Chương 13

Albinus thả một nắm cát chảy nhỏ giọt, như từ một chiếc đồng hồ cát, lên chỗ hõm trên bụng cô. Cô mở mắt, chớp chớp trong ánh nắng chói màu xanh bạc, mỉm cười rồi lại nhắm mắt.


Một lúc sau cô nhổm dậy, vòng hai tay ôm chặt đầu gối và ngồi bất động. Lúc này ông có thể nhìn thấy tấm lưng trần đến eo của cô đang lấp lánh những hạt cát dọc đường cong cột sống. Ông nhẹ nhàng phủi cát đi. Làn da cô mượt mà nóng bỏng.


“Trời ơi,” Margot nói, “hôm nay biển mới xanh làm sao.”


Biển đúng là rất xanh: xanh tía nhìn từ xa, xanh biếc màu cánh trả khi đến gần hơn, xanh kim cương chỗ những ngọn sóng bắt được ánh sáng. Lớp bọt sóng xô ào lên, chảy đi, chậm dần, rồi rút đi, tráng lên bờ cát ướt một mảng gương mịn, đến lượt nó lại bị đợt sóng tiếp theo phủ ngập lên. Một người đàn ông lông lá mặc quần màu đỏ cam đứng ở mép nước đang lau cặp kính. Một cậu bé sung sướng hét ầm lên mỗi khi bọt sóng chảy xô vào trong thành quốc có tường bao quanh mà cậu vừa xây. Những chiếc dù sặc sỡ và lều kẻ sọc dường như lặp lại về màu sắc cái hiệu ứng mà tiếng hò hét của những người tắm biển gây ra đối với tai người. Một quả bóng lớn rực rỡ từ đâu đó ném đến nảy thình thịch trên cát. Margot bắt lấy quả bóng, nhảy lên ném trả lại.


Lúc này Albinus nhìn thấy dáng người cô lồng trong cái nền sặc sỡ của bãi biển; cái nền mà ông gần như không nhìn ra, bởi ánh mắt đăm đăm của ông đang hoàn toàn tập trung vào Margot. Mảnh dẻ, cháy nắng, với mái tóc đen và một cánh tay long lánh chiếc vòng vẫn còn dang ra sau cú ném, với ông cô dường như là một bức tranh minh họa tô màu tinh tế mở đầu chương thứ nhất trong cuộc đời mới của ông.


Cô đến gần khi ông đang nằm xoãi người (với chiếc khăn tắm phủ trên đôi vai đỏ rộp), ngắm cử động của đôi bàn chân cô nhỏ nhắn. Cô cúi xuống ông, và với điệu cười khúc khích của dân Berlin cô đập mạnh trúng vào chiếc quần bơi căng kín của ông.


available on google playdownload on app store


“Nước ướt!” cô hét lên và chạy như bay. Rồi cô tiến bước với cặp hông đong đưa và hai cánh tay dang rộng, lao về phía trước đến chỗ nước ngập đầu gối, đoạn ngã bò người xuống, cố gắng bơi, cười rúc rích, rồi cô bò nhổm lên và lại đi tiếp đến chỗ lớp bọt sóng ngập đến eo. Ông nhảy tùm xuống biển đuổi theo cô. Cô quay lại phía ông, cười, nhổ nước, vuốt những sợi tóc ướt khỏi mắt. Ông toan dìm cô xuống, rồi túm lấy mắt cá chân cô, còn cô thì vừa đạp vừa la hét.


Một phụ nữ Anh đang ngả người trên chiếc ghế võng dưới cây dù màu hoa cà mà đọc Punch[ ]. Bà quay sang chồng mình, một người đàn ông mặt đỏ đội mũ trắng đang ngồi xổm trên cát, và nói:


“Anh nhìn ông người Đức đang nô đùa với cô con gái kìa. Giờ thì đừng lười nhác nữa nào, William. Anh đưa bọn trẻ ra đó bơi cho thỏa thích đi.”
[ . Punch là một tạp chí hàng tuần của Anh in các truyện hài.]






Truyện liên quan