Chương 6: Thay đổi ấn tượng
Vì sửa trị ác quan, giảm bớt oan giả án sai, trước đây không lâu triều đình đã hạ lệnh nghiêm cấm quan phủ địa phương vận dụng trọng hình, để vu oan giá hoạ phạm nhân, một khi phát hiện, sẽ nghiêm trị không tha.
Nhưng chuyện này cũng không phải tuyệt đối.
Nếu có chứng cứ vô cùng xác thực, kết quả vụ án đã rõ ràng, phạm nhân còn chậm chạp không chịu nhận tội, như vậy có thể không cần tuân thủ theo lệnh cấm của triều đình.
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, trong lúc vô tình Từ Kiệt kia đã thừa nhận là hắn sát hại Triệu viên ngoại, bộ khoái nha dịch trên công đường và bách tính đứng bên ngoài đều nghe rõ ràng, căn bản không có cách chối cãi.
Hắn tự biết chuyện đã bại lộ, lúc đầu còn cố gắng chống đỡ, sau khi chịu hai hình phạt, hắn đã không chịu nổi, khai ra tất cả mọi chuyện.
Bởi vì hắn ngấp nghé tài sản của nhạc phụ, rất lâu trước đó, hắn đã nổi tâm tư muốn giết người, đêm trăng tròn tháng trước, hắn đã ra tay hại nhạc phụ Triệu viên ngoại của hắn. . .
Trước lúc đó, hắn đã thông đồng tốt với Vương Nhị, để Vương Nhị làm nhân chứng trên công đường, tạo ra chứng cớ hắn không có mặt ở hiện trường, khiến vụ án lâm vào cục diện bế tắc dài đến một tháng. . .
Ngoài ra, hắn còn khai ra địa điểm giấu hung khí, hai tên bộ khoái dựa vào lời khai của hắn, thuận lợi tìm được đao bổ củi kia. . .
Đến đây, vụ án Triệu viên ngoại bị hại đã hoàn toàn tr.a ra manh mối.
Biểu hiện của vị cô gia Chung gia kia trên công đường, cũng khắc sâu trong tâm trí nha dịch huyện nha cùng dân chúng vây xem.
Chung phủ ở sát vách huyện nha, hạ nhân Chung gia tự nhiên cũng biết được tin tức này trước tiên.
Ấn tượng về Cô gia trong lòng bọn họ, lần đầu tiên đã bắt đầu thay đổi.
Thế này sao có thể chỉ là một mọt sách chỉ biết học vẹt, chỉ tùy tiện nói dăm ba câu đã phá được vụ án ngay cả lão gia nhà mình cũng không phá được, cô gia rõ ràng là người thông minh trong những người thông minh, chẳng qua là buổi sáng không cứng nổi mà thôi. . .
Đường Ninh còn không biết những chuyện này, hắn chỉ biết là hiện tại hắn là cô gia Chung gia trên danh nghĩa, phiền phức của Chung gia chính là phiền phức của hắn, nếu nhạc phụ tiện nghi xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thể tiếp tục an ổn sống qua ngày.
Còn có một chuyện quan trọng nhất nữa. . . , hắn thật sự rất đói.
Hắn hoài nghi lần trước mình thật sự đã bị đói đến mức trong lòng sinh ra bóng ma, khiến cảm giác đói khát này mỗi lần đều sẽ phóng đại vô số lần trên người hắn, hắn cũng không muốn tiếp tục trải nghiệm cảm giác chịu đói kia.
Chung Minh Lễ nhìn Đường Ninh đã ăn hai bát cơm, đang định lấy tới chén thứ ba, ho nhẹ một tiếng, gắp một cái đùi gà đặt vào trong bát của hắn, nói: "Ăn từ từ, không đủ thì để phòng bếp làm tiếp."
"Đủ rồi, cảm ơn nhạc phụ." Đường Ninh có chút thụ sủng nhược kinh, mặc dù hắn cảm thấy đùi gà này thêm là đúng rồi, nhưng Chung đại nhân có danh hiệu là "Lãnh Diện Diêm Vương" tự mình gắp thức ăn cho hắn, trong nửa tháng đến đây chính là lần đầu.
Đâu chỉ có Đường Ninh, ngay cả Chung Ý và nhạc mẫu ngồi trên bàn kia, đều liếc mắt nhìn hai người bọn họ.
Chung Minh Lễ coi như không nhìn thấy thấy được vẻ mặt khác lạ của hai người, buông bát xuống, nhìn Đường Ninh, đột nhiên hỏi: " 15 tháng trước, rốt cuộc là trời sáng hay trời đầy mây?"
Đường Ninh buông đùi gà trong miệng xuống, nói: "Không biết. . ."
"Vậy vì sao con. . ."
"Nói mò. . ."
15 tháng trước có trời sáng hay trời đầy mây, Đường Ninh không biết, nhưng hắn cảm thấy, Từ Kiệt cũng không biết. . .
Không chỉ như vậy, Từ Kiệt còn chưa từng xem Châu Tinh Trì diễn vai chính trong « Trạng sư xảo quyệt Trần Mộng Cát ». . .
Chung Minh Lễ ho nhẹ một tiếng, nhìn hắn, nói: "Hôm nay nhờ có con."
Đường Ninh khiêm tốn nói: "Không có gì ạ."
Vụ án Triệu viên ngoại bị hại còn chưa kết án, Chung Minh Lễ ăn cơm xong lại vội vã rời đi.
Đường Ninh gặm xong đùi gà kia, Chung Ý cùng hắn đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Hai người cùng nhau trở về, trên đường đi Chung Ý nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, đến tận khi Đường Ninh trở về phòng, nàng vẫn không mở miệng.
Nàng vừa mới đi tới thư phòng của mình, Tình Nhi đã cao hứng chạy tới.
Trên mặt tiểu nha hoàn tràn đầy vẻ kích động, chạy đến bên cạnh nàng, không kịp chờ đợi đã lập tức kể: "Tiểu thư tiểu thư, cô gia thật là lợi hại thật là lợi hại, vừa rồi khi lão gia thẩm án, em trốn ở bên ngoài lén nghe, ngay cả lão gia cũng không có cách nào, thế mà cô gia vừa hỏi mấy câu đã lập tức khiến tên xấu xa kia phải nhận tội, ai nói cô gia là con mọt sách. . ."
Chung Ý giật mình, nhìn Tình Nhi, nói: "Em chậm một chút nói, hôm nay trên công đường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . ."
. . .
Đường Ninh lại đi tới ngõ hẻm kia, hôm nay hắn vẫn không gặp được tiểu khất cái kia.
Tiểu khất cái kia đã xuất hiện trong thế giới của hắn khi hắn nguy hiểm nhất, bất lực nhất, cho hắn một ngụm nước trong lành và một cái bánh bao.
Bởi vì thân thế, kiếp trước Đường Ninh cũng từng phải chịu đựng rất nhiều ác, cho nên hắn càng thêm quý trọng những thứ tốt đẹp không dễ có kia.
Chỉ tiếc, tên tiểu khất kia xuất hiện tại trong đời hắn, cứu hắn thoát khỏi vực sâu, sau này chưa từng xuất hiện lại.
Ngỏ hẻm này là nơi tụ tập của những tên ăn mày gần đây, hắn đứng ở đầu ngõ, thoáng thở dài.
Sau lưng hắn, một lão khất cái tựa trên tường, mấy tên nhóc vây quanh bên cạnh hắn.
"Ta nói với các ngươi nhá, trên tiên sơn các Linh Châu thành năm trăm dặm có Thần Tiên, bọn hắn có thể ngự kiếm phi hành, hô phong hoán vũ, không có gì không làm được. . ."
Đường Ninh còn chưa thở dài xong, lại phải lập tức nén trở về.
Thứ quỷ gì?
Ngự kiếm phi hành, hô phong hoán vũ?
Bên ngoài Linh Châu thành năm trăm dặm có tiên sơn, chưa từng nghe nói mà!
Hay thế giới mà hắn xuyên qua không phải cổ đại, mà là ------ thế giới tiên hiệp?
Thế nhưng những ngày gần đây, hắn đã xem gần hết sách trong thư phòng của Chung Ý, cũng không thấy trên sách kia viết bên ngoài Linh Châu thành năm trăm dặm có tiên sơn, trên tiên sơn còn có một đám Thần Tiên có thể hô phong hoán vũ. . .
Là một thanh niên được giáo dục ở thế kỷ 21, phải nhớ kỹ giá trị quan của chủ nghĩa xã hội, không thể mê tín phong kiến ------ không thể tin cái rắm ấy, hắn còn xuyên qua được, còn có chuyện gì không thể tin?
Mặc dù xác suất chuyện này vô cùng nhỏ bé, nhưng là ------ biết đâu bất ngờ?
Đó chính là cơ hội để hắn trở về, cơ hội duy nhất.
Những ngày này Đường Ninh đã gần như tuyệt vọng đối với chuyện trở về, giờ phút này, hắn giống như một người đuối nước, đang bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. . .
Hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tùy tiện ngăn một người trên đường để hỏi bên ngoài Linh Châu thành có tiên sơn hay không, nếu không có hắn sẽ bị coi là tên điên. . .
Vấn đề này, hắn chỉ cần dùng một chút chuyện xưa là có thể moi ra từ miệng Tình Nhi.
Hắn nhìn lão khất kia, nhanh chóng đi về Chung phủ.
Bên cạnh lão khất cái, mấy đứa trẻ nghe nói mà hai mắt tỏa ánh sáng, hô hấp dồn dập, đúng lúc này, giọng nói lão khất im bặt, trên mặt tươi cười nói: "Muốn biết làm thế nào mới có thể bái làm môn hạ của Thần Tiên, học được thuật pháp của Tiên gia không?"
"Muốn!" Đám trẻ con trăm miệng một lời.
"Muốn thì một người một văn tiền, lão phu sẽ tiếp tục. . ."
. . .
Chung phủ, Đường Yêu Yêu nhìn Chung Ý, không nhịn được hỏi: "Ngươi nói đi, có khả năng hắn giả vờ hay không?"
Nàng rất muốn chứng minh Đường Ninh không phải thật sự bị nàng ném trúng tú cầu khiến hắn bị chứng mất hồn, mà là hắn chủ động giả ngây giả dại.
"Chắc là không phải thế đâu." Chung Ý lắc đầu, thật ra nàng cũng hơi nghi ngờ, nhưng thông qua tiếp xúc trong những ngày này, bình thường hắn sẽ ngẫu nhiên nói ra mấy lời nói kỳ quái hay hành động lạ kỳ, đã sớm khiến nàng bỏ đi suy nghĩ này.
Đường Yêu Yêu nhìn nàng, hỏi: "Nhưng hôm nay hắn so với Chung bá phụ còn. . ."
Đây cũng chính là nghi ngờ của Chung Ý.
Nàng đã nghe Tình Nhi cẩn thận kể lại chuyện hôm nay trên công đường.
Đầu tiên hắn chỉ hỏi mấy câu bình thường khiến nghi phạm mất cảnh giác, sau đó lại xuất kỳ bất ý, khiến kẻ tình nghi tự loạn trận cước, cuối cùng vặn hỏi để tên phạm nhân kia trúng phải bẫy của hắn, gián tiếp thừa nhận tội trạng của mình.
Quá trình này đòi hỏi người này hiểu rõ tâm lý phạm nhân phải đạt đến trình độ cực kỳ tinh vi.
Để làm được chuyện này, ngay cả phụ thân đã làm huyện lệnh vài chục năm cũng không thể làm đến, nhưng một người mắc chứng mất hồn. . .
Đường Yêu Yêu thấy vẻ mặt của nàng, thoáng mong đợi hỏi: "Thế nào, có phải ngươi cũng cảm thấy là hắn đang giả ngu hay không. . ."
Tình Nhi đứng một bên nghĩ một chút rồi nói: "Đường cô nương, cô gia chỉ bị mất đi ký ức, cũng không phải choáng váng, người thông minh dù có mất đi ký ức, cũng vẫn là người thông minh a. . ."
Đường Yêu Yêu cảm thấy ngực mình lại trúng một mũi tên.
Đường Ninh từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy ba người ngồi trong viện, khẽ gật đầu chào Chung Ý, sau đó vẫy vẫy tay gọi Tình Nhi, nói ra: "Tình Nhi, em qua đây một chút, ta có chuyện muốn hỏi em."
Tình Nhi chạy qua, chỉ một lát sau, đã chạy trở về.
Đường Yêu Yêu vội vàng hỏi: "Hắn hỏi ngươi cái gì?"
Chung Ý cũng nhìn về phía nàng.
"Cô gia, cô gia vừa rồi hỏi em, bên ngoài Linh Châu thành năm trăm dặm, có tiên sơn hay không, trên tiên sơn có có Thần Tiên ngự kiếm phi hành hay không. . ."
"Xong rồi, hắn không chỉ bị mất hồn, hắn còn bị điên. . ."
Sắc mặt Đường Yêu Yêu trắng bệch, che ngực, vô lực tựa trên vai Chung Ý.
Linh Châu thành, ở đầu cửa ngõ nào đó.
Mấy phụ nhân đang ôm lấy hài tử nhà mình, mấy hán tử khác lại đang quyền đấm cước đá tới lão khất cái đang tựa ở trên tường.
"Lão già đáng ch.ết, lần sau dám lừa gạt tiểu hài tử lấy tiền, chúng ta đánh ch.ết ngươi!"