Chương 49 Nguyên Binh

Trường Minh thấy tên đồ đệ của mình không hài lòng bất kỳ loại nào, hắn tò mò hỏi ý Cơ Thiên Vân:
“Ngươi muốn pháp kỹ trong lòng ngươi như thế nào?”


Cơ Thiên Vân đã có sẵn đáp án, không nghĩ ngợi nhiều mà đáp ngay: “Có khả năng nhập môn nhanh, có thể sử dụng trong tương lai và có thể sử dụng lên người đồng đội.”


“Vậy Sa Ngục Đại Trận thì sao? Trận này có thể công, có thể thủ, kẻ địch bên trong cao nhất chỉ có thể phát huy ra 8 thành thực lực. Tu đến nhập đạo phạm vi của trận này có thể bao phủ một tòa đại thành.” Trường Minh đề cử thêm một môn trận hình pháp kỹ.


Cơ Thiên Vân lắc đầu: “Không được, nếu ta chọn môn pháp kỹ này thì linh thú khác hệ thủy rất khó phát huy trong trận này.”


Trường Minh gật đầu, có chút hiểu rõ về ý nghĩ Cơ Thiên Vân, thế là hắn suy nghĩ, sau đó cho thêm 1 đáp án: “Bát Tự Chân Ngôn như thế nào, Thuận - Nghịch - Phá - Diệt - Hư - Thực - Ngưng - Sinh. Tuy đây là một môn phụ trợ pháp kỹ nhưng “Ngưng” tự của nó rất phù hợp với nhu cầu của ngươi bây giờ, tương lai không chỉ chiến đấu mà nó có thể giúp ngươi trong tu luyện.”


Cơ Thiên Vân hơi do dự, nhưng cũng gật đầu.
Thế là Trường Minh dùng thần thức nhanh chóng quét ngang tất cả khu vực, trong nháy mắt hắn đã tìm thấy Bát Tự Chân Ngôn, không có người đang xem xét thế là hắn dùng thần thức bao trọn ngọc giản này, sau đó đem nó tới đưa cho Cơ Thiên Vân.


Xem xong ngọc giản Bát Tự Chân Ngôn, Cơ Thiên Vân lắc đầu, lập tức phủ định lựa chọn này: “Không được, pháp này không thiên về phòng ngự, “Ngưng” tự công dụng chính không phải là phòng ngự.”


Nói xong Cơ Thiên Vân tiếp tục tìm pháp kỹ, hắn đọc từng cái tên, thấy hợp ý thì xem tiếp phần giới thiệu.
Được một lúc thì hắn thấy một cái ngọc giản phủ đầy bụi, thấy hiếu kỳ hắn bước lại xem.


Trường Minh cũng để ý tới điều này, hắn mở miệng cho ra đáp án: “Nguyên giáp, một môn pháp kỹ thiên về cực hạn phòng thủ, vừa có bảo hộ bản thân, vừa có thể bảo hộ đồng đội, khuyết điểm giống Nguyên Tố Thân, dễ bị khắc chế do khắc chế hệ, không có khả năng khôi phục, tiêu hao linh lực nhiều.”


Cơ Thiên Vân gật đầu, nhưng hắn vẫn tiếp tục xem giới thiệu về môn pháp kỹ này, lòng hiếu kỳ của hắn đang lớn hơn bao giờ hết.
Hắn dùng cầm ngọc giản lên, lau lau nó vào áo bào của mình, sau đó xem xét ngọc giản.


Nguyên Giáp, môn pháp kỹ này cho phép người tu luyện dùng linh lực nháy mắt tạo ra một bộ áo giáp bao bọc toàn thân, không một góc ch.ết. Áo giáp có thể thay đổi ngoại hình tùy theo người tu luyện muốn, có thể duy trì vĩnh cửu nếu không bị tiêu hao.


Càng xem, Cơ Thiên Vân càng hài lòng pháp kỹ này, hắn thấp giọng nói: “Chính nó.”


Thấy Cơ Thiên Vân chọn Nguyên Giáp, Trường Minh gật đầu, hắn không ngăn cản về lựa chọn của Cơ Thiên Vân, dù sao thân là sư phó hắn chỉ có thể đưa đồ đệ đến tiên đồ, còn đi như thế nào là do Cơ Thiên Vân.
“Đi thôi.” Giọng Trường Minh vang lên bên tai Cơ Thiên Vân.


Cơ Thiên Vân thu hồi tâm tình kích động, bước chân đi theo sư tôn xuống sảnh để đăng ký môn pháp kỹ này.


Quy trình không có gì đặc biệt, Cơ Thiên Vân lập xuống đạo thề sẽ không tiếc lộ môn pháp kỹ này cho người ngoài, sau đó tên chấp sự đưa cho Cơ Thiên Vân một viên ngọc giản đã sao chép môn pháp kỹ này.


Cơ Thiên Vân cùng Trường Minh trở về động phủ, trên đường về Cơ Thiên Vân không ngừng xem xét phương pháp tu luyện Nguyên Giáp.


Trước khi tạm biệt Cơ Thiên Vân, Trường Minh dặn dò: “Trước mắt ngươi cứ tu luyện như bình thường, dùng thời gian hấp thu Không Gian Linh Thạch để tu luyện pháp kỹ, 5 ngày sau nếu vẫn chưa tu luyện được thì dùng đưa tin phù liên hệ với ta.”


Cơ Thiên Vân gật đầu, đáp lại: “Vâng.” Sau đó thử nghiệm chế tạo Nguyên Giáp. Tất nhiên, hắn biết lượng sức mà đi, Cơ Thiên Vân chỉ tính chế tạo giáp tay trước mà thôi.


Hắn trong đầu mường tượng tới hình ảnh giáp tay, sau đó điều động linh lực trong thể nội đi đến cánh tay, bắt đầu hình thành áo giáp.


Giáp tay trong nháy mắt ngưng tụ lại, tuy nhiên nó không như trong tưởng tượng Cơ Thiên Vân, bao bọc được cả cánh tay, mà nó chỉ bao bọc được bàn tay. Hơn nữa cảm giác của nó nặng nề cực kỳ, như bộ giáp không hề tương thích với cơ thể của hắn.
Hắn nhíu mày, cầm ngọc giản xem xét lại một lượt.


Không tới 5 phút, giáp tay bắt đầu tan rã, linh lực tiêu tán giữa trời. Đáy mắt Cơ Thiên Vân xuất hiện phiền muộn, điều này nói rằng nãy giờ hắn vận chuyển pháp kỹ không một chỗ nào là đúng.


Cơ Thiên Vân không vì thế mà nản chí, sau 15 phút coi lại phương pháp vận chuyển. Cơ Thiên Vân thử sử dụng pháp kỹ này lần thứ hai.


Lần này hắn chăm chú, chậm rãi điều động linh lực y như ngọc giản nói, từng tia linh lực màu nâu đỏ hiện bên ngoài cánh tay Cơ Thiên Vân, nó nhanh chóng ngưng kết lại, sau đó bọc trùm cả cánh tay.
Thành!


Không vội vui mừng, Cơ Thiên Vân ghi nhớ lại từng bước hắn vừa thi triển khi nãy, đồng thời hắn kiên nhẫn đợi xem giáp tay có xuất hiện tình trạng tan biến như lần đầu không.
5 phút…10 phút…30 phút…


Linh lực bắt đầu tán loạn, giáp tay biến mất. Cơ Thiên Vân không những không cảm thấy mất mát, phiền muộn mà thậm chí hắn mừng rỡ.
Không sai! Là mừng rỡ, bởi vì hầu hết cuộc chiến ở cấp độ luyện khí sơ kỳ đều chấm dứt trước 30 phút!


Cơ Thiên Vân niệm lại một lượt cách thi triển trong ngọc giản, lần này hắn muốn tạo một lúc hai giáp tay!


Lần này, hai cái giáp tay cứ thế chậm rãi mà thành, không vướng một chút khó khăn nào, “Theo như dự liệu thì 30 phút sau nó sẽ tự tan rã.” Cơ Thiên Vâm lẩm bẩm, sau đó hắn kiên nhẫn chờ xem dự liệu của hắn có đúng hay không.


Trong lúc chờ đợi, hắn chợt nghĩ ra một sáng kiến đó là: nếu như tạo thêm một cái khiên gắn liền với giáp tay, vậy thì tương đương với hắn có hai lớp phòng thủ!


Thấy được ý tưởng như vậy, Cơ Thiên Vân sôi trào, hắn không kịp chờ đợi mà tan rã 2 lớp giáp tay này, sau đó bắt tay thực hiện ý tưởng đó.
Hai tay Cơ Thiên Vân nắm hờ, hắn tưởng tượng mình đang cầm một cái khiên, sau đó điều động linh lực trong thể nội, hình thành dần 2 cái giáp tay.


Hai giáp tay chậm rãi hình thành, không có vấn đề. Tiếp đó là tạo hình cái khiên, hắn nghĩ đến ngay khiên tròn ở thời Trung Cổ ở Lam Tinh.
Linh lực mau chóng nhận sự điều động của hắn mà hình thành hình tròn ngay bàn tay, tuy hơi chậm rãi nhưng chiếc khiên cũng hình thành!


Cơ Thiên Vân mừng rỡ, hắn bước ra ngoài động phủ muốn thử sức phòng ngự chiếc khiên này, tay hắn ném mạnh chiếc khiên về phía một cái cây.
Beng!


Không ngoài dự liệu của hắn, lực lượng của hắn lúc này không thể lung lay được cái cây, nhưng lần này hắn muốn thử nghiệm là sức bền của cái khiên, thế là chân bước đi lại xem chiếc khiên thế nào.
Nếu lúc này chiếc không một chút hư hại thì xem như cuộc thử nghiệm này hợp cách.


Cơ Thiên Vân hồi hộp cầm chiếc khiên lên, ánh mắt híp lại xem xét hai mặt, hai tay không ngừng sờ đi sờ lại cho chắc chắn.
Chiếc khiên hoàn hảo không tổn hại!
Cơ Thiên Vân mừng rỡ nhảy cẩng lên, hắn phát hiện ra một hướng mới của môn pháp kỹ này.


Cơ Thiên Vân vui sướng, lẩm bẩm, hắn đặt tên cho loại pháp môn mới này:
“Nguyên Giáp? Không, là Nguyên Binh!”






Truyện liên quan