Chương 3: Tình tiết máu chó
Đường Ninh không ngờ nhạc phụ đại nhân tiện nghi của mình lại chính là huyện lệnh, lần này mặc kệ là nhân chứng hay vật chứng đều không có tác dụng, cho dù hắn còn chưa biết nơi này là nơi nào, nhưng đạo lý dân không đấu với quan từ xưa đã có, hắn mới đến cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Ngồi trong phòng, sau khi tỉnh táo lại, hắn mới nghĩ rõ ràng một việc.
Khi nãy thật sự quá xúc động rồi, hắn đúng là không thể đi.
Trước không tính tới chuyện vị Chung cô nương kia, ở thế giới này, hắn đúng thật sự như bị mất trí nhớ, không biết mình là ai, nhà ở đâu, nơi này là triều đại nào, chỗ này là chỗ nào, trước khi biết rõ được những chuyện này, hắn không thể rời đi.
Đây là lựa chọn ổn thỏa nhất cũng an toàn nhất.
"Cô gia. . ." Một thiếu nữ đi tới, trên tay ôm một bộ chăn đệm đặt lên giường.
Thiếu nữ này đại khái khoảng 14~15 tuổi, mặt trứng ngỗng, mặc quần áo màu trắng, nhìn rất đáng yêu, khi nãy ở trong phòng Đường Ninh đã nhìn thấy nàng.
Nếu ở thời đại của hắn, thiếu nữ tuổi này, đại khái còn đang học trung học, Đường Ninh nhìn nàng, nở một cái nụ cười hiền hòa, hỏi: "Tiểu cô nương, em tên là gì?"
Hắn cảm thấy lúc này bản thân mình cực kỳ giống một vị đại thúc xấu xa đang dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ.
Thế nhưng hắn không có cách khác, thiếu nữ trước mắt này chính là người mà hắn có thể tiếp xúc nhanh nhất, để hắn hiểu rõ về thế giới này,hiểu về sự vật bên người.
"Cô gia gọi em là Tình Nhi là được." Thiếu nữ nhẹ nhàng đáp.
Đường Ninh ngồi bên bàn vuông trong phòng, mặt mỉm cười vẫy vẫy tay với nàng, nói: "Tình Nhi a, em qua đây, ta có mấy vấn đề muốn hỏi em. . ."
. . .
Một lúc sau, thiếu nữ đứng lên, nói: "Cô gia, bên chỗ tiểu thư còn có chuyện, em đi trước."
"Đi đi." Đường Ninh nhẹ gật đầu, khi nãy từ miệng Tình Nhi hắn đã biết được mấy điều cơ bản ở thế giới này.
Hiện tại hắn đang ở một nơi gọi là Linh Châu thành, Linh Châu châu thành lại do Vĩnh Yên huyện thành và Nghĩa Yên huyện thành tạo thành, nhạc phụ tiện nghi của hắn, chính là huyện lệnh Vĩnh Yên huyện.
Linh Châu là một phần của Trần quốc, Đường Ninh cũng không biết Trần quốc này là Trần quốc nào trong lịch sử, có lẽ chính tiểu nha hoàn kia cũng không hiểu rõ về thời đại lịch sử này, chuyện này hắn sẽ từ từ tìm hiểu sau, không cần phải gấp.
Từ miệng Tình Nhi, hắn tìm hiểu được rất nhiều chuyện liên quan tới Chung gia, và vị Chung tiểu thư kia.
Theo lý thuyết, nhạc phụ tiện nghi của hắn là một vị huyện lệnh, chính là người đứng đầu một huyện, nhưng Vĩnh Yên huyện chẳng phải một huyện vùng xa, mà ở ngay gần Linh Châu châu thành, phía trên còn có Linh Châu thứ sử, một đám quan viên lớn hơn có thể gắt gao đè ép hắn.
Đây cũng là nguyên nhân hôm nay Chung tiểu thư phải ném tú cầu chọn rể.
Chuyện xưa kể ra cũng rất cẩu huyết, công tử nhà thứ sử Linh Châu nhìn trúng vị Chung cô nương này, mọi phía tạo áp lực, trứng chọi đá, huyện lệnh đấu không lại thứ sử, ở Linh Châu, tên công tử nhà thứ sử kia tiếng xấu truyền xa, có tiếng là một tên cực phẩm, Chung tiểu thư tình nguyện ném tú cầu chọn rể, cũng không muốn ủy thân cho hắn, nhưng vị công tử nhà thứ sử kia đã sớm phái người canh giữ dưới tú lâu, còn đuổi quần chúng vây xem đi, chỉ có hắn không rõ chân tướng xông vào, thế là… Thế là hắn xuất hiện ở đây.
Khó trách những người kia đều liều mạng đoạt tú cầu của hắn, quả đào trông ngóng bao lâu lại bị người khác đoạt đi, trong lòng người nào cũng không thể thoải mái được.
Một câu chuyện cẩu huyết nội dung như thế, cho dù là tác giả văn học mạng Vinh Tiểu Vinh chuyên viết về tình tiết máu chó mà Đường Ninh biết kia tên cũng không dám viết như thế.
Thế nhưng chuyện này lại vẫn xảy ra được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người gõ cửa một tiếng, sau đó có hai bóng người bước vào.
Một người là thê tử trên danh nghĩa của hắn, Chung Ý, tên rất hay.
Bên cạnh nàng là một nữ tử váy xanh, nhìn tuổi cũng không chênh lệch so với nàng, dung nhan cũng không thua kém gì, nhưng khí chất lại khác nhau rất nhiều.
Chung Ý là mỹ nhân cổ điển, tạo cho người nhìn một cảm giác dịu dàng hào phóng, còn nữ tử váy xanh kia lại khiến người nhìn đau đầu.
Thật sự là đau đầu, vừa rồi từ miệng Tình Nhi, hắn đã biết được, người đưa ra ý tưởng nhét tảng đá trong tú cầu chính là nàng, tú cầu cũng là do nàng đập xuống, nếu như không có nàng nện quả tú cầu kia, hiện tại Đường Ninh vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác đi trên đường, không biết hắn là ai, không biết hắn ở đâu, giống như một tên ăn mày không nhà để về. . .
Chứ không phải giống như bây giờ, ngồi trong phòng rộng rãi thoải mái, có một thê tử xinh đẹp như hoa, có một nhạc phụ làm huyện lệnh, cho nên Đường Ninh hẳn là nên… Cảm ơn nàng?
Đường Yêu Yêu.
Nữ tử trước mắt có một cái tên rất yêu đã, cũng là cái tên khiến Đường Ninh nghe thấy đã nhức đầu cho tới tận bây giờ.
Trùng hợp chính là, nàng lại cùng họ với hắn.. . .
Chung Ý đi đến cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: "Chàng. . . , vẫn không nhớ ra bất cứ điều gì sao?"
Đường Ninh lắc đầu.
Trên mặt Chung Ý hiện ra một tia lo lắng: "Ngay cả tên mình cũng quên sao?"
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói ra: "Cũng nên có một cái tên, trước tiên cứ gọi ta là Đường Ninh đi, luôn cảm thấy cái tên này có cảm giác rất quen thuộc."
Đường Yêu Yêu cắn răng, trong lòng ngầm xì một tiếng, tùy tiện đặt tên mà cũng lấy theo họ của nàng, hắn muốn dựa dẫm vào nàng sao?
Sau đó nàng cũng có chút nản lòng, họa là do nàng gây ra, ít nhất là trước khi trí nhớ của hắn khôi phục lại, nàng phải phụ trách hắn tới cùng.
"Đường Ninh. . ." Chung Ý thầm đọc lại cái tên này hai lần, khẽ gật đầu.
Đường Ninh nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Nơi này có thư tịch gì không, ta muốn xem mấy quyển sách, có lẽ có thể tìm về một chút ký ức. . ."
Chung Ý nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: "Chàng đi theo ta."
Chung phủ rất lớn, Chung Ý dẫn hắn xuyên qua hai hành lang, ba cánh cổng mới đi đến được cửa của một căn phòng.
Đường Ninh vô cùng nghi ngờ, một huyện nhỏ nhỏ tại sao lại có thể mua được một tòa nhà lớn như vậy, trong ký ức của hắn, dù là triều đại nào, tiền lương của huyện lệnh đều không phải rất cao, nghèo đói cũng có, nhạc phụ tiện nghi của mình không phải là tham quan chứ?
Chung Ý nhìn hắn, nói: "Đây là thư phòng của ta, muốn xem sách gì, tự chàng đi tìm đi."
"Cảm ơn." Đường Ninh nhẹ gật đầu, bước vào phòng.
Chung Ý không đi vào cùng hắn, nữ tử váy xanh lôi kéo nàng đi xa một chút, nhìn nàng, hỏi: "Ngươi thật sự muốn gả cho một người lai lịch không rõ này sao?"
Chung Ý mỉm cười, nói: "Gả cho ai, cũng tốt hơn so với gả cho người kia."
"Không được!" Đường Yêu Yêu nhíu mày nhìn nàng, nói: "Trước kia ngươi đã từng nói, người mà ngươi muốn gả, nhất định phải là đại tài tử tài trí hơn người, chuyện này do ta gây ra, ta phải có trách nhiệm giúp ngươi giải quyết. . ."
. . .
Đường Ninh không nghe được đối thoại của hai nữ tử trong sân, lực chú ý của hắn đều đặt vào thư phòng này.
Mặc dù thư phòng không lớn, nhưng cách bày trí lại cực kỳ tinh xảo, giá sách xếp đầy ba mặt tường, trên giá sách có đủ loại thư tịch, liên quan đến kinh sử, thi phú, thư hoạ. . .
Trên bàn có một quyển sách được mở ra, Đường Ninh nhìn lướt qua, chữ trên quyển sách tinh tế xinh đẹp, chắc là bút ký của Chung Ý khi nàng đọc sách, Đường Ninh không xem tiếp, cũng không động loạn tới đồ đạc trên bàn, hắn đi thẳng tới một giá sách bày sách sử bên cạnh.
Hắn rút ra một quyển, lật xem.
Chữ viết ở đây không phải chữ giản thể mà hắn biết, cũng may cũng không phải kiểu chữ như gà bới, là kiểu chữ Khải, chứng tỏ triều đại mà hắn xuyên về không tính là quá xa, cũng không phải xuyên đến niên đại không có trong lịch sử.
Đường Ninh chưa từng học chữ phồn thể, nhưng kỳ quái là, hắn lại có thể đọc hiểu quyển sách này, đối với kiểu chữ trên sách, cũng đặc biệt quen thuộc.
Hắn chỉ có thể quy công cho ký ức không thể xóa nhòa trong thân thể này, kiểu chữ quen thuộc, Hạ Thương Chu quen thuộc, khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Xuân Thu Chiến Quốc, Tần Hán Tam quốc, Ngụy Tấn Nam Bắc triều, Tùy Đường năm đời thêm mười nước, Triệu Tống vương triều. . .
Tên các triều đại đều không sai, thế nhưng nếu xem kỹ sự kiện lịch sử, Đường Ninh lại thoáng ngẩn ngơ.
Không đúng, Tần Triều lại kéo dài tới 50 năm, nhiều hơn lịch sử mà hắn biết mấy chục năm, còn Đại Đường mà hắn nhớ kỹ là tồn tại gần 300 năm, tới nơi này chỉ còn hơn một trăm năm, còn 150 năm khác là bị chó gặm rồi sao?
Những sự kiện lịch sử lớn được ghi lại trong sách sử này, không ít chuyện hắn quen thuộc, nhưng chuyện không quen thuộc còn nhiều hơn.
Hắn khẳng định đây là sách sử chứ không phải tiểu thuyết?
Đường Ninh không tin quỷ thần tiếp tục lấy ra một quyển khác.
Lại một quyển.
Thêm quyển nữa.
. . .
Đêm đã khuya, Đường Ninh nằm trên giường, trằn trọc.
Hắn xem sách sử cả một ngày, vẫn không thể không tiếp nhận hiện thực.
Đây không phải thế giới mà hắn quen thuộc, trong dòng sông lịch sử mênh mông này, hắn quen thuộc với rất nhiều đồ vật, nhưng còn có nhiều đồ vât mà hắn không quen hơn, nếu hắn thật sự muốn kiểm tr.a lại từng sự kiện lịch sử, hắn tuyệt đối sẽ phát điên.
Hoặc đây chính là thế giới giả tưởng, hay là thế giới song song?
Hắn không biết.
Trừ chuyện này ra, hắn còn phát hiện ra một chuyện khác có thể xưng là chuyện thần kỳ.
Trí nhớ của hắn xuất hiện một chút sai lầm.
Sau khi xuyên tới đây, hắn không có có ký ức của bộ thân thể này, ký ức vốn có của mình, lại bị tách rời ra.
Chuyện này có nghĩa là, hắn có thể tuỳ tiện nhớ lại một số chuyện.
Kể cả chuyện hắn đái dầm lúc hai tuổi, lúc ba tuổi bị ngã, bốn tuổi được đưa đến cô nhi viện, rồi cả gương mặt cha mẹ đã qua đời của hắn vốn đã mơ hồ trong trí nhớ sớm.
Tất cả đều nhớ rõ được, hắn có thể tùy ý đọc được từng chuyện trong ký ức hai mươi mấy năm của mình, chính xác đến từng giây từng phút, giống một người đứng xem, chỉ cần hắn thoáng suy nghĩ, tất cả lập tức sẽ xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn, tuyệt đối là full HD luôn.
Nhưng đối với một cẩu độc thân 23 năm, chuyện này cũng không có gì đặc biệt. . .
Hắn nằm trên giường, lục lọi trí nhớ của mình, nhất là trước bốn tuổi, khi cha mẹ hắn còn khoẻ mạnh, đây là đồ vật mà hắn mong đợi nhất cũng là thiếu thốn nhất trong những năm ở cô nhi viện. . .
Hắn nhìn kỹ từng tấm hình ảnh, đến tận khi ý thức bắt đầu mơ hồ. . .
. . .
"Cô gia. . ."
"Cô gia, cô gia, dậy thôi. . ."
"Cô gia, mau dậy đi, buổi sáng hôm nay phải cùng tiểu thư đi thỉnh an lão gia và phu nhân."
Đêm qua không biết ngủ từ lức nào, mí mắt Đường Ninh nặng như đeo chì, bên tai vang vọng tiếng của Tình Nhi, hắn lật người, mơ hồ nói: "Đừng ồn, để ta ngủ tiếp một láy. . ."
"Nếu ngài không dậy sẽ bị trễ!"
"Cô gia, cô gia. . ."
. . .
Nha hoàn Tình Nhi đẩy đẩy người hắn, Đường Ninh vẫn không động đậy, tiểu nha hoàn miết miệng đi ra ngoài, lớn tiếng kêu: "Tiểu thư, buổi sáng cô gia không cứng nổi!