Chương 2: Tân Thủ Lễ Bao
Hắn Nham Kiều không có tư cách đánh giá Đường Tam hay Đường Hạo cách làm người như thế nào, bởi vì mỗi một người đều có một lý tưởng riêng.
Nhưng bây giờ Bỉ Bỉ Đông cùng Thiên Nhận Tuyết đều đã là nữ nhân của hắn, vì vậy, Nham Kiều là không thể nào để Đường Tam tiếp tục phát triển như nguyên tác được.
Còn vì sao không trực tiếp ra tay, lấy 97 cấp Siêu Cấp Đấu La mạnh mẽ giết đi Đường Tam, nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Nham Kiều có một số suy đoán, Đường Tam xem như Tu La thần vương truyền nhân, nếu nói không có Tu La thần vương chú ý, đánh ch.ết Nham Kiều cũng không tin.
Không chừng thế giới củ của Đường Tam sinh sống là thuộc hạ giới một trong do thần giới cai quản đâu, linh hồn của Đường Tam rất có thể là do Tu La thần vương mang đến Đấu La đại lục này.
Tuy không phải là luôn luôn chú ý Đường Tam mọi chuyện, nhưng nếu hiện tại Đường Tam thật sự bị Nham Kiều ra tay mà gặp nguy hiểm tính mạng, dù cho chịu đại giá to lớn, Tu La thần vương chắc chắn cũng sẽ hạ giới cùng Nham Kiều luận bàn một chút cổ tay.
Mà hiển nhiên Nham Kiều bây giờ cổ tay còn chưa đủ thô, chưa đủ cứng để cùng Tu La thần vương so tay.
Vì thế, chỉ còn cách làm cho Đường Tam không thể như nguyên tác trưởng thành như vậy, còn về làm như thế nào, Nham Kiều nghĩ nát óc cuối cùng chỉ có thể theo sau bên cạnh bọn người Đường Tam, tận lực đè lại phát triển của hắn.
Đợi đến khi Nham Kiều cổ tay đủ cứng, nắm tay đủ thô để so tay với Thần Giới chư thần lúc, thì lúc đó cũng là lúc Đừng Tam ra đi. Không vì lý do gì khác, chỉ vì Nham Kiều yêu Bỉ Bỉ Đông cùng Thiên Nhận Tuyết mà thôi.
Cái gọi là lập trường khác nhau, mưu cầu khác nhau, không phân biệt ai đúng ai sai cả.
…
Một đường đi đến Nặc Đinh thành, Thánh Hồn thôn.
Nham Kiều dùng thần thức bao quanh tất cả khu vực này.
“Ân, không có Đường Hạo tại đây, như vậy đơn giản nhiều” Nham Kiều cảm nhận, hài lòng gật đầu
Không lâu sau, tại ven rừng một khu vực, hắn phát hiện một nơi có hồn lực cấm chế, ẩn giấu vô cùng bí ẩn.
Loại cấm chế cấp bậc này, tại thánh hồn thôn cũng chỉ có Đường Hạo mới làm được mà thôi.
…
Nham Kiều nhìn xem bên cạnh Lam Ngân Thảo, cũng không có lấy đi nó, mà đem khối này hồn cốt thu lấy vào không gian riêng.
Không có viên này hồn cốt, đối với võ hồn Lam Ngân Hoàng của Đường Tam mà nói, thiếu đi sức mạnh rất nhiều a.
Cười cười, thân hình hắn biến mất tại đây, thiết nghĩ không lâu sau Đường Hạo nhất định sẽ đuổi tới đi, dù gì cấm chế loại này một khi bị hủy, người tạo ra là Đường Hạo chắc chắn sẻ cảm nhận được.
Hắn Nham Kiều cũng không phải sợ Đường Hạo, mà là không cần thiết hiện tại đây giết hắn mà thôi.
Nếu như hiện tại giết hắn Đường Hạo, Đường Tam bị Tu La Thần nhắc nhở lấy, trốn đi ẩn giấu mười năm sau, đi ra lại là thần cấp tìm Nham Kiều phiền phức làm sau bây giờ.
Nhân vật chính loại này, tốt nhất đừng để hắn biết là ngươi đang nhằm vào hắn.
…
Mà đúng như Nham Kiều nghĩ, đang âm thâm đi theo bảo hộ Đường Tam, Đường Hạo thần sắc giật mình, sắc mặt đột biến hốt hoảng hướng về Thánh Hồn thôn lao nhanh.
Khi nhìn đến cấm chế mình bày ra bị hủy, tuy nhiên Lam Ngân Thảo vẩn còn, Đường Hạo nhẹ nhàn thở ra.
Đây là sinh mệnh còn sót lại của A Ngân vợ hắn, hiện tại lại còn nguyên, tuy mất đi di vật của vợ, nhưng còn lại A Ngân, hắn không đến nổi phát điên.
“Đến tột cùng là ai, có thể phá hủy cấm chế nơi đây, nhất định là Phong Hào Đấu La, là Võ Hồn Điện, Tà Hồn Sư, hay là mấy cái thế gia kia…, đến cùng là ai, nếu để ta biết, các ngươi nhất định phải trả giá đắt” Đường Hạo nắm chặt nắm đấm, nội tâm điên cuồng nghĩ đến, cứ nghĩ đến di vật của vợ hắn, bị người khác cấy ghép vào cơ thể, hắn như muốn điên.
Mai mắn Nham Kiều không biết ý nghĩ của hắn, nếu không sẽ cười ch.ết, tuy là 10 vạn năm hồn cốt vô cùng trân quý, nhưng hắn Nham Kiều còn không đến nỗi bụng đói ăn quàng mà dung nhập cái này không chút nào phù hợp hắn võ hồn hồn cốt.
Nham Kiều hiện tại trên thân là một khối hồn cốt xương tay phải do 13 vặn năm Băng Ma Hổ rơi ra, xương tay trái là 17 vạn năm Băng Thiên Ngưu rơi xuống, cuối cùng là Ngoại Phụ Hồn cốt, Nham Kiều đặt tên cho nó là Băng Hoàng Khải Giáp.
...
Nham Kiều trên đường vừa đi, vừa suy nghĩ hiện tại sức mạnh bản thân.
Hắn có võ hồn là Cực Hàn Kỵ Sĩ, một cái không thua gì với Thiên Sứ võ hồn cùng Hải Thần võ hồn loại này thần cấp võ hồn.
Mà đặc biệt, võ hồn của hắn vô cùng đặc thù, lại có thể trưởng thành tính chất, theo hồn lực tăng cao, võ hồn của hắn cũng sẻ chầm chậm tăng cường lấy.
Hồn Hoàn phối trí là Tím, Tím, Đen, Đen, Đen, Đen, Đỏ, Đỏ, Đỏ. Loại này phối trí chỉ thua võ hồn thứ hai của vợ hắn là Bỉ Bỉ Đông mà thôi, có lẽ tương lai Thiên Nhận Tuyết tiểu lão bà này sẻ tốt hơn hắn.
…
Nham Kiều hiện tại chuẩn bị đi vào Lạc Nhật sâm lâm, không vì sắn hồn hoàn, mà là vì tiên thảo.
Không sai, lúc trước Nham Kiều vì không biết Tiên Thảo đã thành hình hay chưa, nhưng hiện tại chắc chắn đã có a.
Dù gì một thời gian nữa Đường Tam bọn hắn từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mà lấy được tiên thảo đâu.
Cả tòa Lạc Nhật sâm lâm tuy không sánh bằng Tinh Đấu đại sâm lâm, nhưng cũng rộng lớn vô cùng, Nham Kiểu mất đi gần một tuần mới phát hiện dấu vết, đương nhiên không thể tính thời gian buổi tối hắn phải quay về bên cạnh Thiên Nhận Tuyết cùng Bỉ Bỉ Đông hai vị tuyệt sắc vưu vật lão bà này vuốt ve an ủi lấy các nàng.
Có hồn kỹ Truyền Tống Chi Môn tại, bất cứ lúc nào hắn đều có thể gặp lại hai cái này nữ nhân quan trọng nhất của đời hắn.
Đứng nơi xa, nhìn xem độc vụ lượn lờ phía trước, Nham Kiều đã có thể xác định nơi đây là nơi ẩn thân của Độc Cô Bác lão gia hỏa kia.
Chậm rãi bước đi vào, một bên đánh giá xung quanh, nhìn xem đủ loại thiên tài địa bảo, nói thật làm cho Nham Kiều đều nhìn hoa cả mắt.
Đột nhiên Nham Kiều nhìn về nơi sâu, hắn từ nơi xa đã cảm nhận được có người đang đi ra, một ông lão cùng một cô gái nhỏ, không cần suy nghĩ nhiều, Nham Kiều đã biết là ai.
“Khá khen cho ngươi có thể thông qua độc chướng của lão phu, nhưng ngươi đi vào nơi đây thì kết cục cũng sẽ rất thê…” Độc Cô Bác trang bức lời kịch cùng dưới thân hồn hoàn hiện ra còn chưa kịp hiện hết, hắn đã co rút lại ánh mắt, nhanh chóng dời đi thân thể chắn phía trước cháu gái của mình
Bởi vì hắn từ người này trước mặt, trên thân cảm nhận vô số áp lực chí mạng.
Mà bản năng của loài rắn, cũng đang không ngừng nói cho hắn biết, nên chạy, nên chạy thật xa khỏi người này.
“Ồ, Lão Độc Vật ngươi đúng thật là có thể trang bức, ta thật không rõ một tên 91 cấp rác rưởi Phong Hào Đấu La như ngươi, lấy từ đâu dũng khí giám nói ra lời như vậy” Nham Kiều hí hư nói, dưới thân hồn hoàn từng vòng rơi ra, từng vòng một, Tím, Tím, Đen, Đen, Đen, Đen, Đỏ, Đỏ, Đỏ chín cái hồn hoàn xoay quanh, kinh khủng áp lực hoàn mỹ tập trung trên người Độc Cô Bác, vi diệu tránh qua bên cạnh Độc Cô Nhạn cái này tiểu mỹ nhân.
Độc Cô Bác bị kinh khủng hồn lực ép cho cả thân hình nằm trên mặt đất, cắn chặt răng ngẩn đầu lên nhìn về phía bị hồn hoàn bao quanh Nham Kiều, trong mắt là khiếp sợ khó có thể tin.
“Siêu Cấp Đấu La, hồn hoàn lại lại…” thanh âm khô khốc của hắn thốt ra, sau đó chật vật nhìn về cháu gái của mình, phát hiện nàng không sao mới nhẹ nhàn thở ra, khó khăn nói.
“Các hạ, là ta ngôn ngữ lỗ mãng, kính xin không chấp nhất ta một cái lão già” Độc Cô Bác thành khẩn nói.
Nham Kiều hài lòng gật đầu, thu hồi hồn lực.
Bất kể tại nơi đâu, muốn làm cho kẻ khác tôn trọng mình, kính sợ mình thì phải có thực lực, phải thể hiện đầy đủ thực lực để người khác e sợ ngươi.
Như hiện tại Độc Cô Bác như vậy, lấy bản tính của hắn, nếu như là Hồn Đấu La bình thường xuất hiện tại đây, hiện tại đã bị hắn đánh ị ra shit tới đi.
Kiếp trước Nham Kiều có đọc qua nhiều bộ tiểu thuyết, bên trong nhân vật chính luôn miệng nói vì điệu thấp nên mới giả trang yếu gà, nhưng quay đi lại đi trêu chọc vô số chuyện, rồi để người khác khinh thường, sau đó mới bộc lộ tu vi để vã mặt.
Đơn thuần tìm cơ hội để trang bức mà thôi.
Tại thế giới thực lực là tất cả, nấm đấm lớn quyết định quyền nói chuyện, ngươi một tên Đấu Tông lại giả làm đấu sĩ yếu gà, bên cạnh lại mang theo một dàn mỹ nữ tuyệt thế.
Người khác không đi tìm ngươi phiền phức đó mới là chuyện lạ.
Ngươi nếu thả ra khí thế, một tên Đấu Tông mang theo mỹ nhân của mình đi dạo, ai dám nhìn các nàng một mắt, ai dám tìm ngươi phiền phức.
Đơn giản tự tìm ngược, tự tìm phiền phức mà thôi.
…
Quay lại chuyện chính.
Một bên Độc Cô Nhạn hiện tại đã 14 tuổi, thân hình phát dục rất hoàn mỹ, lúc này nàng ánh mắt trừng lớn, do sợ hãi mà thân hình kiều tiểu đã run rẩy, nhìn rất là buồn cười.
Độc Cô Bác thở ra một hơi, kính úy nhìn nam nhân được bao quanh bởi hàn khí này, hiện tại cả khu vực này đã bị băng phong tất cả, thật kinh khủng Hàn Khí.
“Không biết các hạ muốn gì từ lão già ta” Độc Cô Bác trấn an lấy cháu gái mình, cẩn thận hỏi, mà hắn ẩn ẩn đoán được điều gì.
“Nơi này vô sô thiên tài địa bảo, dược liệu quý hiếm như vậy, ta nghĩ ngươi cũng rõ mục đích của ta"
"Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là nơi này thuộc về ta, mà ngươi giúp ta trong nôm nơi này, tất nhiên thù lao vẩn sẽ cho ngươi đầy đủ”
“Thứ hai, nơi đây vẩn thuộc về ta, mà ngươi...” Nham Kiều có thâm ý nói.
…