Chương 14
Sau đó, trong chiếc áo choàng tắm sặc sỡ, họ đi lên bờ và lên tiếp con đường đầy đá một nửa phủ dưới những cây đậu chổi và kim tước. Đằng xa là một biệt thự nhỏ với giá thuê cắt cổ, trắng lấp lánh như đường kính giữa những cây bách đen. Những chú dế to tướng lộng lẫy lướt qua mặt đường lát sỏi. Margot cố bắt chúng. Cô khom người thận trọng xòe ngón tay trỏ và ngón tay cái ra, nhưng cẳng chân gập sát của chú dế giật bất ngờ, đôi cánh màu xanh lơ hình quạt chĩa ra và nó bay khoảng ba thước tiếp rồi mất hút ngay khi hạ cánh.
Trong căn phòng mát mẻ sàn lát gạch đỏ, ánh sáng qua khe cửa chớp nhảy nhót trong mắt còn dưới chân thì vẽ thành những đường sáng, Margot, như con rắn, rũ bộ da màu đen ra, và trên người không có gì ngoài đôi giày cao gót, cô vừa lách cách đi tới đi lui trong phòng vừa ăn một quả đào nghe xuyn xuýt; những sọc nắng đan qua đan lại trên thân hình cô.
Buổi chiều tối có khiêu vũ ở sòng bạc. Biển trông nhạt màu hơn bầu trời đang ửng đỏ, và ánh sáng từ một chiếc tàu hơi nước chạy qua rực rỡ như trong ngày hội. Một chú bướm đêm vụng về đập cánh quanh chiếc đèn có chụp hình hoa hồng; và Albinus nhảy với Margot. Mái đầu chải mượt của cô chỉ vừa chạm đến vai ông.
Chẳng bao lâu sau khi đến, họ làm quen với vài người. Ông nhận thấy mình bị vò xé bởi cảm xúc ghen tuông thấp hèn khi nhìn thấy trong lúc nhảy Margot ép sát vào bạn nhảy, nhất là ông biết cô không mặc gì dưới chiếc váy mỏng manh: cặp chân cô rám nắng đẹp đến độ cô không cần mang vớ. Đôi khi Albinus mất hút cô. Khi đó, ông đứng dậy bồn chồn đi vòng quanh, đập đập điếu thuốc lên chiếc hộp. Ông lang thang đi vào một căn phòng nơi mọi người đang chơi bài, đi lên sân thượng, rồi quay trở lại với niềm tin phát ớn rằng cô đang lừa dối ông. Đột nhiên cô hiện ra từ hư không và ngồi xuống bên ông trong chiếc váy đẹp tỏa ánh sáng lung linh và nhấp một ngụm rượu vang lớn. Ông không để lộ nỗi lo sợ của mình, nhưng tay ông dưới bàn bồn chồn vuốt ve đầu gối trần của cô cứ gõ vào nhau mỗi khi cô ngả người ra ghế và phá lên cười – với vẻ hơi cuồng loạn, ông nghĩ vậy – vì điều gì đó không hài hước cho lắm mà người bạn nhảy gần nhất của cô đang nói.
Để ghi điểm cho Margot, phải thừa nhận rằng cô đã cố gắng hết sức để vẫn khá chung thủy với ông. Nhưng dù ông có dịu dàng và chu đáo đến đâu trong chuyện chăn gối, cô vẫn luôn biết rằng với cô tình yêu này sẽ luôn thiếu một điều gì đó, trong khi sự đụng chạm dù nhẹ nhất của người tình đầu tiên vẫn mãi là một bản mẫu cho hết thảy mọi điều. Thật không may, một cậu người Áo trẻ tuổi nhảy giỏi nhất Solfi, và chơi bóng bàn cừ khôi, lại hao hao giống gã đàn ông tên Miller; có cái gì đó trong những đốt ngón tay mạnh mẽ của hắn, đôi mắt sắc nhạo báng của hắn cứ không ngừng làm cô nhớ đến chuyện cô muốn quên đi.
Vào một đêm nóng bức, giữa hai điệu nhảy, cô tình cờ cùng hắn đi lạc vào một góc tối trong khu vườn sòng bạc. Mùi thơm thơm nhàn nhạt của cây vá đè nặng không gian và sự pha trộn buồn tẻ giữa ánh trăng và tiếng nhạc vọng đến từ xa dễ làm rung động những tâm hồn đơn giản.
“Đừng đừng,” Margot thì thầm khi cô cảm thấy môi hắn áp lên cổ và má mình, trong khi những ngón tay tinh ranh của hắn dò dẫm trên chân cô lần về phía trên.
“Anh đừng làm thế,” cô thì thầm, và ngả đầu ra sau ngấu nghiến hôn trả hắn. Hắn vuốt ve cô tỉ mỉ khắp người đến độ cô thấy chút sức lực ít ỏi còn lại trong cô đang tiêu tán mất, nhưng đúng lúc đó cô thoát ra được và bỏ chạy lên sân thượng thắp đèn sáng trưng.
Cảnh này không bao giờ lặp lại nữa. Margot đã quá si mê cuộc sống mà Albinus mang đến cho cô – một cuộc sống đầy ắp sự quyến rũ của bộ phim hạng nhất với những cây cọ đung đưa và những bông hồng run rẩy (bởi luôn có gió trong thế giới màn ảnh) – và cô sợ phải thấy nó vỡ vụn ra hết đến độ cô không dám mạo hiểm; quả thực trong một thời gian cô còn mất đi cả tính cách chủ đạo của mình – sự tự tin. Tuy nhiên cô lấy lại được sự tự tin ngay sau khi họ trở về Berlin vào mùa thu.
“Rất đẹp, không còn nghi ngờ gì nữa,” cô khô khan nhận xét trong lúc xem một phòng khách sạn tiện nghi họ vừa thuê, “nhưng em hy vọng là anh hiểu, anh Albert à, chúng ta không thể tiếp tục như thế này mãi được.”
Albins đang thay quần áo để đi ăn tối, vội trấn an cô rằng ông đã tiến hành thủ tục thuê một căn hộ mới.
“Ông ta thực sự nghĩ rằng mình ngốc lắm sao?” cô tự hỏi trong nỗi oán giận dữ dội.
“Anh Albert,” cô lên giọng. “Em thấy anh không hiểu.” Cô thở dài một hơi thật sâu và lấy hai tay ôm mặt. “Anh thấy xấu hổ vì em,” cô nói, quan sát ông qua kẽ ngón tay.
Ông hoan hỉ cố ôm cô vào lòng.
“Đừng chạm vào em,” cô hét lên, dùng khuỷu tay xô mạnh ông ra. “Em biết rất rõ là anh sợ bị người ta thấy đi với em ngoài phố. Nếu anh xấu hổ vì em thì anh có thể bỏ em để quay về với bà Lizzy của anh. Anh hoàn toàn tự do mà.”
“Ôi đừng làm thế, em yêu,” ông bất lực van nài cô.
Cô lao người lên xô pha và cố bật ra những tiếng nức nở.
Albinus kéo quần lên, quỳ xuống, cố thận trọng chạm vào vai cô đang giật lên mỗi khi ngón tay ông đến gần.
“Em muốn gì nào?” ông hỏi nhẹ nhàng. “Em muốn gì nào, Margot?”
“Em muốn sống với anh thật công khai,” cô khóc sướt mướt. “Trong nhà của anh. Và gặp mọi người…”
“Được thôi,” ông nói, và đứng dậy phủi ống quần.
(“Và trong khoảng một năm nữa ông ta sẽ cưới mình,” Margot nghĩ bụng đồng thời tiếp tục thổn thức rất thật, “ông sẽ cưới tôi trừ phi lúc đó tôi đã ở Hollywood rồi, nếu vậy thì ông có thể xuống địa ngục luôn cũng được.”)
“Nếu em không thôi khóc, chính anh cũng sẽ khóc mất,” Albinus nói.
Margot ngồi dậy và não nùng cười. Nước mắt chỉ làm tăng thêm sắc đẹp của cô. Gương mặt cô bốc lửa, con ngươi rực sáng, và một giọt nước mắt lớn đang run rẩy bên mũi cô: ông chưa từng nhìn thấy giọt nước mắt nào lại to và rực rỡ như thế.