Chương 16: Màn đêm
Lướt qua những suy nghĩ mông lung này, nước mắt không tự chủ được rơi ra từ khóe mắt của nàng, từ từ nhỏ trên cánh tay của Nham Kiều.
Mà Nham Kiều lúc này cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ biết đem thân thể bởi vì khóc mà run run của nàng thật chặt ôm vào lòng mình.
Chính hắn hiện tại cũng mới biết được, tại trong lòng nàng, mình lại quan trọng như vậy.
Đem thân hình uyển chuyển của nàng quay lại, nhìn xem khuôn mặt vì khóc lấy mà tràn đầy nước mắt này.
Nham Kiều dùng tay nhẹ nhàn xoa lấy nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng ôn nhu nói “Tốt, hiện tại ta đang bên cạnh ngươi không phải sao?"
"Cười lên, trong mắt ta, mỉm cười ngươi mới là đẹp mắt nhất ngươi”
Nghe hắn nói vậy, Thủy Băng Nhi mới miễn cưởng dừng khóc, nhìn hắn thật sâu, một lát sau há ra miệng nhỏ tại trên vai hắn cắn xuống thật mạnh.
Qua không biết bao lâu, Thủy Băng Nhi mới buôn ra miệng nhỏ, nhìn hắn nói “Từ khi một năm trước, từ cái lúc mà ngươi không đến thăm ta nữa"
"Ta lúc nào cũng chỉ luôn muốn chính mình đứng tại trước mặt của ngươi, muốn lớn tiếng nói với ngươi rằng, ta cần ngươi, ta muốn ngươi mãi mãi bên cạnh ta”
“Được không...Nham Kiều!!”
Câu nói cuối cùng của nàng mang theo một tia cầu khẩn, một tia mong mỏi làm cho Nham Kiều đáy lòng nhíu lại thật chặt, thật là một nữ nhân ngốc mà.
Hắn không trả lời nàng ngay, mà tại nàng trừng to trong ánh mắt, hôn lên môi đỏ mềm mại của nàng thật sâu.
Thủy Băng Nhi con mắt trừng lớn, sau đó là dịu dàng nhu hòa nhắm lại, hai cánh tay ôm lấy vòng eo của người làm nàng nhớ thương này.
Giờ khắc này, cũng là giờ khắc làm nàng vui vẻ nhất trong những năm xuất hiện trên thế gian này.
Nàng mở ra miệng nhỏ, tùy ý nam nhân này tìm vào bên trong, trêu đùa lấy chiếc lưỡi mềm mại của mình, nội tâm thầm nghĩ
“Như thế này mãi mãi thật tốt”
…
Đêm tối, trong không khí mang theo mùi hương hoa cỏ, nhẹ nhàn thổi trên người đôi nam nữ đang ôm lấy nhau nhìn bầu trời đêm kia.
Nham Kiều ôm lấy Thủy Băng Nhỉ, để nàng ngồi vào trong lòng mình.
Một bên cảm nhận bờ mông mềm mại của nàng, một bên lắng nghe nàng nói những lời bất mãn cất chứa trong lòng.
Thủy Băng Nhi nói rất nhiều, nàng nói ra hết tất cả bất mãn, tất cả nổi buồn, cùng tất cả tình cảm của nàng dành cho Nham Kiều nghe lấy.
Giữa đêm tối tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười khúc khích, đôi khi là tiếng giận trách, hoặc cũng có những câu mang theo nũng nịu ý vị mười phần.
Nham Kiều cứ như vậy thật chặt ôm nàng, chăm chú nghe lấy từng tiếng từ đáy lòng của cô gái nhỏ này.
Đôi khi mở miệng chen vào một câu, gây nên nàng hờn giỗi liên tục.
Thời gian này rất đẹp, rất tuyệt vời.
…
Sau thật lâu, Thủy Băng Nhi mới dừng lại, híp lại đôi mắt như biển cả nhìn lấy nam nhân khuôn mặt một lúc lâu.
“Ngươi hiện tại có bao nhiêu nữ nhân”
Bổng nhiên, Thủy Băng Nhi nhéo lấy eo hắn, nghiến răng mà hỏi.
Nàng nhớ đến Bỉ Bỉ Đông cùng đi theo Nham Kiều lần kia.
Nàng sớm biết cái tên bại hoại này không phải là loại kia chỉ có duy nhất một nữ nhân, mà hắn hoàn toàn chính xác là một tên hoa tâm bại hoại.
“Tê…tính luôn muội, thì có năm người” Nham Kiều hít sâu một hơi, hắn cũng không tiến hành kháng cự cái gì, thả lỏng một bên chịu đựng, một bên ăn ngay nói thật.
Nghe vậy Thủy Băng Nhi hơi cau mày, sau đó lại giãn ra, giận trách.
“Biết ngay là tên bại hoại ngươi không tốt lành gì, nói như vậy, ta là người thứ năm, cũng là muội muội tất cả, là nhỏ nhất trong năm người sao?”
“Thì ngươi vốn là nhỏ tuổi nhất đây này”
Nham Kiều buồn cười nói, hai tay nhẹ nhàn xoa nắn lấy đôi ngực sữa đã rất quy mô của nàng.
Nó hiện tại bởi vì Nham Kiều vuốt ve, mà đã bị từ quần áo lộ ra trong không khí, trắng hồng mềm mại một mảnh cực kỳ ấm áp, xúc cảm này làm cho hắn rất yêu thích.
“Chán ghét!!!”
Nghe vậy, Thủy Băng Nhi không thuận theo, uốn éo cơ thể như thủy xà của mình, làm cho đôi ngực sữa càng thêm lung lay dữ dội.
Nàng cũng không để ý đến mình bại lộ trước mặt Nham Kiều, thay vào đó khá là đắc ý khi hắn chăm chú nâng niu lấy bọn chúng.
Với lại, khu vực xung quanh đây đã bị Nham Kiều dùng hồn lực ngăn cản tất cả với ngoại giới, cho nên nàng không còn lo ngại gì.
“Ngoan, các nàng đều rất tốt, có thêm bốn vị tỷ tỷ chăm sóc cho ngươi không tốt sao?” Nham Kiều hôn nàng khuôn mặt một ngụm, buồn cười nói
Nhìn xem hắn thích thú xoa lấy ngực sữa của mình như vậy, mà bị xoa lấy Thủy Băng Nhi cũng cảm thấy rất hưởng thụ.
Cảm giác động tình đã lan tràn ra toàn thân thể thiếu nữ, nghĩ nghĩ sau đó, nàng đỏ lên khuôn mặt nói nhẹ “Còn bên dưới nữa đâu!”
Dù sao thì mình cuộc đời này cũng đã là của hắn rồi, không cần ngại ngại ngùng ngùng cái gì, miễn sao hắn càng yêu thích mình là được.
Nghe vậy, Nham Kiều hơi ngẩn người, sau đó dời một tay xuống dưới.
Nhẹ nhàn cởi đi qυầи ɭót bằng tơ mềm đã ướt đẫm vì xuân thủy của nàng, nắm trong tay ngọn đồi nhỏ non mềm được phủ đầy bởi đào nguyên này.
Mà tay hắn bây giờ cũng đã ướt át một mảnh, một ngón tay nhẹ nhàn vuốt ve lấy khe huyệt của cô gái nhỏ này.
“Nó đẹp không?” Thủy Băng Nhi mở ra đôi chân dài của mình để hắn càng thêm dễ dàng hành sự, một bên rên rỉ nhỏ giọng nói
“Ân, rất đẹp, rất ấm áp, dù sao là của Băng nhi chúng ta đây mà” Nham Kiều ngón tay tại giữa khe suối của nàng mà di chuyển lấy, thiếu nữ xuân cốc vô cùng mềm mịn, hai mảnh hoa đào kẹp lấy ngón tay của hắn.
Mà Thủy Băng Nhi không trả lời, quay lại khuôn mặt dán lấy miệng hắn, đòi hỏi lấy hắn ôn nhu.
….
Cứ như vậy thời gian trôi đi, tại thiếu nữ tiếng khẽ kêu cao vút, Nham Kiều lấy ra bàn tay đã tràn đầy mật dịch của mình, ôn nhu hỏi “Tuyệt không”
“Ân, rất tuyệt...về sau ngươi thường...thường phải giúp ta làm như vậy” Thủy Băng Nhi ôm chặt lấy hắn, thở nhẹ luôn tục, nhắm lại đôi mắt đẹp cảm nhận dư vị.
Một lát sau nàng mới nũng nịu nhẹ noi.
“Ân, thời gian về sau, ta sẻ luôn bên cạnh ngươi, luôn bồi ngươi lúc ngươi cần” Nham Kiều đem nàng ôm vào lòng, ngả lưng xuống trên đồng cỏ.
Hắn để thân hình đẫy đà của Thủy Băng Nhi nằm phía trên người mình, ôm nàng thật chặt.
Trên tay Nham Kiều Huyền băng ngưng kết, tạo thành một chiếc giới chỉ vô cùng tinh xảo, thỉnh thoảng có hàn khí lưu chuyển xung quanh.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Băng Nhi, chậm rãi đeo vào.
“Đây là…” Thủy Băng Nhi đang hưởng thụ dư vị còn lại, cộng thêm lòng ngực ấm áp của hắn, đột nhiên cảm nhận được động tác của hắn, nghi ngờ nói.
“Nó như là tín vật của ta giành cho muội, thể hiện rõ rằng nàng là người của Nham Kiều ta, là nữ nhân quý giá trong cuộc đời ta” Nham Kiều nhẹ nhàn nói, sau đó lại vì nàng giải thích thêm tác dụng thực chất của Hàn Băng Giới Chỉ.
Nghe xong, Thủy Băng Nhi vô cùng vui vẻ sờ lấy trên ngón tay giới chỉ.
Nàng mới không quan tâm nhiều cái gì, nàng chỉ nghe được đây là tín vật minh chứng cho mối liên kết giữa nàng cùng Nham Kiều.
Còn có, nó giúp Nham Kiều luôn có thể cảm nhận được nàng, luôn có thể đến bên nàng mọi lúc, mọi nơi.
…
Sau đó trên tay hắn lại thêm một đóa tản ra năng lượng đặc thù dược thảo.
Chính là Kê Quang Phượng Hoàng Quỳ, gốc này tiên dược được hắn tỉ mỉ chọn ra dành riêng cho tiểu mỹ nhân này.
“Nham Kiều, đây là...” Thủy Băng Nhi nhìn xem đóa này tiên thảo, nàng cảm thấy từ nơi sâu xa trong võ hồn truyền đến ham muốn hấp thu nó mạnh mẽ, kinh ngạc hỏi
“Tiên thảo, giúp nàng tăng cường hồn lực, tăng cao tiềm lực, đặc biệt là trợ giúp võ hồn càng thêm hoàn mỹ”
Nham Kiều để nó vào trong tay nàng, nhắc nhở “Muội hiện tại hấp thu, có ta bên cạnh bảo vệ”
"Là tiên thảo huynh dùng tại buổi đấu giá đó sao? quá quý trọng đi" Thủy Băng Nhi kinh ngạc nói
"Tốt, đây là ta chọn lựa tỉ mỉ cho muội"
"Còn có, đối với ta thì các ngươi là quan trọng nhất, cho nên một gốc này không là gì"
"Nên nhớ rằng, tất cả của ta cũng là của các ngươi" Nham Kiều vuốt ve mái tóc uốn lượn của Tủy Băng Nhi, chăm chú nói.
“Ân, muội biết” Thủy Băng Nhi nghe vậy, đáy lòng ngọt ngào vô cùng, nhu thuận gật đầu.
Vừa định ngồi xuống luyện hóa, nhưng phát hiện phía dưới thân đã bị Nham Kiều cởi hết sạch từ lúc nãy, trắng bóng một mãnh, trên cặp đùi mê người của nàng còn mang theo xuân thủy lúc trước của nàng đây.
Nham Kiều thấy vậy cười cười, ngồi xếp bằng lại, kéo lấy vưu vật này ngồi trên đùi hắn, cười nói “Như vậy cũng được”
Thủy Băng Nhi hơi ửng đỏ khuôn mặt, nhưng vẩn ngoan ngoãn ngồi vào lòng hắn, bắt đầu ăn vào tiên thảo.
…
Thời gian qua một lát, Thủy Băng Nhi mới mở ra đôi mắt đẹp, cảm nhận được biến hóa trong cơ thể mình.
Nham Kiều nhìn xem nàng trong ngực, tuy võ hồn không có biến hóa gì, nhưng tiềm lực cùng thể chất đã tăng lên một mãng lớn.
Mà hồn lực của nàng hiện tại cũng đã 38 cấp, thời gian về sau dần dần tiêu hao dược lực còn lại, giúp nàng tu luyện sẽ rất nhanh đạt đến Hồn Tông.
“Nham Kiều, muội cảm thấy hiện tại khác hẳn với lúc ban đầu” Thủy Băng Nhi vui vẻ ôm lấy cổ Nham Kiều
“Đương nhiên, dù sao nó vốn là rất thích hợp cho muội đây” Nham Kiều vuốt vuốt cái mông mềm mại của nàng, ôn nhu nói
“Thì ra huynh đã chuẩn bị từ trước cho ta, chứng tỏ huynh luôn nghĩ về ta đây” Thủy Băng Nhi nghe vậy, đắc ý cười híp mắt
Nhìn xem cô gái ngốc này, Nham Kiều cũng không biết nói sao.
Có lúc nàng vô cùng lạnh lẽo, có lúc lại ngạo kiều cực kỳ, lại có lúc như thiếu nữ lanh lợi trước mặt hắn.
Nhưng dù sao, nàng vẩn là Thủy Băng Nhi, là của hắn Thủy Băng Nhi.
Cảm nhận được Nham Kiều còn tại tham lam mà vuốt ve kiều đồn của mình, Thủy Băng Nhi ánh mắt hơi híp, một tay bắt lấy bên trong y phục đã cương cứng dương căn của hắn, dùng tay vuốt ve lấy.
"Nham Kiều, ta muốn" cảm nhận được thứ trong tay mình nóng bỏng vô cùng.
Nàng hơi thử thử, dùng nó tại xuân huyệt của mình nhẹ nhàn di động lấy, muốn dùng xuân dịch của mình làm cho nó bớt đi khó chịu, yêu kiều nói
"Muội muốn gì?" Nham Kiều hôn lấy khuôn mặt đỏ rực của nàng, trêu chọc nói
"Đáng ghét, nhanh yêu người ta!" Thủy Băng Nhi tức giận, bóp lấy dương căn của hắn thật mạnh, hờn dỗi nói.
Nham Kiều không tiếp trêu mỹ nhân này, ôm lấy giai nhân trong ngực, nhanh chóng quay lại phòng của nàng.
Rất nhanh bên trong phòng vang lên từng tiếng hờn dỗi, thêm vào đó là từng đạo rên rỉ yêu kiều, tạo thành một bản nhạc kỳ diệu giữa đêm khuya thanh tịnh.
Đêm nay, Thủy Băng Nhi hoàn thành tâm nguyện của mình, đêm nay Nham Kiều lại có thêm một mỹ lệ kiều thê, một người quan trọng của đời hắn.
…