Chương 41: Trách Thanh Thanh chúng nữ H
Lúc này Nham Kiều vừa an bài xong Hắc Giao mà quay về đại điện.
Tại chúng nữ đờ đẫn trong ánh mắt mà ôm lấy Lưu Uyển Hề mềm mại cơ thể, ân cần hỏi “Làm sao khuôn mặt trắng như vậy, lại nghĩ về quá khứ à”
“Không phải, thiếp là bị tin tức của phu quân nói, cho nên mới hơi rung động như vậy”
Lưu Uyển Hề được Nham Kiều ôm vào lòng, thân thể mềm mại mà nhu thuận tự chủ ôm lấy hắn, lắc đầu.
Hiện tại nàng đã vô cùng dựa dẫm vào Nham Kiều, nội tâm cũng chỉ có hắn hình bóng, dính người đến không được.
Tiết Thanh Thu nhanh chóng đi tới bên người Nham Kiều, nắm lấy lỗ tai của hắn mà dữ dằn nói “Tại sao không sớm nói cho ta biết”
“Thì ra là chuyện này, nàng đâu hỏi ta a” Nham Kiều một mặt vô tội mà trả lời.
Nghe vậy, Tiết Thanh Thu bị khí không nhẹ, chưa kịp phát tác đã bị hắn ôm vào ngực cùng Lưu Uyển Hề chen tại cùng một chổ trong ngực hắn.
“Tốt rồi, các người ngồi xuống, hiện tại ta nói cho mọi người nghe một số chuyện liên quan” Nham Kiều cúi đầu hôn nàng môi đỏ kiều diễm, cười nói.
Nghe vậy Tiết Thanh Thu mới hài lòng, cơ thể nhẹ tựa tại trên bả vai của hắn, chuẩn bị nghe bí sử.
Trác Thanh Thanh, La Thiên Tuyết chúng hộ vệ cũng tìm chổ ngồi xuống, cùng Nhạc Tiểu Thiền, Di Dạ cùng nhau lộ ra hiếu kỳ thần sắc.
....
Mà lúc Nham Kiều đang giảng giải cho chư nữ nghe một số kiến thức bên phía Đấu La Đại Lục, ngoại giới đều đã bị lời của hắn oanh động.
Vân Châu, Vấn Kiếm Tông.
Lận Vô Nhai tiếp đến tin tức của Mộ Kiếm Ly, khuôn mặt vô cùng đặc sắc, hắn Lận Vô Nhai hiện tại thế mà trở thành đơn vị đo lường sức mạnh.
“Thế giới này còn có tồn tại như vậy, là chúng ta quá nông cạn rồi sao?”
“Tự hào một ngàn năm nội tình, tại trong mắt bọn hắn cũng chỉ như vậy mà thôi” Lận Vô Nhai tự lẩm bẩm mà thở dài, sao đó ánh mắt trở lại sắc bén khi xưa.
“Hợp Đạo cũng chưa phải là vô địch, con đường còn xa”
…
“Trong mắt Võ Hồn Điện bọ hắn, Tà sát lại không có ý nghĩa gì sao, như vậy trăm năm qua ta bố trí không phải là phí công, tại sao chưa từng có điển tịch ghi lại chứ” Hư Tịnh rung động, hắn cũng đang hoài nghi nhân sinh.
“Ha ha, thì ra nội tình chúng ta thấy tự hào cũng chỉ như vậy mà thôi, thế giới sao mà bí ẩn”
"A di đà phật, thế gian huyền bí chưa bao giờ thiếu"
Vô số thế lực lớn hùng chủ đều tự hoài nghi nhân sinh.
…
Mộ Kiếm Ly cũng vừa đến Linh Châu thành.
Nàng đến Linh Châu phía trước, mục đích là mở mang tầm mắt, không ngờ tại Dạ Quang Huyện bắt gặp Hắc Giao làm loạn mà ra tay, không ngờ tại bí cảnh lại nghe bí mật như vậy.
Cho nên nàng quyết định ở tại đây dừng chân một thời gian, muốn tìm cơ hội bái phỏng vị kia một chút hỏi về tu luyện.
“Ồ, Tiềm Long Bảng Mộ Kiếm Ly”
“Nàng cũng đến Linh Châu sao?”
“Hiện tại nơi đây cũng sắp trở thành trung tâm thiên hạ rồi, nàng bái kiếm đến đây cũng không có gì lạ chứ”
"..."
Xung quanh nhao nhao nhận ra nàng, dù sao đệ tử duy nhất của Lận Vô Nhai, trời sinh kiếm tâm, thực lực lại vô cùng kinh khủng, nàng danh khí trên giang hồ là vô cùng cao.
“Các ngươi nghe nói chưa, thì ra rên đời này thật sự có Long tồn tại, thật bất khả tự nghi”
“Ân, chính miệng vị kia xác nhận, không thể nào giả được đấy”
“Ha ha thế giới chúng ta biết quá ít, viễn cố tồn tại đến bây giờ vô số bí mật”
"Bí cảnh hằng năm đều bị phát hiện rất nhiều, có trời mới biết bên trong tồn tại như thế nào?"
"..."
…
Đêm đến, Nham Kiều sau khi quay về cùng Bỉ Bỉ Đông các nàng dùng xong bửa tối, lại bồi bồi chúng lão bà một lúc lâu, mới tại các nàng cười không phải cười ánh mắt mà lại quay về Yến Chi Phường.
Trác Thanh Thanh gian phòng, hương thơm thoang thoảng.
“Miện hạ, ta có đẹp không”
Trác Thanh Thanh trắng nõn, thành thục mà phong tình cơ thể không mãnh vãi đang mềm mại nằm trên giường.
Nàng chủ động mở rộng ra đùi đẹp để Nham Kiều bên dưới thưởng thức lấy mật huyệt ướt đẫm mật dịch kiều diễm của mình.
Nham Kiều không có trả lời nàng, mà nhẹ nhàng dùng lưỡi nhấm nháp lấy cái này mê người xử nữ mật huyệt, mềm mại lại mang theo thơm ngát mật dịch hương thơm.
“Ân...” Trác Thanh Thanh cúi đầu nhìn xem hắn mê luyến tại đào nguyên của mình như thế, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Mặc dù không phải là lần đầu được hắn nhấm nháp nơi này, nhưng nàng cảm giác vẩn rất vui vẻ, rất thích hắn sủng ái mình.
“Miện hạ…. linh hồn cùng…cùng cơ thể ta…tất cả…tất cả…đều là của người, cho nên xin cứ chậm rãi mà thưởng thức lấy… Thanh Thanh đời này chỉ … chỉ giành cho ngươi mà thôi…”
Nàng mật huyệt bị hắn ɭϊếʍƈ đến sảng vô cùng, chủ động nâng lên eo để cho hắn tiện hơn hành động, vươn lên cái cổ mà mê người rên rỉ lấy.
Nham Kiều nhấm nháp một lúc lâu, mới vươn người lên, nhìn xem mị ý mê người Trác Thanh Thanh, nhu hòa nói “Ngươi cả cuộc đời này, đều là của ta”
“Ân…Thanh Thanh cả một đời đều là của người”
Trác Thanh Thanh đôi mắt chứa đầy nhu thủy, vươn tay ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn, mị hoặc “Mời miện hạ yêu ta”
Nham Kiều cũng nhiệt tình mà chiếm lấy miệng nhỏ của yêu tinh mê người này, bàn tay trên quy mô to lớn tuyết trắng mà mạnh mẽ xoa nắng lấy.
Thân hình đè lên mềm mại cơ thể của nàng, dương căn bị kích thích thô to tại khê cốc ướt át mà ma sát liên tục.
Trác Thanh Thanh run lên cơ thể, quy đầu nhiệt độ tại trên mật huyệt di chuyển, làm nàng linh hồn như muốn bay khỏi cơ thể, mật dịch ồ ạt mà tuông ra ướt đẫm ga giường.
Nham Kiều rời đi môi nàng, hai tay tách ra đùi đẹp, chậm rãi mà tiến vào mật huyệt mê người không đền mạng này.
Trác Thanh Thanh động tình hai mắt nhìn chăm chú Nham Kiều, nàng chủ động dùng tay tách ra hai bên mép thịt để hắn dễ dàng tiến vào cơ thể của mình.
Nàng đã chờ giây phút này rất lâu rồi.
Nham Kiều cảm thấy tiến vào nơi vô cùng chặt hẹp, đụng đến một lực cảng mỏng, sau đó xuyên phá mà vào, máu tươi từng tia chảy xuôi mà ra, hòa quyện cùng mật dịch vô cùng ɖâʍ mỹ.
“Ư…” Trác Thanh Thanh nhịn không được rên lên một tiếng mê người, hai tay vuốt ve cơ ngực của Nham Kiều, mị ý tràn đầy nhỏ giọng.
“Thanh Thanh cuối cùng cũng chính thức trở thành nữ nhân của người, tất cả của Thanh Thanh đều giao cho người”
“Đúng vậy, mãi mãi là của ta”
Nham Kiều ôn nhu hôn lên môi nàng, phía dưới mạnh mẽ mà di động, chặt khít khe huyệt bao lấy dương căn vô cùng sảng khoái.
“..a…a...thật tuyệt… thật tuyệt…sâu quá… sâu quá miện hạ…thật sướng...Thanh Thanh...Thanh Thanh sắp bị người thao ch.ết mất...miện hạ...”
Trác Thanh Thanh vong tình mà rên rỉ, chủ động uốn éo lấy mê người thân thể mà nghênh hợp lấy.
Đang lúc Nham Kiều mãnh liệt mà trừu dập lấy bên dưới mê người Trác Thanh Thanh, hắn cảm thấy có mấy thân ảnh lén lút đến gần, thì ra là La Thiên Tuyết, Từ Vi Vi các hộ vệ yêu tinh này.
“Miện hạ, không thể chỉ biết sủng ái Thanh Thanh tỷ mà bỏ bê chúng ta a” La Thiên Tuyết đỏ bừng khuôn mặt, chủ động cởi bảo lựa mỏng áo ngũ, chậm rãi mà góp tới.
Từ Vi Vi các nàng cũng nhao nhao lộ ra mê người thân hình mà đến trên giường, quay quanh Nham Kiều mà dùng ngực sữa, môi mềm chà sát hầu hạ hắn.
Trác Thanh Thanh thì không có phản ứng gì, nàng hiện tại đang bị mãnh liệt khoái cảm làm cho sảng đến không thể lên tiếng được rồi.
Nội tâm hiểu rõ vì sao Tiết Thanh Thu mỗi lần giao hoan với miện hạ đều làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Bởi vì lúc này nàng cũng bị thao đến không tự chủ được cao giọng mà rên rỉ lấy, linh hồn đều như bị ép ra.
To lớn dương căn trong mật huyệt của nàng khuấy đảo liên tục, mạnh mẽ mà trùng kích tại hoa tâm chổ sâu, sảng đến nàng không còn suy nghĩ gì được.
Nham Kiều nhìn xem xung quanh chúng yêu nữ mê người thân thể, thầm nghĩ đêm nay là phải cày cấy cả đêm rồi đấy.
Mà Yến Chi Phường hậu viện, một đêm này cũng bị tiếng vong tình rên rỉ của các nàng thay phiên bao trùm, vô số nữ đệ tử đều khó mà chìm vào giấc ngủ, thầm huyễn tưởng mà thay vào Trác Thanh Thanh các nàng.
“Làm sao lại mạnh như vậy, có hết hay không a, hôn đản, sắc lang” Di Dạ nghe cả đêm xuân cung, bực tức mà chửi bậy.
“Đại bại hoại, làm sao lại lớn tiếng như vậy chứ” Nhạc Tiểu Thiền ôm đầu, đỏ bừng cả khuôn mặt, dưới khê cốc cũng đã lũ tràn thành lụt, không hiểu thấu muốn thay đi vào nâng lên mật huyệt mà hưởng thu bị hắn thao lấy.
Nghĩ đến đây nàng giật mình, nhanh chóng lắc đầu mà đuổi đi suy nghĩ này.
…
Hôm sau, nhìn xem Nham Kiều mang theo xuân ý chưa tan, khuôn mặt đều mang theo đỏ ửng thỏa mãn Trác Thanh Thanh chư nữ hộ vệ chậm rãi đi đến.
Tiết Thanh Thu cùng Di Dạ liếc mắt bĩu môi không nói gì, Lưu Uyển Hề thì con mắt luôn dính lấy Nham Kiều trên thân mà ôn nhu mỉm cười.
Trác Thanh Thanh, La Thiên Tuyết, Từ Vi Vi chúng nữ thì đều khóe miệng hạnh phúc ý cười đều không dừng được, đêm qua đều bị thật sâu thỏa mãn lấy, các nàng nhìn về Nham Kiều ánh mắt đều như hóa thành thu thủy, nhu tình mật ý tràn đầy.
Nhất là các nàng nhìn về trên ngón tay ngọc của mình Hàn Băng Giới Chỉ, đều yêu thích không buông tay, lúc nào cũng phải ngắm một chút mới được.
Bởi vì nó đại diện cho các nàng đã thành nữ nhân của Nham Kiều miện hạ, thành người quan trọng đối với hắn.
Nham Kiều hiện tại quả thật vừa lòng thỏa ý, một đêm hưởng lấy mấy vị kiều mị yêu nữ vong tình phục vụ, các loại tư thế, các loại ɖâʍ mỹ hình ảnh thật sự vô cùng mê người.
“Hôm nay chú ý nghỉ ngơi thật tốt, không nên đến Tinh Nguyệt Các làm việc, lần sau hảo hảo lại thương các ngươi”
Nham Kiều tại trên môi mềm của các nàng lần lượt hôn một ngụm, ôn nhu nói.
“Ân, miện hạ nhớ giữ lời là được, chúng ta lúc nào cũng chờ quân sủng hạnh lấy” Trác Thanh Thanh, La Thiên Tuyết chúng nữ nhu nhu mà ngoan ngoãn gật đầu.
Các nàng vô cùng nhu thuận nghe lời hắn, sau khi dùng xong bửa sáng lại quay về phòng nghỉ ngơi lấy, đêm qua các nàng cũng bị giày vò quá sức.
Thầm nghĩ, may mắn miện hạ có nhiều nữ nhân, nếu không các nàng thật sự gánh không được bao lâu, tuy có song tu công pháp nhưng cũng rất tốn sức đó a.
...