Chương 50 15 ngày đếm ngược (1)

Cơ Thiên Vân kiềm chế tâm tình của mình lại, lòng không ngừng niệm: “Tu vi mới là căn bản…” Chỉ là cảm giác kích động làm sao có thể để hắn sao nhãng trong việc tiến bộ?
Khi cảm thấy mình đã bình tĩnh, hắn ngồi xuống bổ đoàn, tiếp tục hấp thu linh khí tăng trưởng tu vi.


Lần này cũng như bao lần trước, không có gì đặc biệt, Minh Giới, ngũ hành không cân bằng làm hoàn cảnh Minh Giới khắc nghiệt đến cực hạn.


Dù Cơ Thiên Vân đã có cách khắc phục từ sư tôn nhưng hắn vẫn ngao ngán lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Chỉ cần ta đột phá đến luyện khí tầng hai, mọi chuyện sẽ khác!”


Cứ như vậy, một ngày nhanh chóng trôi qua, tiến độ bây giờ của hắn đạt tới 71,7%. Chỉ còn hơn 2 tháng hắn sẽ đột phá cảnh giới này, sau đó hắn sẽ thử gây dựng sinh linh cho Minh Giới!


Sáng hôm sau, Cơ Thiên Vân tiếp tục dùng thời điểm hắn dồi dào năng lượng nhất để tu luyện Nguyên Binh. Lần này hắn không khảo thí thời gian duy trì của nó mà thử dùng Nguyên Binh bao bọc toàn thân.


Cơ Thiên Vân dùng linh lực của mình bao bọc toàn thân, sau đó hắn “giáp hóa” linh lực của mình, từ hai tay, đến hai chân, rồi tiếp tới giáp ngực sau đó là mũ giáp.
Tất cả liền một mạch, đơn giản, vì suy cho cùng hắn đã lĩnh ngộ được cốt lõi của Nguyên Binh.


available on google playdownload on app store


Đối với Cơ Thiên Vân, Nguyên Binh chưa từng là một thứ gì đó khó khăn. Chưa nói đến bây giờ hắn đã lĩnh ngộ được cốt lõi của pháp kỹ này, không còn bị ràng buộc bởi những vấn đề ban đầu. Bây giờ thì nó lại càng thêm đơn giản mà thôi.


Lúc này Nguyên Binh đối với Cơ Thiên Vân chỉ còn 3 thứ hắn chưa làm được: Tốc độ tạo giáp, thời gian duy trì giáp, và tạo giáp ngoài cho đồng đội.


Điểm thứ nhất hắn tin hắn sẽ cải thiện nếu luyện tập thường xuyên, 2 điểm kia thì hắn không chắc, đến bây giờ hắn vẫn chưa có đầu mối cải thiện điều này.
Cơ Thiên Vân không suy nghĩ nhiều nữa, hắn tan hết linh lực hòa vào thể nội, sau đó tiếp tục tạo giáp, quá trình cứ thế lặp đi lặp lại.


3 ngày sau, lúc này tiến độ Cơ Thiên Vân đã đạt tới 73,3%.


Trong 3 ngày này, ngày nào Cơ Thiên Vân cũng bỏ thời gian ra để luyện tập Nguyên Binh. Điều này làm hắn tiến bộ rõ rệt, sau khi nhận ra tốc độ tạo giáp của bản thân đã nhanh hơn một tí, không còn bị coi là huyết điểm nữa, hắn bắt đầu luyện tập tạo “ngoại giáp” cho Vô Minh.


Tất nhiên là hắn sẽ không tạo ngay trên cơ thể sống, mà hắn quyết định luyện tập trên từng món đồ mà hắn có: cành cây, linh thạch hay ngọc giản.


Trước tiên là một cành cây hắn nhặt ven đường, ban đầu hắn hơi tự mãn, cho bản thân đã cực kỳ thành thạo môn pháp kỹ này rồi nên cũng không chú ý nhiều, cứ thế để linh lực bản thân bao quanh cành cây.
Bành!


Tiếng cành cây nổ làm Cơ Thiên Vân giật mình, hắn vội quơ tay che lại phía trước mắt. Cũng nhờ hành động này mà đôi mắt Cơ Thiên Vân không nhận bất kỳ tổn thương. Nhưng trái lại, cánh tay hắn đã nhuốm đầy máu, từng mảnh vỡ của cành cây ghim sâu vào trong cánh tay hắn.


Cơ Thiên Vân đổ mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi nghĩ về cảnh tượng vừa rồi, cũng chính vì sự việc này mà hắn không còn dám tiếp tục tự mình luyện tập chế tạo ngoại giáp nũa.


Lúc này Cơ Thiên Vân mới để ý vết thương ở tay của mình, hơi nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng bóc ra từng miếng gỗ ghim sâu trên da thịt, hành động vô ý, không có chuyên môn khi xử lý vết thương này của hắn làm cánh tay hắn rỉ nhiều máu hơn.


Nhưng hắn không hề bận tâm, sau khi xác nhận đã xử lý xong toàn bộ vết thương, Cơ Thiên Vân lấy một viên trị thương đan ra, nuốt vào trong miệng.
Trong nháy mắt, hắn cảm nhận được một luồng khí ấm áp phát ra từ thể nội, sau đó đi về phía cánh tay, xoa dịu cơn đau từ vết thương.


Vết thương từ cánh tay trong nháy mắt kết vảy, nhưng không lành hẳn. Cơ Thiên Vân đoán là phải vài ngày nữa hắn mới hoàn toàn khôi phục lại bình thường.


Cơ Thiên Vân lắc đầu, không còn để ý đến việc này nữa, hắn cởi y phục nhuốm máu của mình ra, thay một bộ mới hoàn toàn, sau đó tiếp tục công việc tu luyện nhàm chán của mình.


Sau khi hấp thu được 4 sợi linh khí, hắn mở mắt, tay cầm truyền âm phù, hơi do dự một chút nhưng vẫn bóp nát sau đó nhỏ giọng nói: “Sư tôn, ta gặp vấn đề trong việc luyện Nguyên Binh.”
Hơi lỡ miệng cải danh pháp kỹ Nguyên Giáp nhưng Cơ Thiên Vân không mấy để ý, việc này chẳng là gì trong mắt của hắn.


Tưởng như vài lần trước, Trường Minh sẽ không hồi âm nhưng vẫn ghé thăm hắn vào hôm sau thì chỉ hơn một phút sau đó có một vệt sáng bay vào động phủ hắn, sau đó truyền một thông tin: “Ngày tới ta sẽ tới chỉ điểm ngươi, bây giờ khoan hãy luyện.”


Cơ Thiên Vân gật đầu, sau đó hắn nằm xuống giường nghỉ ngơi, trong đầu không ngừng hồi tưởng về quá trình luyện tập khi nãy.
…...
Lúc này Trường Minh không tới được vì hắn đang có cuộc tranh cãi với Dạ Càn Nguyên cùng Trác Tử Huyền.


“Không được, thế là không công bằng, hơn nữa quá thiệt thòi cho đệ tử của ta.” Trường Minh sắc mặt trầm như nước, lên giọng kháng nghị.


Trác Tử Huyền cùng Dạ Càn Nguyên tất nhiên biết việc này không công bằng cho Cơ Thiên Vân, nhưng biết làm sao, đây là vì đại cục, hơn nữa việc này cũng có thể để cho bọn hắn thấy tiềm lực của Cơ Thiên Vân!
Trác Tử Huyền lắc đầu: “Sau khi xong việc ta sẽ nghĩ cách bù dắp cho hắn, ngươi yên tâm.”


Trường Minh không đồng ý, hắn nhịn không được Trác Tử Huyền: “Tại sao các ngươi phải an bài việc này?”
Trác Tử Huyền không nói, lão nhìn sang Dạ Càn Nguyên, thấp giọng: “Tông chủ.”


Dạ Càn Nguyên đau đầu xoa trán, lòng thầm mắng lão già ch.ết tiệt này có vấn đề gì cứ để hắn cõng, hắn suy nghĩ, tổ chức lại ngôn ngữ rồi nói: “Người của Lê gia muốn Lê Tinh Ngọc có một trận so tài với Cơ Thiên Vân, thiên kim Lê gia cũng đã đồng ý.”


Sau đó hắn nhìn chằm chằm Trường Minh như muốn nói: Chỉ còn ngươi là chưa có quyết định, mau quyết định đi.


Lần này tới phiên Trường Minh trầm mặc, hắn biết lúc này đại cục đã định, nếu muốn thì Trác Tử Huyền có thể thay đổi cả số phận trong tương lai khiến hai người gặp nhau trên lôi đài, nhưng hắn biết là điều này không hề đáng giá.
Cuối cùng, hắn gõ bàn, phun ra hai chữ: “Thù lao?”


Trác Tử Huyền thân là thái thượng trưởng lão nhưng hắn không xen vào chuyện này, vì suy cho cùng tông môn thuộc về tông chủ.
Dạ Càn Nguyên thản nhiên nói: “1 lần vận dụng Thiên Lệnh, xem như ta đầu tư vào hắn, thế nào?”


Trường Minh lập tức gật đầu đáp ứng, đây quả thực là một cái giá trên trời, một trận luận bàn giữa hai tên luyện khí kỳ xứng đáng Thiên Lệnh? Nói đùa gì vậy, coi như đây là một trận chiến giữa hai tên chân truyền hắn cũng cảm thấy đáng giá.


Kết thúc hội nghị, Trường Minh hài lòng bước ra, sau đó thì lại âm thầm đi tìm Thiên Cơ Các Các Chủ điều tr.a về Lê Tinh Ngọc.


Cầm được một xấp tình bào trong tay, Trường Minh không ngừng xem xét tình báo, càng nhìn hắn càng rung động, tỉ lệ thắng của Cơ Thiên Vân trong lòng Trường Minh không ngừng giảm mạnh, nhưng sau đó lão cười cười: “Thiên Lệnh, đáng giá.”
Dù vậy Trường Minh cũng có chút mong chờ về trận chiến này.


Một bên là đệ nhất gia tộc Diệu Dương giới, một bên là nội tình Ngự Thú Tông.
Thiên Mệnh Nhân và thiên kim của đệ nhất gia tộc va chạm nhau sẽ như thế nào? Hi vọng thua đừng quá khó coi - Trường Minh thầm nghĩ.






Truyện liên quan