Chương 44
Edit: Tịnh Hảo
Yến Kỳ Vũ mặt mỏng, Vu Quy Dã vừa cười, thì cô đã thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn anh.
Người đàn ông lập tức giơ tay đầu hàng: “Trách tôi rồi, không nên để cô ăn nhiều như vậy.”
Thật ra trong lòng Vu tiên sinh lại mặc kệ: Ai bảo cô khi ăn miệng động tới động lui vô cùng giống một chú thỏ, anh nhịn không được muốn gắp cho cô ăn, chén này còn chưa ăn xong, thì chén thứ hai đã được đẩy tới trước mặt cô rồi.
Đáng tiếc, Yến Kỳ Vũ vẫn không xoa bóp thành công.
Chủ nhiệm nói: “Ăn nhiều cũng không thể xoa bóp, bởi vì cần cô nằm sấp trên giường, tư thế này sẽ ép dạ dày, không tốt đối với cơ thể.”
“Vậy làm sao đây ạ?” Yến Kỳ Vũ vội hỏi, hai người ngàn dặm xa xôi chạy tới bệnh viện, dù sao cũng không thể không làm gì cả, mang cái cổ lệch tới, rồi mang cái cổ lệch rời khỏi.
Lão chủ nhiệm lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, không xoa bóp được, thì làm châm cứu.”
“...” Yến Kỳ Vũ nhảy tót lên, đứng dậy cầm túi xách cùng áo khoác, “Ơ cháu cảm thấy bỗng nhiên cổ không sao cả, ai da, chợt nhớ ra buổi chiều cháu có việc, phải đi trước…”
“Cháu ngồi xuống cho tôi.”
Yến Kỳ Vũ cực kỳ ủy khuất, không kịp kháng nghị, cơ thể theo phản xạ giống như ngồi xuống.
Lão chủ nhiệm phê bình cô: “Người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, còn sợ chích hả.”
Nhưng chích và châm cứu không giống nhau mà, kim tiêm mới dài hơn? Chỉ một lần tiêm liền đâm vào một chút, rất nhanh kết thúc. Nhưng châm cứu thì sao, một cây kim dài ít nhất là 10cm, trong phim cổ trang có ít nhất là mười cây kim.
Chỉ ngẫm lại cảnh này thôi là Yến Kỳ Vũ đã sợ run lẩy bẩy.
Trật cổ là do tư thế ngủ không thích hợp, tạo nên cơ thịt gần nửa bên phải cổ cứng đờ, máu không lưu thông. Mà châm cứu hữu hiệu, quả thật có thể giảm bớt vấn đề này, kích thích huyệt vị bị căng, từ từ nới lỏng.
Từ trước đến này Yến Kỳ Vũ vẫn chưa châm cứu, tự mình dọa mình, đôi tay nắm chặt vào nhau.
Vu Quy Dã nhẹ giọng trấn an cô: “Không sao đâu, có tôi ở đây rồi.”
Cô ngửa đầu nhìn người đàn ông, trong mắt cô có niềm ao ước mà chính bản thân mình không hề biết: “… Anh ở cùng tôi à?”
“Ừm, tôi ở cùng cô.”
Ba chữ đơn giản mang theo một sức hấp dẫn kỳ lạ, như sóng nước nhẹ nhàng ấm áp, chậm rãi chảy qua tim cô. Lúc này cô có người ủng hộ, cũng càng có thêm can đảm, có thể đối mặt với hơn mười “vũ khí” vừa dài vừa nhọn.
... Kết quả năm phút đồng hồ sau, Yến Kỳ Vũ thà rằng lúc nãy không bảo người đàn ông ở lại với cô.
Sao cô có thể đoán trước được, châm cứu phải cởi áo!
Hôm nay cô mặc áo len mỏng cổ tròn, bác sĩ nói một lát sẽ dùng tám cây châm, cổ của cô quá nhỏ, ở dưới không châm được, nên bảo cô phải cởi áo ngoài ra.
May là Yến Kỳ Vũ trừ bỏ nội y ra, thì vẫn mặc áo thun mỏng hai dây, bằng không sau khi cởi áo len xong thì phải đi hết.
Nhưng cho dù như vậy, Yến Kỳ Vũ vẫn xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng. Cô làm bộ lơ đãng liếc Vu Quy Dã, do dự muốn để anh rời khỏi, nhưng lúc nãy là cô mở miệng bảo anh ở lại, bây giờ đuổi người ta đi, thật sự không lễ phép.
Cô chỉ có thể tư an ủi chính mình: Trên con đường vào hạ, không hề hiếm thấy mấy chị gái mặc áo bra, áo mỏng của cô còn có thêm hai dây so với người khác đấy.
Cũng may Vu Quy Dã rất lịch sự, anh chú ý tới vẻ ngượng ngùng của cô, kéo ghế dựa sang ngồi trước giường bệnh, chủ động xoay người, chỉ để lại một bóng lưng.
Cứ như vậy, anh vẫn không rời khỏi tầm mắt của cô, cũng không bởi vì vậy mà chiếm tiện nghi cô.
Sao Yến Kỳ Vũ có thể không biết ý đồ của anh chứ? Cô ngập ngừng nói một tiếng “Cám ơn”, cảm thấy thiếu anh thêm nợ ân tình còn chưa trả hết.
Mặt Vu Quy Dã đối diện bức tường trắng, trong tầm mắt trừ màu trắng ra thì chỉ có màu trắng, nhưng thính lực của anh lại rất nhạy bén mà trước nay chưa từng có.
Anh nghe thấy cô y tá đi vào phòng khám, giúp Yến Kỳ Vũ cởi áo, bởi vì bị đụng đến chỗ đau nên cô gái khó tránh khỏi phát ra một hai tiếng kêu đau, giọng nói này rất nhẹ rất thấp, đè ở chỗ sâu cổ họng, giống một chú mèo phát ra tiếng nức nở, tiếng nói nhỏ gần như không nghe được, nhưng không thoát khỏi lỗ tai anh.
Đây là lần đầu tiên anh biết, thì ra âm thanh quần áo và làn da ma sát ái muội như thế, mà cô gái ẩn nhẫn hô đau cũng có thể rung động lòng người như thế.
Hai tay anh đặt lên đầu gối theo bản năng nắm chặt thành quyền, sau một giây thì ép mình phải buông lỏng.
Nhưng phía sau anh càng ưỡn càng thẳng hơn lúc nãy.
Trên giường bệnh sau lưng anh, Yến Kỳ Vũ nằm nghiêng ở đó, mái tóc dài mà sáng hôm nay cô mất nửa tiếng mới bện được xả bên vai, cô hơi rướn cổ lên, lộ ra chỗ đau cứng ngắc. Xương quai xanh của cô vừa mảnh vừa phẳng, trên người ít đổ mồ hôi, dưới ánh đèn giống như búp bê sứ tuyệt đẹp.
Tầm mắt của cô đối diện sau lưng rộng lớn cao thẳng của người đàn ông, làm người ta vô cùng an tâm.
Y tá cầm rượu sát trùng lau sạch cổ giúp cô, cồn lạnh lẽo tiếp xúc làn da non mềm, làm cô khẽ run lên.
Y tá chọc cô: “Còn chưa châm mà đã sợ rồi à?”
Yến Kỳ Vũ thì thào giống như tiếng mèo kêu: “Dạ…”
Người đàn ông đưa lưng về phía cô nghe vậy, cơ thể lập tức quay 90 độ, từ đưa lưng về phía giường bệnh trở thành đối diện. Nhưng mặt anh lại nhìn về hướng khác, vô cùng nghiêm túc, không nhìn cô gái chỉ mặc áo hai dây bên cạnh.
Anh vươn tay đặt trên giường dịu dàng nói: “Nếu sợ thật thì nắm lấy tay tôi.”
Người đàn ông vừa duỗi tay đến bên mặt cô, Yến Kỳ Vũ liền đỏ mặt, lặng lẽ vươn một tay ra, nắm lấy cổ tay áo người đàn ông. Trên chiếc áo khoác ngoài mỏng manh còn mang theo độ ấm của cơ thể người đàn ông, chóp mũi quanh quẩn một mùi nước hoa dễ chịu của người đàn ông, là mùi đàn nương, lại hơi giống mùi gỗ thông, khác với mùi cồn gay mũi trên người cô.
Bây giờ châm để châm cứu ở bệnh viện đều chỉ dùng một lần, làm bằng inox, chia thành nhiều cỡ khác nhau, trong túi nhỏ đều trang bị mỗi cây châm, cần mấy cây châm thì phải lấy bao nhiêu túi.
Lão chủ nhiệm chọn hai cây châm hơi thô làm châm chủ chốt, rồi chọn thêm sáu cây châm mảnh nhất ở bên trong. Tay phải ông giữ châm, tay trái đè trên cổ Yến Kỳ Vũ, tìm kiếm huyệt vị để hạ châm.
“Thả lỏng một chút! Đừng căng quá!” Lão chủ nhiệm phê bình cô, “Cháu căng thẳng như vậy, cơ bắp sẽ càng bị thương hơn.”
Yến Kỳ Vũ khó xử nói: “Cháu không thể nào không căng thẳng…”
Lão chủ nhiệm dùng chân đá đá chân ghế dưới người Vu Quy Dã: “Người nhà bệnh nhân, anh nói chuyện với bệnh nhân, phân tán lực chú ý của cháu ấy.”
Cô gái cực kỳ lúng túng, vội giải thích: “Ông hiểu lầm rồi, anh ấy không phải là người thân của cháu… a!”
Nói còn chưa dứt lời, châm thứ nhất đã đâm vào.
Lão chủ nhiệm cười tủm tỉm hỏi cô: “Cháu nói xem, không đau phải không?”
“Không đau... A!”
Châm thứ hai cũng đi vào.
Ngón tay của lão chủ nhiệm nhanh như bay, sáu châm còn lại dọc theo huyệt vị phần cổ lần lượt đâm xuống, nhưng chỉ có một phút đồng hồ, mà Yến Kỳ Vũ từ một con thỏ nhỏ trở thành chú nhím con.
“Được rồi, cứ nằm yên, hai mươi phút sau tôi đến thu châm.” Lão chủ nhiệm dặn.
Đừng thấy cây châm cứu rất dài, nhưng đâm vào cơ thể lại không có cảm giác đau gì, hai tay bác sĩ nhẹ nhàng vê đuôi châm, cây châm dài nhỏ lại chui vào cơ thể mấy millimet, cảm giác này vừa sưng vừa trướng lại vừa tê dại vừa ngứa, còn mang theo hơi nóng không diễn tả thành lời được, lan rộng từ đầu vai đến khắp phía cơ thể.
Yến Kỳ Vũ say mê chìm đắm trong cảm giác sảng khoái kia, châm cứu thật sự rất kỳ diệu, cơ thể của cô dần dần ấm lại, rõ ràng chỉ mặc một chiếc áo mỏng hai dây, nhưng không biết lạnh là gì.
Vu Quy Dã nghe thấy động tĩnh phía sau, hỏi cô: “Sao hả, có quen chưa?”
“Ừm! Cảm giác rất thoải mái.” Yến Kỳ Vũ cực ký hưng phấn, “Cảm ơn anh đã dẫn tôi tới nơi này khám bệnh.”
“Vậy là tốt rồi.” Vu Quy Dã săn sóc nói, “Tiểu họa sĩ, sức khỏe là quan trọng nhất, lần sau nếu khó chịu nữa, cứ gọi tôi tới.”
Một người dịu dàng săn sóc, một người ngượng ngùng lơ mơ, không khí ái muội giữa hai người lan ra, giống như có vô số bong bóng màu hồng bay lên giữa bọn họ, từ từ tràn ra cả căn phòng khám bệnh.
Nói không rõ rốt cuộc là ai chủ động trước, bàn tay cô gái vốn khẽ túm cổ tay áo người đàn ông, bất tri bất giác, tay hai người dần dần đan chéo vào nhau.
Bàn tay mềm mại khéo léo cùng bàn tay to màu lúa mạch nắm vào nhau, ngón tay khẽ khép, giữa lòng bàn tay lại ngăn cách bởi tầng không khí như có như không.
Giống như nếu gần thêm một chút, thì sẽ cùng bị phỏng tay, còn nếu như cách xa một chút, thì không cảm nhận được độ ấm của đối phương. Khoảng cách giữa bọn họ có tên là “vừa vặn tốt”, nhẹ nhàng nếm thử một lần, đều là cảm xúc vui vẻ mới mẻ.
Nhìn bên mặt người đàn ông, trong lòng Yến Kỳ Vũ có sự kiên định chưa từng có. Loại cảm giác này đã lâu rồi không có trải qua, sau khi tốt nghiệp đại học, cô đem tất cả hy vọng và tương lai trong cuộc đời ký thác vào trên bút vẽ, sau lưng cô có con đường ch.ết đang đuổi theo cô, cô không có thời gian quay đầu lại nhìn, chỉ có thể ép bản thân mình không ngừng tiến tới.
Mỗi thời mỗi khắc cô đều điên cuồng chạy, vượt qua người khác, cũng muốn vượt qua chính bản thân mình.
Nhưng bây giờ cô đang nằm ở đây, ném công việc như núi xuống, hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ thức ăn ngon, hưởng thụ sự quan tâm và lo lắng của anh, đây là viên kẹo ngọt mà trước giờ cô chưa từng đụng tới, cô chỉ ɭϊếʍƈ thử một miếng, sau đó nhanh chóng dùng giấy gói lại, giấu sâu vào trong túi.
...
Tiếng thở nhẹ nhàng chậm chạp vang lên từ sau người, tay đang nắm dần dần mất đi độ mạnh, Vu Quy Dã chú ý đến biến hóa rất nhỏ từ trên người cô gái, từ từ quay đầu.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa rọi tới, đóa hoa trong cửa sổ đang ngủ thiếp đi.
Người đuổi hoa đang nghiêng đầu nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của cô gái, năm tháng tĩnh lặng thật tốt.