Chương 14

Tôi sẽ ở lại với thiếu gia.
Hắn mệt quá, cơ thể hắn vô cùng đuối, dù sao bế nó cũng nặng, rồi lại bị mất máu nhiều, nên hắn cũng muốn chợp mắt một lúc trong khi đợi nó, bây giờ đã là 1h10p sáng rồi, bố mẹ nó chắc chắn rất sốt ruột mà chưa đi ngủ đâu, hắn nói với ông quản gia:
-


Ông hãy gọi cho bố mẹ của Nhược Hi và bảo họ là cô ấy đang ở nhà tôi vì cô ấy đi chơi với bạn mệt quá nên đã về nhà tôi ngủ để cho bố mẹ cô ấy khỏi lo.
-
Nhưng thiếu gia… tôi không có số điện thoại của họ…
-
Hừ… thế thiết bị của ông đâu? Lấy ra dùng đi…
-


À…vâng… Thiếu gia cứ nghỉ đi ạ… tôi sẽ gọi điện cho họ ngay bây giờ đây!


Hắn nhìn ông quản gia rồi chợp mắt một lúc. Trong giấc mơ của hắn, chỉ toàn là hình bóng của nó, chỉ có nó với nụ cười thiên thần, chỉ có nó với nhưng trò đùa tinh quái, chỉ có hình bóng của nó. Hắn thấy mình như đang bị điên vậy. Rồi hắn thấy hình ảnh của anh trai, người anh trai mà hắn quý nhất, rồi nhớ tới những kỉ niệm của hắn với anh trai.


6h sáng…
Hắn mở mắt, hắn thấy đây không phải bệnh viện mà chính là căn phòng của hắn, hình như hắn vẫn đang mơ, chứ hắn vẫn ở bệnh viện từ 1h sáng hôm qua cơ mà. Rồi hắn tự giật tóc mình rồi hắn thấy đau, hóa ra là hắn đã về nhà… từ lúc nào chứ?


Rồi hắn bật dậy, thay quần áo rồi đi đến bệnh viện, vì hôm nay hắn học thêm lúc 9h nên hắn vẫn có thể đi thăm nó.


available on google playdownload on app store


Và đến bệnh viện, hắn đã được xác nhận rằng nó đã khỏi và nó bị mắc bệnh Ung Thư Máu giai đoạn 2, phải nhanh chóng cấy ghép tủy để thay máu mới, phải nhập viện ngay bây giờ để cấy ghép tủy. Hắn sốc lắm, chính xác rồi, nó đã bị Ung Thư Máu giai đoạn 2, hắn thấy sợ lắm:
-


Ông hãy tìm tủy thích hợp đi, tôi nói chuyện với cô ấy đã.
-
Vâng. Tôi mong thiếu gia sẽ thuyết phục được tiểu thư, để cứu lấy tính mạng của tiểu thư.
-
Tôi biết rồi. Cảm ơn ông.
Hắn nhất định phải nói với nó về căn bệnh này.
Hắn bước vào phòng nó nằm…


Nó vẫn ngủ, da mặt nó đã hồng hào trở lại, đôi môi đã không còn tím thâm lại như tối qua, mái tóc đã được sấy khô, quần áo đã đc thay bằng bộ đồ bệnh nhân, trông nó mà hắn thấy thương, hắn thấy sợ tối hôm qua, tối hôm qua nó đã gần như suýt ch.ết, tên ch.ết tiệt Hoàng Minh đó…


Rồi hắn nhanh chóng đến trường, để nó lại bệnh viện ngủ một lát, hắn giao cho ông quản gia ở lại trông nó, khi nào nó tỉnh thì gọi cho hắn
Tại trường…
-
Hoàng Minh, anh ra đây ngay lập tức.


Hoàng Minh vẫn cười với hắn, rồi đi theo hắn ra chỗ vắng người. Ngay lập tức, hắn dùng nắm đấm của mình phang thẳng vào mặt Hoàng Minh, anh ấy bị đánh bất ngờ nên ngã xuống đất, anh nhìn hắn, ánh mắt vẫn ấm áp, không hề thay đổi, tay quệt vệt máu trên khóe môi:
-
Cậu làm gì vậy? sao lại đánh tôi?
-


Anh hãy nhìn những gì anh gây ra cho Nhược Hi đi. Tên khốn nạn. Nha đầu ch.ết tiệt này không biết uống thuốc gì của anh mà lại đi thích anh cơ chứ? Để rồi sao hả? Để anh từ chối cô ta, rồi cô ta vào viện sao? Anh có còn là người không thế? Sao anh lại từ chối cô ta
Hoàng Minh lập tức đứng dậy, nhìn thẳng hắn:
-


Nhược Hi làm sao?
-


Anh còn hỏi làm sao ư? Cô ta dầm mưa, ngồi dưới cột điện, lúc đấy anh có biết là cô ta bị ướt sũng như một con chuột không hả? anh có đi tìm cô ta không? Anh có biết lúc ấy mưa lớn thế nào không? Anh biết lúc đấy là mấy giờ không? 12 rưỡi đêm đấy, anh có biết cô ta lạnh và đuối như thế nào không? Cô ta như suýt ch.ết trong đêm đó, anh có biết không?


-
Cậu đã theo dõi chúng tôi?
-
Phải. Nếu không thì sao tôi thấy cô ta chứ? Bởi vì tôi không tin tưởng tên khốn anh có thể mang đến hạnh phúc cho cô ta nên tôi đã sai người đi theo dõi 2 người đấy? chẳng phải anh cũng biết cô ta bị Ung Thư Máu rồi sao? sao lại không đuổi theo cô ta?
-
Tôi…tôi…tôi…


-
Hãy mau mà đi xin lỗi cô ta đi. Tại bệnh viện lớn thành phố, phòng 203, phòng hồi sức. Nếu không có tôi thì cô ta đã ch.ết rồi. Nếu cô ta mà ch.ết, thì người hại ch.ết cô ta chính là anh đấy. Tên đốn mạt.
Nói xong, hắn bỏ đi luôn.


Còn anh đứng như trời trồng một chỗ. Anh đã suýt làm nó ch.ết sao? Anh đâu muốn như thế? Chính xác là đêm qua anh đã đi tìm nó, nhưng không tìm thấy, trời lại mưa to, anh nghĩ nó đã về nhà nên cũng về nhà luôn, anh đâu biết nó dầm mưa như thế?


Ngay lập tức, anh trốn tiết, vào bệnh viện thăm nó, nhưng gặp Viên Viên và Mẫn Mẫn.
-
Anh Minh, Nhược Hi bị làm sao vậy? hôm nay nó không đi học.
Đúng là Nhược Hi đang trong bệnh viện rồi.
-
Cô bé đang ở trong bệnh viện!
2 cô nhóc hét lên:
-
SAO CƠ


Anh Minh không nói gì nữa, chạy ngay ra khỏi trường, Viên Viên với Mẫn Mẫn cung chạy theo.
Anh Minh vẫy một chiếc xe taxi, thấy 2 đứa chạy theo, lớn tiếng:
-
Hai em theo anh hả Về lớp mau. Hôm nay các em có tiết chính cơ mà.
Viên Viên nhăn mặt:
-
Tụi em muốn đi xe Nhược Hi thế nào mà!
-


Về lớp đi, anh tới đó, rồi tình hình thế nào, anh sẽ báo với các em!
Mẫn Mẫn rưng rưng nước mắt:
-
Anh Minh, xin anh đấy!!!!!
-
Không được. Việc học của các em rất quan trọng, về lớp đi, không anh sẽ trừ hạnh kiểm và đuổi các em ra khỏi trường vì tội trốn tiết chính đấy!


Hai đứa nó mặt xị xuống, đành để anh Minh đi một mình, còn tụi nó về lớp học, mà lòng chẳng yên tí nào. Thà đi thăm nó còn hơn là ngồi trong lớp không tập trung được gì.
Tại Bệnh viện lớn thành phố.
-
Bác sĩ, phòng 203, phòng hồi sức ở đâu ạ?
-
Đằng kia kìa, chỗ cuối dãy ấy!


-
Vâng. Cảm ơn bác sĩ.
-
À… trong đó có một cô bé bị bệnh Ung thư máu giai đoạn 2, có Thiếu Gia Triệu đang ở trong đó, nếu cậu vào thì hãy nhẹ nhàng một chút để cô bé nghỉ ngơi nhé?
-
Vâng.
Chính xác quá rồi…
Nhóc ấy đang bị ung thư máu…


Anh lo lắng vô cùng, chạy vào trong phòng bệnh.
Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra, là tên khốn đó!
Hắn lạnh lùng:
-
ANh tới đây làm gì? Về đi.
-
Tôi chỉ muốn biết tình hình của em ấy thôi.
-


Thôi, thôi, anh mau về cho tôi nhờ, cô ta đang ngủ, mệt lắm rồi, thấy anh, chắc cô ta òa khóc rồi ngất đi luôn thì ai chịu trách nhiệm?
Anh Hoàng Minh ánh mắt tội lỗi, cầu xin hắn:
-
Minh Vũ, một chút thôi! 5p thôi được không? Tôi muốn nói chuyện với em ấy!
-
Hừ. Đc rồi. 5p. không kém một giây nào đấy!
-


Cảm ơn cậu.
Hắn ra ngoài, nhưng lòng vẫn không yên nên đứng ngoài nghe lén. Giọng Hoàng Minh vang bên tai:
-


Nhược Hi, tất cả là tại anh! Nếu anh chấp nhận em thì có lẽ em sẽ không như vậy, anh xin lỗi! Xin em, hãy tỉnh lại và nhìn anh nhé? Em đã biết bệnh của mình chưa? Em phải đi chữa ngay lập tức đấy! Nhược Hi, nhóc à! Em hãy tỉnh lại nhé? Em hãy xả giận vào mặt anh đây, anh sẽ không biết làm sao nếu em cứ nằm mãi như thế!


Anh nhìn nó, ánh mắt đầy yêu thương và sự tội lỗi, rồi nó cũng cử động đôi tay rồi hai con mắt bắt đầu mở ra. Nó nhìn thấy anh. CHẳng lẽ, anh đã cứu sống nó?
Anh hét lên sung sướng:
-
BÁC SĨ… BÁC SĨ… CÔ ẤY TỈNH RỒI…. MINH VŨ… CÔ ẤY TỈNH RỒI!!!!!!


Nó nhìn thấy mọi thứ đều mờ mờ, rồi dần dần cũng rõ hơn. Nó nghe thấy tên “Minh Vũ” nó thấy hoang mang. Nó nói giọng yếu ớt:
-
Anh Minh, ai đã đưa em vào đây? ANh phải không?
Anh Minh nhìn nó, cúi mặt xuống đất:
-
Không phải anh, đó là Minh Vũ!
-


Minh Vũ? Tên ch.ết tiệt anh đã mang tôi vào bệnh viện sao?
Nó nhìn hắn, rồi nó cười. Hắn cũng nhìn nó, ánh mắt ấm áp lạ thường:
-
Không phải tôi thì ai.


Nó cười. Nó thấy anh Minh ở trước mặt nó, trông anh có vẻ tội lỗi lắm. Nó cũng cười, và nó cũng cứ đau. Cái đêm qua, nó thấy mình như sắp ch.ết. Nó thấy mình như đứng giữa cái ch.ết và sự sống vậy. Nhưng lúc đó, nó thấy một chàng trai, khuôn mặt đẹp trai vô cùng bế nó vào trong ô tô, và từ lúc nó, nó ngất đi, nó chẳng nhớ gì nữa. Nó ra khỏi mảng suy nghĩ, nó nhìn anh. Hắn thấy nó nhìn Hoàng Minh, chứ không nhìn ân nhân cứu mạng nó, hắn tức lắm, hắn đẩy anh Minh ra:


-
Anh Hoàng Minh, mời anh về cho! Hôm nay anh đã trốn học để đến đây đấy, anh là chủ tịch hội sinh viên mà không làm gương thì còn ra thể thống gì nữa.
Anh ấy trốn học mà đến đây với nó sao? Anh vẫn quan tâm nó sao? Nó nói:
Anh về học đi. Ở đây có tên ch.ết tiệt này là được rồi.


Anh nhìn nó, anh không muốn về. Nhưng hắn kéo anh ra khỏi phòng bệnh rồi đóng rầm cửa vào.
Và anh cứ thế lặng lẽ đi về. “ Nhược Hi, gắng lên! Còn Minh Vũ, thật sự cậu không nhớ gì sao?”






Truyện liên quan