Chương 15: Cố sự khi xưa

Hắn Trữ Phong Trí tuy muốn lôi kéo khắp nơi, ý đồ đối kháng với Võ Hồn Điện, nhưng hiện tại cả đại lục không ai nghĩ giống như hắn a. Nếu bây giờ thật bị người hiểu lầm là hai cái thượng tam tông muốn liên hợp để âm mưu cái gì, như vậy thật không phải chuyện nhỏ.
...


Không hiểu tên này làm như thế nào, lúc nào cũng đề phòng Võ Hồn Điện, cứ như anh hùng đề phòng ma vương, luôn suy nghĩ tiêu diệt ma vương mà cứu thế giới vậy.


Võ Hồn Điện không nói tốt xấu, nhưng ít nhất là người đứng ra tổ chức nghi thức giác tĩnh võ hồn của rộng lượng giới bình dân, cũng là người cấp phát một số tiền nhất định cho hồn sư bình dân giai đoạn đầu.


Mà các ngươi tông môn, thế gia chỉ lo cho dòng chính của mình, đời sau của mình, chỉ biết hấp thu những ai ưu tú nhất từ giới bình dân mà thôi.
Không chút nào lo lắng cho giới bình dân ban đầu khởi bước, lại lúc nào cũng nghĩ mình đứng ở chính nghĩa một phương, quả thật không biết xấu hổ.


Mà Thất Bảo Lưu Ly tông nổi tiếng với tài phú kinh khủng đó a, như vậy tiền tài này từ đâu mà ra.
Đương nhiên cũng là từ vơ vét mà tích lũy xuống mà thôi, ngươi cũng không phải bước lên máu thịt của người khác mà lên cao hay sao.


Nếu mà Nham Kiều ở đây, nhất định sẻ phun hắn đầy mặt như vậy, quả thật không biết xấu hổ đến chân trời.

Trở lại nơi đây.
Đường Chấn nhìn xem Võ Hồn Điện người đứng ra, hắn cũng chỉ có thể thu hồi bá đạo của mình, mang theo Đường Tam quay lại sử Lai Khắc học viện.


available on google playdownload on app store


Hắn muốn cùng đệ đệ của mình Đường Hạo thật tốt tâm sự sau bao lâu xa cách.
Mà những thế lực khác cũng nhao nhao rời đi, qua sự việc này có lẽ một số chính sách sẽ được bọn hắn thực hiện.


Dù sao Hạo Thiên Tông xuất thế, với nội tình như vậy, bọn hắn mang đến xung kích lợi ích là không thể tránh được.
Mà như người trong cuộc, Thủy Hồ sơn trang đoàn người sau khi chân thành cảm tạ Cúc Nguyệt Quang bọn hắn, lập tức nhanh chóng quay về địa bàn của mình.


Hôm nay bọn hắn ôm một bụng lửa giận trong người.
Thủy Hồ Đấu La nhìn thật sâu đoàn người Đường Tam rời đi phương hướng, ánh mắt âm trầm.
Hạo Thiên Tông đúng không, Sử Lai Khắc học viện đúng không, Đường Tam đúng không, lão tử nhớ kỹ mối nhục hôm nay.


Tuy hiện tại hắn không giám làm ra điều gì, nhưng nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định sẽ đạp lên đầu bọn người này một cước.
Một vị Phong Hào thù hận, không phải dễ giải quyết như vậy.


Mà Cúc Nguyệt Quang cùng Quỷ Mị thì tiếp tục bí mật đi đến Lạc Nhật sâm lâm, nơi đó còn có một bảo địa cần bọn hắn chăm sóc đây, Nham Kiều miện hạ đối với nơi đo rất để bụng, cho nên hai người bọn hắn rất chăm chú.
Có thể nói là tan chuyện, ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.


Nham Kiều sau khi cùng mấy vị thê tử dùng xong bửa tối, lặng lẽ đi đến Thiên Đấu phủ thái tử.
Mục đích cũng là mang đi Thanh Liên cô gái này.
Nhìn thấy Nham Kiều xuất hiện một mình, Thanh Liên như hiểu chuyện gì xảy ra


Không cần Nham Kiều nhắc nhở, nàng đã nhanh chóng thu dọn tất cả đồ đạc của nàng cùng Thiên Nhận Tuyết, để vào Không Gian hồn đạo khí.
Sau đó, nàng đi tới nhìn lôm lôm vào Nham Kiều
“Tốt, nên về thôi” Nham Kiều ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, chuẩn bị bước vào truyền tống chi môn.


Nhưng làm hắn ngạc nhiên là cô nàng này vậy mà lại chủ động vòng tay ôm lấy eo của hắn, khuôn mặt đều nhanh dán đến ngực hắn đi.
Nhìn xem khuôn mặt nàng đỏ thẳm như tích thủy, Nham Kiều như biết điều gì, khẽ vỗ vỗ bờ mông đẫy đà co giãn mười phần của nàng.


Sau đó chậm rãi mang theo nàng đi vào truyền tống chi môn.
Mà Thanh Liên thì bị hắn đánh một cái như vậy, nhưng lại không có phản ứng gì.
Chỉ có ánh mắt hiện lên ý cười càng đậm, chăm chú ôm lấy éo hắn hai tay càng chặt.


Vị này đại nhân cũng không làm nàng thất vọng, xem ra đã hiểu được tình cảm của nàng.
….
Trước khi Truyền Tống Chi Môn khép lại, Nham Kiều tiện tay ngưng tụ ra một thanh huyền băng trường thương cắm vào mặt đất.


Khi truyền tống chi môn vừa khép lại, thanh này huyền băng tạo thành trường thương lập tức bộc phát kinh lôi tiếng nổ, ngay lập tức cả tòa thái tử phủ rộng lớn bị bao phủ lấy.
Qua thật lâu, tại vô số cao thủ của hoàng gia kinh nghi mà chạy tới.


Bụi mù sau khi tán đi, để lại nơi đó chỉ là một mãnh bình địa, không một vật gì còn xót lại.
Đây là Nham Kiều đệ nhất hồn kỹ, Đế Thiên Cuồng Lôi.
Từ hôm nay trở đi.
Tuyết Thanh Hà, thái tử của Thiên Đấu đế quốc sẽ thật sự mất tích, mà mọi dấu vết đều biến mất.


Không để ý sắp phải lâm vào hổn loạn đế đô, Nham Kiều mang theo Thanh Liên về đến nơi ở của nàng, rất gần giáo hoàng điện.
Dù sao thì nàng cũng xem như tâm phúc của Bỉ Bỉ Đông, mới có thể được Bỉ Bỉ Đông phái đi phụ trợ nữ nhi của mình.


Vừa trở về, Nham kiều chưa kịp quay người rời đi, Thanh Liên đã tại trên mặt hắn hôn lấy một ngụm.
Nhìn nàng ánh kiên định, Nham Kiều đành bất đắc dĩ “Vừa đem Nhạn nhi mang về, hiện tại Đông nhi cùng Tuyết nhi vẩn còn có ý kiến với ta, cho nên thời gian này không thể gấp được”


“Ân, ta hiểu được, chính ta sẽ tự tự mình cùng Bỉ Bỉ Đông miện hạ nói rõ” Thanh Liên đắc ý gật đầu.
Nàng biết rõ, chỉ cần vị này chấp nhận, mọi chuyện còn lại đều dễ dàng hơn rất nhiều.


Nhìn xem nàng như vậy, Nham Kiều cũng không già mồm cái gì, tại ngoài miệng của nàng hôn nhẹ lấy, nói nhỏ “Tốt, ta có một chút chuyện cần xử lý, nghỉ ngơi thật tốt”
"Ân ta biết, cẩn thận" Thanh Liên giúp hắn chỉnh lý lại một chút y phục, gật đầu nói.
Nham Kiều nhe gật gật đầu, quay người rời đi


Nhìn hắn biến mất, Thanh Liên sờ lấy bờ môi của mình, đôi mắt tràn đầy ý cười.
Sau đó bắt đầu ngồi xuống suy nghĩ làm sau để cho Bỉ Bỉ Đông chấp nhận mình.


Còn về Thiên Nhận Tuyết, nàng có chắc chắn để cô gái nhỏ kia đồng ý, dù sao ở chung lâu như vậy, hai người vốn đã như tỷ muội.
Hiện tại chỉ là càng thêm thân mà thôi.

Nham Kiều rời đi Thanh Liên nơi đó sau, cũng không trở về mà là đi đến Thủy Chi nhất tộc trụ sở.


Hắn cùng Thủy Băng Nhi ước hẹn ngay tại nơi đây.
Quan hệ của hai người, cũng là từ 5 năm trước tới nói.
Lúc đó Thủy Băng Nhi vừa mới 10 tuổi, vừa thức tỉnh võ hồn là Băng Phượng Hoàng loại này đỉnh cấp võ hồn.
Lúc đó trong tộc, có một tên nội gián liên hệ với tà tông.


Cho nên nàng có võ hồn đỉnh cấp như vậy, tất nhiên bị đối phương để mắt tới.
Mà đích thật bị tên kia đắt thủ, nàng bị mang đi đến căn cứ bí mật của bọn hắn tại chổ sâu của Huyễn Dạ sâm lâm.


Khi nàng nghĩ mình sẻ bị các loại giày vò mà biến thành người không ra người, ma không ra ma tà hồn sư lúc, cũng là lúc nàng nhận biết Nham Kiều.


Khi đó Nham Kiều vốn là đang trên đường đi săn hồn hoàn thứ 9 của mình, tình cờ phát hiện vết tích của bọn này tà hồn sư, thế là tiện tay đánh tới căn cứ của bọn chúng trong Mê Huyễn Sâm Lâm.


Dù sao Võ Hồn Điện vốn là chuyên đả kích tà hồn sư, mà cũng vì vậy vô tình cứu được Thủy Băng Nhi.
Cũng từ đó hai người quen biết nhau, mà Nham Kiều cũng có vài lần quay lại thăm nàng.

Thủy Băng Nhi đang tại trong phòng mình, lầm bầm nói “Đã tối rồi, không lẽ tên kia lại gạt ta”


“Đáng ch.ết, nếu lại tiếp tục gạt ta, lần sau gặp lại ta không cắn ch.ết ngươi không thể"
“Đừng, ta cũng không muốn bị cắn ch.ết, cho nên đã đến rồi đây” thanh âm Nham Kiều vang lên phía sau lưng nàng.
Nghe vậy, Thủy Băng Nhi đáy mắt hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh thay bằng vẻ mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói


“Ta cũng không muốn gặp tên lừa gạt như ngươi”
Nhìn xem nàng ngạo kiều dáng vẻ như vậy, Nham Kiều buồn cười.
Nhớ tới năm xưa cô nhóc nhỏ xíu, hiện tại cũng đã 14,15 tuổi dại cô nương, trở thành một mỹ nhân tuyệt mỹ như vầy.


Cảm nhận được ánh mắt của hắn trên người mình chăm chú, Thủy Băng Nhi khóe miệng khẻ cong lên, đắc ý thầm nghĩ “Hiện tại bị ta hấp dẫn đi”


Nham Kiều không đùa cô nàng ngạo kiều này, tiếng lên một bước từ phía sau ôm lấy vòng eo tinh tế của nàng, hít lấy mùi thơm trên mái tóc dài màu băng tinh của mỹ nhân này.
Thủy Băng Nhi bị hắn ôm như vậy, vốn lạnh lùng khuôn mặt đã đỏ ửng.


Thân hình nàng cũng mềm nhũn tựa vào lòng nam nhân này, thấp giọng nói “Bại hoại, hiện tại mới biết đến thăm ta”
“Lúc trước ta làm sao biết ngươi có ý nghĩ gì, lúc nào cũng một bộ lạnh như băng biểu lộ, ta còn tưởng là ngươi không muốn ta đến gần ngươi đây” Nham Kiều buồn bực nói.


Khi xưa, cô nàng này quả thật như một khối băng di động, lúc nào cũng lạnh lùng, rất ít nói chuyện.
Dù cho là thân nhân của nàng cũng như vậy, lúc đó Nham Kiều đến thăm nàng, nàng cũng chỉ nói chuyện một vài câu mà thôi.
Nghe vậy, Thủy Băng Nhi không biết nói gì.


Quả thật khi xưa, nàng bởi vì võ hồn nguyên nhân, luôn rất lạnh lùng với người xung quanh, chỉ có tại Nham Kiều trước mặt mới nói chuyện vài câu mà thôi.


Ban đầu nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng từ khi hắn càng ngày càng ít gặp mặt nàng, cho tới khi hơn một năm trước hắn đã không đến gặp nàng nữa.


Từ lúc đó nàng mới biết rõ cái tên đã bồi bạn cùng nàng lúc trước đối với mình có bao nhiêu quan trọng, chính mình có bao nhiêu cần hắn, có bao nhiêu muốn hắn bên cạnh mình.
Thời gian một năm, giọng nói, hình bóng của hắn đã luôn in sâu vào tâm trí nàng.


Nàng khi đó mới biết, mình thật sự đã yêu cái tên đã cứu mình, yêu cái tên đáng ghét luôn trêu chọc mình, cũng yêu cái tên đã bồi cạnh nàng mỗi khi nàng cô đơn.


Nàng bắt đầu hối hận, bắt đầu hận mình tại sao lại lạnh nhạt với hắn như vậy, để rồi hắn cũng không đến thăm nàng nữa, để nàng phải đau khổ mà chờ đợi cái ngày được gặp lại hắn.
Mai mắn là, thông qua gia tộc, nàng vẩn biết được hắn là ai.


Cho nên nàng cũng luôn muốn tìm cơ hội gặp lại hắn, muốn chính miệng nói với hắn rằng, nàng cần hắn, rất cần hắn bên cạnh nàng.


Như vậy, tại buổi đấu giá tại đế đô, vốn lấy tính cách của nàng thì sẽ không xuất hiện, nhưng nàng lại tham gia, nàng biết tại đó chính mình có cơ hội được nhìn thấy hắn lần nữa.
Mà hắn cũng không để nàng thất vọng, nàng cuối cùng gặp lại cái người mà mình thương nhớ bấy lâu.


...






Truyện liên quan