Chương 1: Hai số phận

Đấu La đại lục, một năm này Đường Tam vừa mới bái sư Ngọc Tiểu Cường, một năm này thế giới đặc sắc vừa mới bắt đầu.
….
Thiên Đấu đế quốc, Thái Tử phủ.


Thiên Nhận Tuyết vừa mới từ phòng tắm bên trong đi ra, trên thân chỉ quấn lấy một đầu khăn tắm mỏng manh, bao khỏa lấy thân hình đầy đặn uyển chuyển, kiều diễm của nàng.
Mái tóc dài vàng óng ướt đẫm chảy dài trên tấm lưng trắng nõn, hiện lên như một tuyệt thế vưu vật.


Bổng nhiên, bên cạnh nàng một cánh cửa từ vô số băng tinh liên kết mà thành xuất hiện giữa không trung, bên trong tuôn ra nhè nhẹ hàn khí, mang theo ti tí mãnh vụng hàn băng, nhìn duy mỹ vô cùng.


Mà đối với sự xuất hiện của nó, Thiên Nhận Tuyết lại không có bất cứ hoang mang hay lo lắng nào, thay vào đó là trong đôi mắt đẹp hiện lên tưởng niệm, nhu tình cùng vui vẻ.


Đợi cho hàn băng chi môn hoàn toàn mở ra, bên trong đi ra một tên tướng mạo hơi chút tuấn tú, khuôn mặt mang theo một chút lạnh lùng ý vị, mái tóc ngắn trắng nhẹ nhàn.
Thiên Nhận Tuyết nhìn về người nam nhân bước ra từ đó, đáy lòng không tự chủ hiện lên một chút hồi ức xưa củ.


Nàng từ khi bốn tuổi, từ khi tự mình nhận thức được, nàng đã chịu lấy mẫu thân xa lánh cùng câm thù, hay nói đúng hơn là chán ghét. Thời điểm đó nàng vô cùng hoang mang, nàng vô cùng hận lấy nữ nhân đó.


available on google playdownload on app store


Tại sao? Tại sao vô số hài nhi có thể nhận được yêu thương từ mẫu thân của mình, mà mình là con ruột của nàng, nhưng lại nhận lấy ghẻ lạnh từ mẫu thân cơ chứ.


Cho tới lúc nàng lên mười tuổi, cứ tưởng mối quan hệ của hai mẫu nữ sẽ càng ngày càng xa lánh, cho đến một lúc nào đó triệt để không thể hàn gắn được nữa.


Nhưng cũng tại thời điểm đó, người nam nhân này thình lình xuất hiện trong cuộc đời của nàng, không chỉ cho nàng một chỗ dựa, một tâm lý tựa vào.


Mà cũng chính hắn đã cố gắng tỉ mỉ nói cho nàng biết, nguyên nhân tất cả mọi chuyện, từ đó nàng mới hiểu rõ tất cả, hiểu rõ quá khứ đáng buồn của mẫu thân mình.


Lướt qua những ký ức xưa cũ ấy, Thiên Nhận Tuyết uyển chuyển đứng dậy định đi tới bên cạnh hắn, chợt nàng phốc một tiếng, cười vui vẻ nói


“Huynh lại làm gì, để mẫu thân lại nổi giận rồi” nói xong, nàng nhẹ nhàn đi đến, tựa vào lòng ngực nam nhân này, dùng ngón tay mãnh khảnh xoa xoa nhẹ quầng thâm trên mí mắt của hắn.


Nham Kiều nghe vậy thì nhẹ nhàn nở nụ cười khổ, vòng tay ôm lấy mỹ nhân như ngọc vòng eo, ngửi ngửi trên người nàng hương thơm thoang thoảng, qua một lúc sao, Nham Kiều tại bên tai nàng nói nhỏ lấy cái gì.


Nghe xong, Thiên Nhận Tuyết khuôn mặt hơi ửng đỏ, vô cùng mê người, hơi giận trách hắn mà nói “Đáng đời huynh, lại đòi hỏi chuyện như vậy”
Sau đó lại hơi bất mãn mà nũng nịu “Huynh cũng có thể nói với ta mà, nàng làm được thì muội cũng có thể”


Nhìn xem mỹ nhân trong ngực hờn dỗi, Nham Kiều như bị hốt đi linh hồn, nhẹ nhàn cúi xuống đầu, hai môi gắn kết dây dưa không thả.
Thiên Nhận Tuyết cũng trở tay vòng lấy cổ hắn, nhẹ nhàng phối hợp nam nhân này đối với cơ thể mình tìm tòi lấy.


Sau một lúc lâu, hai người mới tách ra, Thiên Nhận Tuyết trên người khăn tắm đã trượt mất, hiện ra thân hình tuyệt mỹ của nàng, động tình nhìn xem nam nhân đã chiếm lấy tâm trí cùng thế xác của nàng hơn mười năm qua, hơi thở như lan nói nhẹ
“Nhanh yêu ta”


Nham Kiều cũng không cần nói gì, tiếp tục hôn nhẹ nàng môi thơm, bế công chúa đem nàng tiến đến trên giường.
Đêm nay nhất định vô cùng duy mỹ, vô cùng ngọt ngào, tiếng than nhẹ uyển chuyển của mỹ nhân chưa bao giờ dừng lại vang lên trong căn phòng này.
….


Sáng hôm sau, trên giường ôm ấp quấn lấy nhau hai người từ từ mở mắt, Thiên Nhận Tuyết khuôn mặt thỏa mãn tựa tại Nham Kiều trong ngực, nói nhẹ
“Thêm một tháng nữa, ta sẽ đạt đến 60 cấp”


Nghe nàng nói vậy, Nham Kiều nhìn xem mỹ nhân này, ôn nhu nói “Ân, bên kia Thánh Quang Kim Điêu đã đáp ứng, chỉ cần nàng sau khi đạt đến100 cấp, giúp nó phục sinh thì nó nguyện ý hiến tế cho nàng, dù sao thì đại nạn của nó cũng đã vô cùng gần”


Nghe vậy, Thiên Nhận Tuyết khuôn mặt hiện lên cao hứng, hôn nhẹ Nham Kiều một ngụm, than nhẹ
“Huynh vì ta mà bôn ba bên trong Huyễn Dạ sâm lâm lâu như vậy”


“Vì nàng, tất cả điều đáng giá, ta lúc đầu đã hứa, mãi mãi đều tốt với hai người các ngươi đây” Nham Kiều buồn cười, vuốt ve mái tóc kim sắc của nàng, cưới nói


Nghe vậy, Thiên Nhận Tuyết trong lòng tựa như ăn mật ngọt, hơi ngại ngùng lườm hắn một mắt, dời xuống phía dưới, mở ra môi anh đào, dùng miệng cùng chiếc lưỡi mềm mại của mình chăm sóc lấy thứ mà làm nàng hạnh phúc bấy lâu nay.


Nham Kiều hơi bất ngờ, sau đó híp mắt lại, một bên vuốt ve nàng tóc đẹp, một bên hưởng thụ lấy môi đỏ cùng chiếc lưỡi mềm mại của Thiên Nhận Tuyết.


Võ Hồn Thành, Giáo Hoàng điện nơi sâu, Bỉ Bỉ Đông đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn nhỏ, phía trên đồ ăn do thị nữ dọn lên vẩn còn nghi ngút mùi thơm.
Bên cạnh, do hàn băng tạo thành chi môn lại mở ra lần nữa xuất hiện, Nham Kiều mang theo Thiên Nhận Tuyết đi ra từ bên trong.
Đây là hồn kỹ của hắn.


Đệ tứ hồn kỹ : Không Gian Chi Môn.
Đây là lúc trước Nham Kiều săn giết được một con hồn thú có không gian hệ huyết mạch, may mắn nhận được.
Có thể tại bất cứ nơi đâu tạo dựng truyền tống môn, điều kiện là nhất thiết phải đánh dấu không gian tọa độ từ trước.


Hồn lực tiêu hao tùy theo khoảng cách dài ngắn mà quyết định lấy.


Tuy nhiên, hiện tại Nham Kiều đã là 97 cấp Siêu Cấp Đấu La, cho nên hồn lực hao tổn không đáng kể chút nào, chưa kễ đến "pháp quyết" mà hắn cùng các nữ nhân của mình tu luyện, dẫn đến hồn lực từ chất lượng đến số lượng đều nhiều hơn xa xa các hồn sư khác.


Bỉ Bỉ Đông nhìn xem nữ nhi của mình hạnh phúc rút vào lòng tên bại hoại này, lại xem thấy khuôn mặt nàng ửng đỏ chưa tan, kiều diễm vô cùng, liền đoán ra chuyện gì, trừng cặp mắt đẹp nhìn về phía Nham Kiều.


Thiên Nhận Tuyết lưu luyến rời đi Nham Kiều lòng ngực, đi đến mẫu thân mình bên cạnh, ôm nàng nói “Đợi chúng ta có lâu không, mẫu thân”
Bỉ Bỉ Đông mỉm cười ôm lấy nữ nhi của mình, trong lòng hơi chút ê ẩm.


Khi xưa vì nguyên nhân kia, nàng và đứa con gái này cứ ngỡ đã không thể như bình thường quan hệ, nhưng may mắn là Nham Kiều xuất hiện, làm cho mâu thuẫn giữa hai mẹ con nàng biến mất.


Vì thế mới có hôm nay hai mẹ con có thể được như này, bất chợt nàng nhớ đến, tên này tại hơn mười năm qua vì nàng, vì Tuyết nhi đã bỏ ra rất nhiều, rất nhiều, trong đôi mắt nhìn về phía hắn ẩn chưa tình ý càng nhiều.


Nhưng lập tức nàng lại nhớ đến, tên này không chỉ giúp hai mẫu nữ mình hòa ái, càng là đem hai người các nàng đều cho thu vào trong lòng hắn, lập tức phiền muộn đứng lên, không rõ khi xưa nàng làm sao lại đồng ý tên bại hoại này.
...


Trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nhưng nàng trả lời lại không chậm, vuốt ve lấy nữ nhi của mình mái tóc, cười nói “Ta vừa hoàn thành xử lý công việc bên kia, thức ăn cũng vừa dâng lên mà thôi”


“Ân” Thiên Nhận Tuyết buôn mẫu thân ra, nàng và mẫu thân tuy hiện tại khoản cách xa xôi, nhưng vì có nam nhân mình tại, có hồn kỹ của hắn, nàng rất thường xuyên về bên đây, cùng mẫu thân mình gặp nhau.


Nham Kiều đi đến, ôm lấy thân thể so với Thiên Nhận Tuyết càng thêm đẫy đà, càng thêm hấp dẫn lòng người Bỉ Bỉ Đông vào lòng, trên môi đỏ của nàng hôn một ngụm, cười nói “Tốt, nhanh ăn đi, thức ăn đều đã nguội hết”


Bỉ Bỉ Đông hơi ra vẻ kháng cự một chút, nhưng vẩn mặc hắn ôm ấp lấy mình, nhìn càng giống như tình lữ nũng nịu ý vị lại chiếm phần lớn.


Cơ thể cùng tâm trí này vốn nhiều năm về trước đã trao cho Nham Kiều, nhưng vì tính tình, nàng vẫn hơi ngại ngùng, nhất là tại nữ nhi của mình bên cạnh đang nhìn xem.
Tại trong tiếng nói cười vang lên trong đình viện, ba người vui vẽ ăn lấy bửa sáng, không khí ấm áp không vì ngoại nhân hiểu rõ.
...


Cung Phụng điện, Thiên Đạo Lưu từ trong người hầu miệng biết được cháu gái mình đã trở lại, tuy nhiên lại không đến thăm hắn, trong lòng phiền muộn vô cùng.


“Nham Kiều tên quái vật kia, hiện tại đã 97 cấp, không lâu sau đó ta cũng không phải đối thủ của hắn rồi” Bên cạnh, Kim Ngạc Đấu La hơi bực bội nói
Nghe đến Nham Kiều cái tên, Thiên Đạo Lưu khuôn mặt càng đen hơn, tên khốn kiếp kia không chỉ ủi đi cháu gái của mình, còn tiện tay ôm đi mẹ nàng.


Nhìn xem Thiên Đạo Lưu khuôn mặt đen như đáy nồi, còn lại mấy vị cung phụng đều biết chuyện, tuy trong lòng buồn cười, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, vô cùng khổ cực.


Sau khi cả ngày chung đụng cùng nhau, Nham Kiều mang theo Thiên Nhận Tuyết trở về Thiên Đấu, lại vuốt ve nhau một lát, Nham Kiều mới tiếp tục quay về bồi Bỉ Bỉ Đông.


Trên giường mềm, hương thơm dịu nhẹ, Bỉ Bỉ Đông thân hình đẫy đà hiện tại đã ửng đỏ toàn thân, như đóa hoa sau khi hứng chịu mưa gió, kiều diễm ướt át vô cùng.
Nàng yên ổn mà ôm lấy Nham Kiều bên cạnh, ôn nhu nói “Nham Kiều, Tuyết nhi đệ lục hồn hoàn, nhất định phải cẩn thận”


“Ân, Tuyết nhi đối với ta cũng như ngươi vậy, cả hai đều là ta bảo vật quý báo nhất, nàng cứ an tâm, ta đã chuẩn bị đã đầy đủ chu đáo” Nham Kiều nhẹ nhàn xoa nắn lấy bầu ɖú ấp áp mềm mại của nàng, ôn thanh đáp


“Ngươi thích chúng nó như vậy sao?” Bỉ Bỉ Đông yên tâm mỉm cười, sau đó thấy Nham Kiều vẩn mê mẩn với thân thể mình, nội tâm cao hứng nói


“Ân, không chỉ nó, trên người nàng, tất cả mọi thứ ta đều yêu thích” nói xong, Nham Kiều một tay khác tại đào nguyên giữa hai chân của nàng mà vuốt ve lấy, lập tức cảm thấy ấm áp, ướt đẫm, trơn bóng béo múp míp nằm gọn trong bàn tay hắn, cảm xúc vô cùng.


“Ân” Bỉ Bỉ Đông mở ra hai chân trắng đẹp thon dài, tùy ý nam nhân mình chiếm hữu lấy mật huyệt của mình, gắt gao ôm lấy hắn, hưởng thụ nam nhân mình vuốt ve mật huyệt.
Nàng đối với Nham Kiều không ghét bõ nàng thân thể không nguyên vẹn, lại si mê nàng như vậy, nội tâm ngọt ngào lấy.


Nếu không có hắn mười năm nay bồi bạn bên cạnh, nàng có lẽ đã sa vào hắc ám đi.
Hiện tại nàng trong lòng chỉ có hắn cùng nữ nhi của mình mà thôi, còn những người khác nàng đã không quan tâm làm gì, chỉ cần có hắn cùng Tuyết nhi bên cạnh vậy là đủ.


Trong phòng lại vang lên tiếng nỉ non như ca như hát của nàng, đêm dài thăm thẳm, lại không hắc ám mà tràn đầy tình ý.

Ngày hôm sau
Trong khi ở xa Thiên đấu đế quốc. Đường Tam cùng Tiểu Vũ sau khi đến Sử Lai Khắc học viện, hiện đang chuẩn bị khảo thí nhập học.


Nham Kiều không đi đến đó làm gì, mà là đi đến Nặc Đinh Thành, Thánh Hồn thôn.
Hắn nếu không nhớ nhầm, hiện tại khối kia 10 vạn năm hồn cốt, xương đùi phải của Lam Ngân Hoàng A Ngân, vẩn còn đặt tại đó a.






Truyện liên quan