Chương 43

Edit: Tịnh Hảo
Vu Quy Dã không quan tâm đến việc chào hỏi, ân cần hỏi cô luôn: “Cổ cô sao thể?”


“… Bệnh nghề nghiệp.” Yến Kỳ Vũ biết mình mang đai nâng cổ ra ngoài thật sự rất kỳ quái, nhưng lựa chọn giữa bệnh xương cổ và thể diện của cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn tiếc cái mạng. Dù sao Vu tiên sinh… cũng không được xem là người ngoài, để anh nhìn thấy mình xấu xí ra ngoài cũng không sao.


Trước khi ra cửa cô đặc biệt chọn khăn quàng lớn bao chặt cần cổ, dùng khăn quàng che đai nâng cổ thật kín, nào ngờ khi vội vã đến, khăn quàng cổ tự nhiên bị lỏng ra, làm lộ đai nâng cổ màu hồng nhạt.


“Sao nghiêm trọng thế này?” Người đàn ông căng thẳng, nhanh chóng đi qua dìu cô, hoa hồng trong tay theo đó đưa tới trước mặt Yến Kỳ Vũ.


Hoa hồng được bó thành một bó thật dày ở trước mặt, giống như những tầng mây núi  trùng điệp, hương thơm nhàn nhạt ùa vào mặt. Cô không suy nghĩ nhiều liền đưa tay nhận lấy, khi ngón tay chạm vào cánh hoa mềm mại, cô mới giật mình rằng trong tay mình đang cầm cái gì!


… Đây chính là lần đầu tiên cô nhận hoa của người khác phái.
Đặc biệt là một người khác phái anh tuần biết săn sóc và có phong độ thế này…


available on google playdownload on app store


Khi cô ý thức được điều này, nháy mắt hai vệt ửng đỏ hồng hồng nhuộm khắp bốn phía trên má, làm nổi bật lên đóa hoa hồng trong tay đã úa sắc ảm đạm.


Vu Quy Dã còn đang tự trách mình: “Nếu biết cô chịu cực thế này, thì tôi đã không mời cô ra ngoài rồi. Bệnh xương cổ cần nằm trên giường nghỉ ngơi đúng không? Đi bệnh viện chưa? Bác sĩ nói thế nào?”


“Đi rồi, đi rồi.” Yến Kỳ Vũ vội nói, “Đây là bệnh cũ của tôi thôi, chạy deadline quá sẽ mắc bệnh. Bác sĩ căn dặn tôi vận động nhiều một chút, đừng ngồi trước máy tính quá nhiều.” Cô hơi xấu hổ, “Thật ra ngày hôm qua còn chưa nghiêm trọng thế này… Hôm qua bị trật cổ, một lát trở vè dán thuốc là tốt rồi.”


Tuy rằng Yến Kỳ Vũ nói rất nhẹ nhàng về căn bệnh của mình, nhưng Vu Quy Dã lại không kiềm nổi một cảm giác căng thẳng đang dâng lên từ đáy lòng. 


Trên người Yến Kỳ Vũ luôn có rất nhiều rất nhiều bảng hiệu, bên trái viết tự kỷ luật, tự mình cố gắng, tự trọng, bên phải viết tự cố gắng, cứng cỏi, ngược dòng mà lên… Nhưng hôm nay thì sao, đột nhiên có một bảng hiệu khổng lồ lập lòe ánh sáng từ trên trời giáng xuống, nện lên đầu cô, che đi những hàng chữ khác.


Vu Quy Dã ngẩng đầu cẩn thận xác định, phát hiện một hàng chữ tiếng Trung, là “Cô gái đáng thương”.


Anh phải thừa nhận, trong khoảnh khác đó, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một nỗi dục vọng, anh muốn đóng gói mang cô gái đáng thương trước mặt này đi, để cô ăn no mặc ấm, mỗi ngày đều có thể thức giấc ở trên giường, không cần lo kế sinh nhai, càng không cần vì sự nghiệp mà hy sinh sức khỏe.


Nhưng ý nghĩ này liền tan thành mây khói rất nhanh.
Bởi vì anh biết, Tiểu Vũ Mao này không hề muốn bị người khác xem như chim hoàng yến nuôi ở trong lồng, mà là muốn giống như thiên nga, dùng cánh đọ sức trên bầu trời.


Mà anh muốn làm ngọn gió của cô, anh muốn nâng người cô lên, đưa cô đến trên đỉnh núi.
Nghĩ đến đây, Vu Quy Dã nhìn cô gái trước mặt, trong ánh mắt chợt lộ ra vẻ ôn nhu. 


“Được rồi, nếu như cô cảm thấy không có trở ngại gì, vậy chúng ta đến nhà hàng ăn cơm trước nhé. Nhưng buổi tối tôi hy vọng cô có thể cùng tôi đến một nơi, được không?”


Dưới ánh mắt ôn nhu của người đàn ông, Yên Kỳ Vũ lờ mờ nói “Được”, Đi đâu không quan trọng, quan trọng là có thể ở bên Vu tiên sinh, thì cô đã rất vui rồi.


Nhà hàng dùng cơm trưa là do Vu Quy Dã chọn, anh chọn một quán lẩu Triều Sán mới khai trương gần đây, được mệnh danh là “Mỗi ngày một con bò”, chất thịt tươi mới, vô cùng đặc sắc, nước canh trong suốt nhưng không loãng, giúp làm ấm dạ dày.


Anh biết Yến Kỳ Vũ tiết kiệm, không nỡ ăn thịt cá, cho nên đặc biệt chọn nhà hàng này, hận không thể vỗ béo cô bằng một bữa ăn.


Quả nhiên, Yến Kỳ Vũ nhìn thấy lẩu thì phấn khích hai mắt tỏa sáng, ngay cả cái cổ đau mỏi cứng ngắc cũng chẳng quan tâm, cô vội vàng lấy đai nâng cổ xuống, sợ ảnh hưởng đến việc để mình phát huy.


Vai bò, bắp đùi, sườn, đùi bít tết, ngực bò bày khắp trên bàn, mỗi miếng thịt đều là loại tươi mới, bò viên và gân bò sôi sùng sục nhảy lên trong nước canh, nhìn qua như là từng quả bong bóng bướng bỉnh.


Vu Quy Dã đang định ăn, thì Yến Kỳ Vũ lại ngăn anh, nói phải tiến hành “nghi thức chụp ảnh” trước.
Đến khi chụp hình xong, cô lại cúi đầu chấm chấm lên màn hình điện thoại.
“Ăn cơm trước đã.”


“Đợi, đợi một lát đã, vất vả lắm mới ăn được một bữa ngon như thế, tôi muốn đăng ảnh lên weibo trước, thông báo với toàn thiên hạ!”


Bây giờ tài khoản weibo của Yến Kỳ Vũ có hơn một ngàn fan, bình thường đăng lên ít hoa cỏ, đợi đến khi đăng tải truyện tranh nhiều kỳ là có thể làm kênh tuyên truyền. Vu Quy Dã không biết xuất phát tự loại tâm lý nào, mà đặc biệt đăng ký một tài khoản nhỏ follow cô, còn thiết lập chế độ đặc biệt quan tâm.


Yến Kỳ Vũ mải mê PTS không thể thoát ra được, thịt bò trong nồi đã chín được vài giây, thật sự đợi không được nữa.


Vu Quy Dã cũng không giận, chịu cực lấy thịt bò ra, duỗi thẳng cánh tay lướt qua bàn, để vào trong chén cô. Một miếng đến rồi một miếng đi, chưa đầy một lát mà trong chén của Yến Ky Vũ đã xếp thành ngọn núi cao ngất.


Mà lúc này Yến Kỳ Vũ còn đang vắt hết óc soạn bài đăng weibo, chóp mũi cô ngửi thấy mùi thịt bò, nước miếng thèm ăn nhỏ tí tách, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi màn hình.


Vu Quy Dã bất đắc dĩ nói: “Cô gái, một lát PTS có được không? Thịt không để trong chén được nữa rồi, có phải muốn tôi đưa đến bên miệng cô không?”
Nói xong, anh đưa một miếng thịt qua, thịt bò được cắt mỏng chỉ cần nhúng sôi trong súp qua vài giây, mùi thịt nồng đậm lan tỏa ra bên cạnh.


Đầu đũa suýt chút nữa chạm vào khóe miệng Yến Kỳ Vũ, người đàn ông vốn định trêu chọc cô, ai ngờ mùi thịt bò quá mức chọc người, cô gái đang phân tâm đăng weibo nên não không kiểm soát được hành động, cô lại há miệng ngậm mất miếng thịt trên đũa!


Vu Quy Dã nhìn chiếc đũa trống rỗng, sửng sốt: “…”
Yến Kỳ Vũ bị phỏng hít hà, đợi đến khi nuốt xuống mới phản ứng được miếng thịt trong miệng mình là từ đâu tới, cô choáng váng: “…”


Cô nhanh chóng ném điện thoại ra xa ba thước, dè dặt nhìn biểu cảm cười như không cười của người đàn ông: “Lúc nãy xem như chưa xảy ra gì hết, có được không?”
Vu Quy Dã thấy cô xấu hổ đến mặt đỏ bừng, bỗng tâm tình thật tốt.
Người đàn ông quơ chiếc đũa nói, “Được.”


Sau đó, anh vươn đũa ra gắp bò viên, lướt qua mặt Yến Kỳ Vũ, trực tiếp đưa đến trong miệng mình.
Gân bò mềm dai nhai trong miệng, Vu Quy dã vừa lòng nói. “Ngon lắm.”


Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng lòng Yến Kỳ Vũ lại giống như bị nước ấm giội qua, nóng hổi khiến tim cô ngứa ngáy, sao cô còn dám nhìn anh, vội vã cúi đầu, đàng hoàng tử tế ăn bò viên trong chén mình.


Sau khi dùng bữa trưa xong, Yến Kỳ Vũ ngồi vào ghế phụ trong xe Vu Quy Dã. Lúc nãy khi ăn cơm, cô đã lấy đai nâng cổ xuống, bây giờ lại tiếp tục đeo lên, đai nâng nổ cứng ngắc, cô nhìn mình trong kính chiếu hậu, giống như nhìn thấy chú chim vật cưng mang vòng cổ elizabeth.


Có đai nâng cổ trên cổ nên mắt cô chỉ có thể nhìn về phía trước.
Cô hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Anh đáp: “Bất ngờ, bây giờ nói ra thì không thú vị rồi.”
Vì thế cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chờ mong sự bất ngờ sắp tới.


Không gian của chiếc xe Land Rover bá đạo rất lớn, Yến Kỳ Vũ không hiểu về xe, nhưng chỉ nhìn cách bày trí bằng da thật trong xe thì đã đoán ra giá trị xa xỉ của chiếc xe, nói không chừng bán cô còn mua không nổi.


Bỗng nhiên, tầm mắt của cô dừng trên người một đứa bé lắc đầu trước kính chắn gió, đó là một cậu bé cởi truồng mập mạp, mặc một cái yếm màu đỏ, đang cười hì hì, đột nhiên nhìn qua có ba phần giống Daniel.
Lúc này cô mới nhớ tới, “Đúng rồi, sao Daniel không tới?”


Vu Quy Dã mặt không đỏ tim không đập mạnh: “Chị tôi đăng ký thêm tiếng anh ngoài giờ để phụ đạo cho thằng bé, từ hôm nay trở đi phải đi học.”
“Vậy hôm nay anh không đi làm à? Hôm nay là ngày làm việc đấy.”
“Không cần”, Vu Quy dã lập lờ nước đôi nói, “Tôi làm việc ở nhà.”


Yến Kỳ Vũ không suy nghĩ nhiều, người ngay thẳng như Vu tiên sinh sao có thể nói dối chứ, nói không chừng đại luật sư lợi hại là như thế, không cần làm việc mỗi ngày, trực tiếp nhận việc ở nhà là đã có nguồn mưu sinh dồi dào rồi.


Xe từ nội thành lái đến hướng ngoại thành, theo quốc lộ đi 20 phút, cuối cùng dừng ở trước kiến trúc có diện tích to lớn và phong cảnh tuyệt đẹp.
Yến Kỳ Vũ mơ màng xuống xe cùng với người đàn ông, đợi đến khi nhìn thấy bảng hiệu trước cửa thì căng không hiểu nổi.


Chỉ thấy trên bảng hiệu viết một hàng chữ to “Bệnh viện Thụy Từ”.


Bệnh viện Thụy Từ là bệnh viện tư nhân vô cùng nổi tiếng của thành phố, giá cả cao, môi trường tốt, trang thiết bị đầy đủ, nghe nói có rất nhiều minh tinh, người quyền quý đều đến khám bệnh ở đây, anh đẹp trai đeo mắt kính vừa lướt qua bọn họ giống người nào đó trên TV!


Trong lúc Yến Kỳ Vũ phấn khích đắm chìm trong việc “người này giống minh tinh”,  “người kia giống minh tinh”, thậm chí đã quên hỏi Vu Quy Dã rốt cuộc tại sao lại đến đây. Cô tựa như cái đuôi nhỏ, người đàn ông đi đâu, cô vui vẻ đi theo đó.


Vừa vào cửa là nơi để đăng ký trong bệnh viện, nhân viên hỏi anh muốn bắt số khoa nào, Vu Quy Dã nhìn đai nâng cổ trên cổ cô gái, hỏi: “Bệnh xương cổ thì bắt số khoa nào?”
Yến Kỳ Vũ: "... = 口 =! ! Đợi một lát, anh nói hoạt động kinh hỷ chính là dẫn tôi đến khám bệnh sao?”


Phí đăng ký của bệnh viện tư nhân rất đắt, mấy trăm đồng của Vu Quy Dã đổi thành một con số chuyên khoa, Yến Kỳ Vũ đau lòng gần ch.ết, rất muốn kêu anh rút tiền lại, cô có bảo hiểm y tế, tìm một bệnh việc cấp 3 là có thể tiết kiệm không ít tiền rồi.


Nhưng đương nhiên sự kháng cự của cô không có hiệu lực, vẫn bị Vu Quy Dã kéo vào ngồi trong phòng khám.


Họa sĩ truyện tranh và tác giả thường xuyên cúi đầu sáng tác, xương cổ có vấn đề là chuyện bình thường, nhưng nghiêm trọng giống như Yến Kỳ Vũ, thật sự là lần đầu Vu Quy Dã thấy. Lúc nãy Vu Quy Dã đã đặc biệt hỏi Dưa Gia, nhờ anh ấy giới thiệu một bệnh viện trị bệnh xương cổ tốt, Dưa Gia bèn giới thiệu chỗ này, trừ chi phí khám bệnh rất đắt ra, thì không có một thiếu sót nào.


Thứ mà Vu Quy Dã không thiếu nhất chính là tiền.
Thái độ phục vụ của bệnh viện tư nhân rất tốt, y tá nhẹ nhàng cởi đai nâng cổ của Yến Kỳ Vũ ra, để bác sĩ xem chỗ đau xương cổ của cô.


Bác sĩ bảo cô chụp X-quang xương cổ trước, vấn đề xương cổ không lớn, chủ yếu là do tư thế làm việc không tốt tạo thành. Khoảng thời gian trước cô chạy deadline đến không phân biệt ngày đêm, hôm nay choáng váng thật ra không riêng gì vì bệnh xương cổ, còn có phần lớn nguyên nhân là không nghỉ ngơi tốt.


Vu Quy Dã ở bên nghe thấy gật đầu liên tiếp, Tiểu Vũ Mao làm việc quá điên cuồng, xem ra sau này anh phải thường hẹn cô đi ăn cơm, chỉ có lao động và vui chơi kết hợp, cơ thể ăn no mới có linh cảm được.


Bác sĩ nói: “Về việc vị tiểu thư này bị trật cổ, tôi đề nghị nên đi khoa châm cứu, xoa bóp điều trị, lập tức có hiệu quả liền.’
Yến Kỳ Vũ chưa từng xoa bóp, mặt cô phấn khích, lập tức nói được được được.


Vu Quy Dã cười cô, “Xoa bóp rất đau, một lát bị ấn đừng khóc nhè nhé.”

Trong phòng châm cứu xoa bóp có một vị chủ nhiệm đức cao trọng vọng đang ngồi, râu ria rất nhiều, thật sự hơi giống Tiên Phong Đạo Cốt. (*)
(*) Phong cách của người tu tiên


Lão chủ nhiệm mắt mờ, trong tay đang giơ một tờ chẩn đoan bệnh mà bác sĩ đưa, nhìn một hồi lâu, sau đó, lại nhìn Yến Kỳ Vũ từ trên xuống dưới.
Mắt Yến Kỳ Vũ chớp chớp, chớp chớp, vô cùng chờ mong bác sĩ nói: “Bác sĩ, bây giờ bắt đầu xoa bóp ạ?”


Ánh mắt chủ nhiệm dừng trên bụng hơi nhô lên của cô gái: “Mang thai mấy tháng rồi hả? Mang thai không thể xoa bóp đâu.”
Yến Kỳ Vũ: “… Bác sĩ, này không phải em bé đâu ạ.”
“…’
Cô xấu hổ nói: “Đây là lẩu bò cháu vừa ăn đấy ạ.”


Vu Quy Dã nhịn không được nở nụ cười.






Truyện liên quan