Chương 3: Độc Cô Nhạn
Không đợi hắn nói xong, Độc Cô Bác đã cảm thấy mình như bị ác ma để mắt tới, toàn thân lạnh lẽo, vội vàng hô “Ta lựa chọn thứ nhất, nơi đây tất cả thuộc về các hạ”
Hắn thích trang bức, hành sử bá đạo nhưng lại không ngu, dưới mắt tại trước mặt quái vật như Nham Kiều, hắn và cháu gái mình sẽ ch.ết nếu không đáp ứng.
Nghe vậy Nham Kiều hài lòng gật đầu “Tốt, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, có một số việc nếu là đổi ý, như vậy không chỉ là ch.ết đơn giản như vậy”
“Vâng, lão hủ đương nhiên biết rõ, về sau nhất định nghe lệnh các hạ phân phó” Độc Cô Bác khổ tâm nói, nếu chỉ có một mình hắn, hắn không sợ ch.ết, nhưng hắn còn có cháu gái của mình.
Một khi mình ch.ết, cho dù nàng thoát qua một kiếp này, về sau nàng làm sao có thể sống một mình khi không có chỗ dựa cơ chứ, kẽ thù của hắn cũng không ít.
“Như vậy, xem như ban thưởng cho ngươi bước đầu tiên, ta giúp ngươi và cháu gái ngươi trị hết độc tố trong người vậy” Nham Kiều liếc nhìn đang e ngại hắn Độc Cô Nhạn, nói
“Ngài là nói thật, đa tạ, đa tạ chủ thượng, nếu ngài có thể trị hết độc tố trong người cháu gái ta, Độc Cô Bác ta thề lấy mạng già này ra làm việc cho ngài” Độc Cô Bác nghe xong, thần sắc hưng phấn vô cùng, liên tục gật đầu.
Nếu vị này thần bí Siêu Cấp Đấu La chịu ra tay, như vậy thật quá tốt, hắn và cháu gái không cần phải chịu giày vò nữa rồi.
...
Sau đó, Độc Cô Bác cùng cháu của hắn mang theo Nham Kiều đi vào cư xá của bọn hắn tại đây.
Đầu tiên Nham Kiều trị cho Độc Cô Bác.
Nham Kiều hắn không biết y thuật gì, chứ đừng nói am hiểu độc dược.
Tuy nhiên hắn có hồn kỹ a, thứ 9 hồn kỹ, Băng Phong Vạn Vật. Tên như ý nghĩa, hồn kỹ này giúp hắn băng phong bất cứ thứ gì, cho dù là không gian, thậm chí là thời gian, tuy nhiên tiêu hao là vô cùng kinh khủng.
Với hồn kỹ này, việc đưa độc tố trong cơ thể Độc Cô Bác trừ khử là dễ dàng.
Phát hiện độc tố trong cơ thể đã mất, Độc Cô Bác vội vàng nói cảm tạ, nhanh chống đi rời gian phòng này, để cho cháu gái của mình được chửa trị càng sớm.
Độc Cô Nhạn đi vào gian phòng, kiều tiểu thân thể lo sợ nhìn xem Nham Kiều, lúc trước hình ảnh hắn bá đạo đưa ông ngoại của nàng mạnh mẽ đè trên mặt đất, nàng vẩn còn nhớ rõ đây.
“Lại đây” Đối với những cô gái xinh xắn này, hắn khá là dễ nói chuyện, Nham Kiều thả nhẹ giọng nói
“Vâng” Độc Cô Nhạn ngoan ngoãn đi đến, tại Nham Kiều ánh mắt bất ngờ bên trong, nàng từ từ bỏ đi y phục trên người của mình. Uyển chuyển dáng người lộ rõ trong mắt Nham Kiều, xem ra cô gái nhỏ này nghĩ là trị liệu cần cởi y phục a.
Nham Kiều cũng không nói gì thêm, có tiện nghi không chiếm thì hết nói nỗi, hắn cũng không phải quân tử hay liễu hạ huệ, thậm chí còn có phần mê luyến sắc đẹp đâu.
Nhìn xem đã trần như nhộng Độc Cô Nhạn, Nham Kiều cũng hơi bị kinh diễm lấy.
Thân hình của nàng đã vô cùng đầy đặn, hai đôi ngực sửa đã phát triển vô cùng tốt, theo chuyển động của nàng mà tại trong không khí lắc lư lấy.
Bên dưới đã khá là rậm rạp rừng cây, bao phủ lấy đồi núi non mềm mại, đập vào mắt hắn, Nham Kiều ẩn ẩn thấy rõ khe huyệt hồng hào của nàng, khung cảnh quả thật mê người.
Thấy hắn nhìn chăm chú nơi tư mật của mình như vậy, Độc Cô Nhạn nội tâm trái tim nhỏ như muốn nhả ra ngoài, tuy nhiên quái lạ là nàng lại không bài xích ánh mắt của hắn, có lẽ sự bá đạo cùng sức mạnh của hắn đã làm nàng ấn tượng thật sâu.
Lúc trước, trong mắt nàng gia gia mình đã vô cùng lợi hại rồi, ai gặp hắn đều phải cung cung kính kính mà đối đãi.
Nhưng hôm nay chứng kiến Nham Kiều người này dễ dàng trấn áp gia gia của nàng như vậy, nội tâm nàng đã bị chân động rất lớn.
Mà theo nhận rõ hiện thực sau đó, nàng trong thâm tâm nổi lên một chủ ý lớn mật.
Nham Kiều không biết nàng suy nghĩ gì, nhún vai bắt đầu cho nàng trị liệu, sau hơn một nén nhan, độc tố của nàng cũng bị hắn triệt tiêu.
...
Nhưng nhìn xem bởi vì hắn đụng chạm, mà hiên tại trên cơ thể nàng đã mẫn cảm vô cùng.
Độc Cô Nhạn hiện tại cả người đều đã đỏ ửng kiều diễm, thậm chí Nham Kiều còn thấy rõ bên dưới khe huyệt của nàng đã dầm dề ɖâʍ thủy, từng giọt mà rơi trên chân của nàng.
Nham Kiều nhịn không được hỏi “Ta có thể thử chạm vào không?”
Mà bất ngờ là, Độc Cô Nhạn lại cúi đầu, khẻ ân một tiếng, mềm nhu nhu làm cho người ta thương tiếc vô cùng.
Nham Kiều nghe vậy, bàn tay chậm rãi đi xuống bắt lấy cô bé của nàng, nhẹ nhàn dùng ngón tay tại nơi khe huyệt non mềm màu hồng phấn của nàng mà vuốt ve lấy, lập tức xuân thủy từ nơi múp míp đào nguyên của nàng tuôn trào mà ra, ɖâʍ mỹ vô cùng.
Một tay khác nhẹ nhàn nắm lấy nàng hai bầu ngực sửa hồng hào mà xoa nắn lấy.
“Ân, hừ…” Độc Cô Nhạn than nhẹ một tiếng, môi đỏ khẽ mở vang lên từng tiếng rên rỉ.
Khoái cảm nhất thời làm cho nàng vô ý tách ra hai chân thon dài, để cho đào nguyên ướt đẫm ɖâʍ dịch của mình lộ rõ trước mặt Nham Kiều.
Nơi đó như là một nơi bảo tàng vừa hiện thế, cần Nham Kiều tự mình đi tìm hiểu, đi chinh phục, mà hắn là người đầu tiên cũng là người duy nhất được chiêm ngưỡng bí địa này.
Khoái cảm lúc này đã lan tràn toàn thân của Độc Cô Nhạn, khiến cho từng giọt ɖâʍ thủy không ngừng tuôn ra theo di chuyển của ngón tay hắn.
Nàng thì dùng ánh mắt mê ly ngập nước nhìn xem nơi đó của mình bị nam nhân này vuốt ve lấy.
Nhìn thấy cô bé nhỏ yếu của mình bởi vì hắn bàn tay hữu lực vuốt ve mà đã căn tròn, hơi thở của nàng như lan, chậm rãi nhìn xem gương mặt của hắn.
Một lát sau, nàng vậy mà chủ động dâng lên đôi môi mềm mại của mình, hai tay thì tự giác ôm lấy hắn, bên dưới không tự chủ được di chuyển lấy, phối hợp theo ngón tay của hắn.
Nơi khe huyệt màu mỡ, ướt át mang lại xúc cảm vô cùng mỹ diệu, Nham Kiều cứ thế trêu chọc lấy, cứ thế ôn nhu hưởng thụ lấy thiếu nữ non mềm mật huyệt.
…
Hơn mười phút sau, Nham Kiều nhìn xem trên tay mình đã tràn đầy xuân thủy, mỉm cười đưa cô gái nhỏ trước mặt ôm lấy vào lòng, nói khẽ “ Về sau, ngoại trừ ta, không được để bất kỳ ai đến gần, biết không!”
“Ân, ta hiện tại đều bị ngươi chiếm hết tiện nghi, không lẽ lại tìm nam nhân khác được hay sao” Độc Cô Nhạn nhìn xem đào nguyên của mình vẩn còn bị đối phương trêu đùa lấy, nhìn xem từng giọt ɖâʍ dịch của mình bị ngón tay hắn trêu đùa đi ra.
Từng dòng xuân thủy đã làm ướt đẫm cả ga giường, than nhẹ một tiếng kiều diễm, môi đỏ trên mặt hắn khẻ hôn nhẹ, nói nhỏ
“Ngoan, cái này nhất định muốn đem theo bên mình, nó có thể giúp ngươi an toàn, ta có thể thông qua nó quan sát đến ngươi an nguy, quan trọng là ta có thể đến bên cạnh ngươi bất cứ lúc nào” Nham Kiều đem một chiếc nhẫn, nó được tạo thành từ băng tinh tuyệt mỹ, nhẹ nhàn đeo lên ngón tay ngọc của nàng.
Đây là Hồn Kỹ Thứ 8 của hắn tạo thành chi vật, Hàn Băng Giới Chỉ, Bỉ Bỉ Đông cùng Thiên Nhận Tuyết hai nàng đương nhiên cũng có nó, với hồn kỹ thứ tám này, cùng thứ tư Truyền Tống Chi Môn.
Nham Kiều có thể bảo đảm an toàn cho tất cả người mà hắn yêu quý.
Bất cứ khi nào có chuyện, hắn đều có thể cảm nhận được, sau đó thông qua Truyền Tống Chi Môn đến bên cạnh các nàng nhanh nhất.
“Ân, ta biết” Độc Cô Nhạn thấy hắn quan tâm mình như vậy, nội tâm cũng nhẹ nhàn thở ra, tiếp tục ôm lấy cổ hắn, đưa lên môi đỏ, híp mắt hưởng thụ khoái cảm truyền đến từ mật huyệt.
Nàng biết Nham Kiều lo cho thân thể nàng còn nhỏ, nên chưa đi đến bước cuối cùng.
Nhưng những bước còn lại nên làm đều đã làm, nam nhân này từ đây là phu quân của nàng, là nơi nàng dựa vào.
Mà nàng dễ dàng bị hắn bắt lại như vậy, một nguyên nhân là do nàng chủ động đấy.
Nàng muốn có một người phu quân mạnh mẽ, một người có thể bảo vệ cùng cung cấp nơi chốn an toàn cho nàng tại nơi mà nguy hiểm luôn rình rập này.
Mà Nham Kiều không thể nghi ngờ là nàng gặp qua ưu tú nhất ngươi, có thể dễ dàng trấn áp ông ngoại của nàng, đó là chưa từng có ai làm được, bên cạnh đó Nham Kiều cũng tuấn tú, lại trẻ tuổi.
Nham Kiều đương nhiên biết ý nghĩ của nàng, hắn cũng không quan tâm mục đích của nàng là gì.
Nàng chỉ cần không phản bội hắn, cứ như vậy bên cạnh hắn, thì nàng vẩn là nữ nhân của hắn, mà đối đãi nữ nhân của mình, Nham Kiêu luôn hết lòng chăm sóc chu đáo.
…
Một lát sau, Nham Kiều mang theo Độc Cô Nhạn đi vào nơi sâu của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, hắn nhớ là nơi đây có một bụi tiên thảo phù hợp với nàng.
Mà Độc Cô Nhạn lúc này đã như là tiểu tức phụ ôm lấy tay hắn, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh.
Đối với nàng nhu thuận như vậy, Nham Kiều rất là hài lòng.
“Địa Long Kim Qua, thích hợp long hệ võ hồn, Nhạn nhi, tuy ngươi võ hồn là Bích Lân Xà, lại có một tia long chủng liên hệ, dùng cái này có thể giúp ngươi tăng cao thực lực, nếu may mắn dẫn đến võ hồn tiến hóa cũng có thể”
Nham Kiều không biết phân biệt mấy thứ này tiên phẩm, nhưng Nham Kiều có thể từ Cúc Nguyệt Quang nơi đó mượn tới tổ truyền phụ lục của nhà hắn.
Bên trong từ trân quý Tiên phẩm dược liệu, cho đến hoa hoa thảo thảo điều có ghi chép lại, chỉ bỏ ra chút thời gian, Nham Kiều đã biết tác dụng cũng như hình dạng của đám tiên thảo này.
“Ân, đa tạ phu quân” Độc Cô Nhạn không nghi ngờ chút nào lời của hắn, vui vẻ ngồi xuống phục dụng lấy.
Nham Kiều cảm thán, nàng quả nhiên hiểu chuyện, rất làm cho người vui lòng.
Trên thân Độc Cô Nhạn hiện lên kim sắc nhàn nhạt ánh sáng, hồn lực cũng đang tăng lên.
Nham Kiều ở một bên quan sát cẩn thận, không thể để nữ nhân của mình chịu đến bất kỳ nguy hiểm gì, đó là quyết tâm của hắn khi sống lại một đời này.
Trong đống tiên phẩm này, Nham Kiều nhận thấy thích hợp với mình chỉ có Bát Giác Huyền Băng Thảo, nếu như phục dụng gốc này tiên phẩm, phẩm chất võ hồn của hắn có thể tăng thêm một chút ít, võ hồn của hắn phẩm chất đã rất cao, mỗi lần tăng thêm vô cùng khó khăn.
...