhàng cầm tay cô ấy lên, “Đây đều là chứng cứ phạm tội của Chu Tuấn và đàn em của anh ta. Tôi lưu lại để sau này xử lý, cô cứ tin tôi, thế giới này luôn có chính nghĩa, ác giả ác báo, không phải không báo mà là chưa tới lúc.”


Nghiêu Thiện ngơ ngác nhìn cô, khe khẽ gật đầu.
Tư Tư không ở lại lâu, len lén chuồn đi.


Cô vừa đi qua viện nhỏ, liền bắt gặp Chu Tuấn bước nhanh về phía này, Vương Như Kim đi đằng sau, Tư Tư và Vương Như Kim chạm mắt nhau, lại nghe Chu Tuấn trả lại cho mình câu nói hôm trước, “Ngọn gió nào thổi cô tới đây thế?”
“Chắc chắn là cơn gió ngược chiều với ngọn gió lần trước của anh rồi.”


Tư Tư nắm chặt điện thoại trong túi, bình tĩnh nhìn anh ta.
Chu Tuấn cười khẩy, đi thẳng vào trong viện.
Tư Tư nghe thấy anh ta vừa đi vừa nói với Vương Như Kim bên cạnh, “Phái hai người tới canh trước cửa, không cho bất cứ ai vào đây.”


Cô dừng bước ngoái đầu nhìn lại, Chu Tuấn cũng không quay đầu, ngược lại chạm phải ánh mắt của Vương Như Kim, hai người nhìn nhau chưa đến vài giây, cô vờ bình tĩnh bước ra ngoài.


Người ta hay nói, đàn ông chỉ có hứng thú khi không đoạt được tới tay, nhưng một khi đã đoạt được rồi thì dù từng điên cuồng thế nào thì cũng sẽ bình thường trở lại. Tư Tư vẫn nhớ đến đoạn thời gian mình đã từng giẫm nát trái tim chân thành của Chu Tuấn, ít nhất thì cô cũng rất hả giận.


Tuy nhiên cô đã sớm biết chuyện Chu Tuấn lén lút nuôi một cô gái ở sau viện, còn mời giáo sư đại học về dạy thư pháp, dạy lễ nghĩa. Cô gái đó chính là Nghiêu Trăn, là người bị trói ở trong thư phòng lúc nãy. Cô nghĩ người mà Chu Tuấn cầm tay dạy dỗ thì hẳn anh ta sẽ yêu thương lắm, không biết cô gái này đã làm sai đều gì mà lại thê thảm thế này.


Vì thế đừng mong chờ vào một người đàn ông xem mạng người như cỏ rác, làm việc trái pháp luật có tình cảm chân thành. Bọn họ là một đám cặn bã, là sâu mọt của xã hội.


Tư Tư xem như là một cô gái may mắn, từ đầu đã nhìn thấy rõ ràng, nhưng không biết cô gái Nghiêu Trăn kia có hiểu rõ hay không. Từ ánh mắt vừa nãy của cô ấy, Tư Tư nhìn ra được yêu hận đan xen, muốn nói rồi lại thôi. Cô chỉ thầm cầu nguyện cho cô gái này sớm ngày ngộ ra.


Nghiêu Trăn ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê, ánh mặt trời dần dần khuất về phía tây. Khách hàng đã đổi hết lượt này đến lượt khác, chỉ có mỗi cô ngồi đây từ trưa.
Điện thoại đặt ở góc bàn yên lặng cả một buổi chiều, bất ngờ lại vang lên, âm thanh có hơi chói tai.


Cô chậm rãi cầm lên xem, nhịp tim bắt đầu nhanh dần.
“A lô?”
Cô thở hổn hển, “Tôi vẫn luôn chờ điện thoại của anh đây.”
Chu Tuấn khẽ cười, tiếng cười xuyên qua điện thoại truyền vào tai cô, “Thế sao em không gọi cho tôi?”


“Trước sau gì anh cũng sẽ tìm tôi, với năng lực của anh thì lấy số điện thoại của tôi là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Anh ta ừ một tiếng, thong thả đáp, “Thông tin nhạy thật, Lý Đông Phóng cũng giỏi đấy.”
“Đừng nhắc tới anh ấy.” Cô cụp mắt, “Hiện giờ là chuyện giữa hai chúng ta.”


Chu Tuấn, “Nghiêu Trăn à, anh vẫn thích dáng vẻ ỷ lại vào anh của em trước khi em đến nhà họ Lý, lúc ấy em xem anh như là trời vậy.”
Bàn tay cầm ly cà phê của Nghiêu Trăn khẽ run lên, cô cắn răng nói, “Anh bây giờ không phải cũng một tay che trời à?”


“Cái đó không giống, khi ấy thì ít nhất chúng ta không căng thẳng với nhau như bây giờ.”
Cô cười khổ, “Anh nói sao thì là vậy đi.”


Bên kia im lặng hồi lâu không nói, một lát sau mới cất giọng dịu dàng, “Hôm đó Trương tổng nói chị em bọn em lâu rồi không gặp nhau, bảo anh làm chủ để hai em gặp nhau ôn chuyện. Anh cũng biết em nhớ em gái em, cho nên đã đón cô ấy từ xa về đây, em vui không?”


Vừa dứt lời thì lại bị Nghiêu Trăn mỉa mai, “Lúc trước anh giám sát tôi toàn bảo rằng đều là do Trương Minh Côn ép, anh vô tội, anh bất đắc dĩ, bảo tôi thông cảm cho anh. Lúc ấy tôi đã tin là thật đấy. Tôi nhìn người không chuẩn, thần kinh lại thô, hóa ra anh là người dối trá, vì lợi ích cá nhân mà giả vờ làm hòa trước mặt tôi.”


“Lúc ấy thì anh thật sự bất đắc dĩ…” Anh ta cúi đầu nở nụ cười, “Là do em chọn sai chiến tuyến, khiến anh ngột ngạt. Anh hết cách rồi, em biết là anh không bỏ được mà.”
Anh ta hít một hơi sâu, không cam lòng mà tiếp tục nói, “Em tự sang hay để anh sang đón em?”


Nghiêu Trăn thấp giọng, “Vì sao tôi phải đi, anh bảo A Thiện nằm trong tay anh thì tôi tin à? Tôi muốn nói chuyện với em ấy, nếu không tôi không qua đó.”


Điện thoại im lặng vài giây, cô loáng thoáng nghe anh ta đang nói chuyện với người khác, sau đó anh ta nói, “Tiểu Nghiêu à, anh không muốn ra tay tàn nhẫn với em. Bây giờ em ngoan ngoãn đi, anh vẫn sẽ giữ lời hứa đưa em và em gái em xuất ngoại.”
“Tôi muốn nói chuyện với em ấy! Anh đã làm gì em ấy rồi?”


“Dọc đường cô ta không chịu phối hợp nên anh đã tiêm thuốc an thần cho cô ta rồi, ngoài ra thì không sao cả…”


Nghiêu Trăn thanh toán tiền, không chờ nhân viên trả lại tiền thừa đã vội vàng đeo túi chạy ra ngoài, cô mắng, “Đồ khốn nạn, anh biết rõ tim con bé không tốt mà còn dám tiêm thuốc đó cho con bé ư!”


Nghiêu Trăn còn định nói gì nữa nhưng Chu Tuấn đã cúp điện thoại, cô ngơ ra vài giây, đang định gọi lại thì Lý Đông Phóng gọi tới.
Cô nhấn nút từ chối.
Bỗng nhiên, có một số lạ gọi đnế, cô đoán có lẽ là người bên cạnh Chu Tuấn.


Vừa nhận máy thì bên kia đã uy hϊế͙p͙, “Không phải cô muốn nghe em gái nói chuyện ư? Nghe thấy chưa? Không nghe thì để tôi lấy đồ trên người cô ta gửi sang cho cô nhé, để cô tin.”
Nghiêu Trăn nghe thấy tiếng khóc quen thuộc, tuy người kia cố nhịn nhưng cô vẫn nghe thấy, trong lòng bỗng chốc lạnh lẽo.


Bên kia còn nói, “Mấy thằng đàn ông lâu rồi không được ăn mặn, bọn tao đang chờ để được giải trí đây. Mày đừng sợ, tao cam đoan sẽ thật dịu dàng, không làm cô ta bị thương đâu.”


Cô hít một hơi thật sâu, giọng bắt đầu khàn đi, vành mắt đỏ ửng, cô lớn tiếng quát, “Tôi đến ngay, mấy người không được chạm vào con bé!”
Lòng cô nóng như lửa đốt, vội vội vàng vàng gọi taxi.


Chu Tuấn giật điện thoại nói, “Bọn họ đều là người thô thiển, nói năng không có ý tứ. Anh ở đây thì không đứa nào dám đụng vào em gái em đâu. Trương tổng muốn mời em ăn cơm, nói rõ là vẫn còn xem em là người một nhà đấy. Tiểu Nghiêu à, lần này em đừng làm anh thất vọng đấy nhé.”


“Bên cạnh anh đều là đám anh em có tình có nghĩa, mọi người đều có thể lên núi đao xuống biển lửa, em là người đầu tiên khiến anh mở rộng tầm mắt. Em nhớ lại đi, kể từ khi em đi theo anh, anh có bao giờ bạc đãi em chưa?” Giọng anh ta mang theo sự thất vọng.


Nghiêu Trăn đáp, “Anh đừng có chơi chiêu tình cảm, tôi cũng không phải người vô tình vô nghĩa, tôi có thể phân rõ đúng sai, đã đi đến nước này, đã bị anh ép buộc thì còn gì ân tình để mà nói.”


Cô nói xong liền cúp điện thoại, màn đêm dần buông xuống, bóng tối dần dần che khuất đi ánh sáng, ánh đèn điện lấp lóe khiến nửa bầu trời nhuộm thành một màu kỳ lạ. Hôm nay là một ngày đầy gian nan.
Taxi thấy cô vẫy tay gọi bèn đánh tay lái quay đầu lại.


Nghiêu Trăn ngồi vào xe, báo địa chỉ, tài xế bắt đầu chạy về phía trước.


Lý Đông Phóng lại gọi điện đến, cô đờ đẫn cầm điện thoại trong tay lên xem, cảm giác tay như bị bỏng, điện thọai rung lên hồi lâu, lâu đến nỗi tài xế ngồi trước cũng nhận ra khac thường, chốc chốc lại nhìn lên kính chiếu hậu quan sát cô.


Cuối cùng, cô vẫn không thắng nổi anh, đành phải nhận điện thoại.
Anh cất giọng đầy mệt mỏi hỏi cô, “Em đang ở đâu thế?”
Vào lúc này, tiếng anh truyền qua từ tai nghe lại có hơi kỳ ảo, tựa như đến từ thế giới khác.


Nghiêu Trăn quan sát khung cảnh đường phố ở bên ngoài, không biết phải trả lời thế nào.
Lý Đông Phóng sốt ruột, nắm chặt điện thoại nói với cô, “Lâm Hựu nói bên người Chu Tuấn có thám tử của cậu ta, vừa nãy bên kia đã liên lạc, bảo em gái của em hiện tại không sao cả.”


Cô đáp lại một tiếng, không biết có nên nói với Lý Đông Phóng rằng mình đang đi gặp Chu Tuấn hay không.
Anh im lặng một lúc, “Em bình tĩnh lại rồi nhanh trở về đi. Chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách để cứu em gái của em.”
“Cứu thế nào?”


Bên kia khựng lại một lát, “Trước hết sẽ báo cảnh sát, chuyện này có quan hệ chủ yếu với Trương Minh Côn, có gì anh sẽ tìm ông ta đàm phán.”
“Cảnh sát mà tới sẽ bắt em trước…” Hiện giờ cô đã bình tĩnh rất nhiều, “Không phải em sợ ngồi tù…”


Cô cắn môi, “Vụ của Điền Quân đã có bằng chứng mà đến giờ vẫn chưa bị kết án, lại dính biết bao nhiều rắc rối lợi ích bên trong. Nhiêu đó cũng đủ thấy bàn tay của Chu Tuấn tại Đông Đài này rộng thế nào. Mấy anh ở ngoài sáng cũng hết cách, còn họ họ thì nấp trong tối, biết bao thủ đoạn đều có thể lôi ra dùng. Phép vua thua lệ làng, anh đừng vì em mà làm chuyện gì nữa, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, cứ vì bản thân mình thôi.”






Truyện liên quan

Làm Vạn Người Mê Tiến Vào Nhanh Xuyên Thế Giới

Làm Vạn Người Mê Tiến Vào Nhanh Xuyên Thế Giới

Nhị Hỉ Hoàn Tử675 chươngTạm ngưng

12.7 k lượt xem

Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

A Từ Cô Nương138 chươngFull

4.7 k lượt xem

Toàn Cầu Tiến Vào Số Liệu Hóa Convert

Toàn Cầu Tiến Vào Số Liệu Hóa Convert

Quang Ca Siêu Soái Đích706 chươngTạm ngưng

39.3 k lượt xem

Trộm Mộ Bắt Đầu Tiến Vào Lỗ Vương Cung Convert

Trộm Mộ Bắt Đầu Tiến Vào Lỗ Vương Cung Convert

Thương Thủ Chế Bá477 chươngFull

22.3 k lượt xem

Tiến Vào Thế Giới Fairy Tail  Siêu Thứ Nguyên Nhóm Convert

Tiến Vào Thế Giới Fairy Tail Siêu Thứ Nguyên Nhóm Convert

Mộng Mông Long377 chươngDrop

3.5 k lượt xem

Tiểu Khóc Bao Tiến Vào ác Mộng Tuần Hoàn Về Sau Convert

Tiểu Khóc Bao Tiến Vào ác Mộng Tuần Hoàn Về Sau Convert

Cúc Trường Đại Nhân127 chươngFull

1.8 k lượt xem

Đen Cái Giỏ Bắt Đầu Tiến Vào Zone Convert

Đen Cái Giỏ Bắt Đầu Tiến Vào Zone Convert

Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch222 chươngDrop

2.9 k lượt xem

Hoan Nghênh Tiến Vào Bóng Đè Phòng Phát Sóng Trực Tiếp

Hoan Nghênh Tiến Vào Bóng Đè Phòng Phát Sóng Trực Tiếp

Tang Ốc623 chươngTạm ngưng

2.2 k lượt xem

Bây Giờ, Toàn Cầu Tiến Vào Tinh Linh Thời Đại Convert

Bây Giờ, Toàn Cầu Tiến Vào Tinh Linh Thời Đại Convert

Lăng Hàn Nhất740 chươngFull

32.3 k lượt xem

Bây Giờ, Chính Thức Tiến Vào Đào Vong Tiết Mục! Convert

Bây Giờ, Chính Thức Tiến Vào Đào Vong Tiết Mục! Convert

Cửu Cửu Tam Tam258 chươngTạm ngưng

6.2 k lượt xem

Nhân Vật Phản Diện Chi Nữ Chủ Có Thể Tiến Vào Trong Giấc Mơ Ta Convert

Nhân Vật Phản Diện Chi Nữ Chủ Có Thể Tiến Vào Trong Giấc Mơ Ta Convert

Long Văn Trị Tiêu167 chươngTạm ngưng

2.9 k lượt xem

Giả Hoàng Đế, Ta Ngủ Tiến Vào Hoàng Hậu Tẩm Cung Không Có Sao Chứ

Giả Hoàng Đế, Ta Ngủ Tiến Vào Hoàng Hậu Tẩm Cung Không Có Sao Chứ

Thanh Bì Mang Quả263 chươngFull

8.7 k lượt xem