Chương 15
Hắn ngồi bên cạnh nó, nó hỏi hắn:
- Sao lại mang tôi vào bệnh viện? Bố mẹ tôi biết không? À mà cậu đâu có số của bố mẹ tôi!
Hắn nhếch mép:
- Nha đầu cô không nhớ là tôi là Thiếu Gia họ Triệu sao? có số của mẹ cô là chuyện nhỏ!
- Cậu nói gì với bố mẹ tôi hả? Đừng nói là cậu bảo tôi ở bệnh viện nhé?
- Bây giờ là 8rưỡi, bố mẹ cô vẫn chưa đến thăm cô, thử hỏi, tôi đã nói với bố mẹ cô chưa? Tôi bảo ông quản gia Lam nói với bố mẹ là cô đi chơi với bạn mệt quá nên qua nhà tôi ngủ, rồi sáng đi học luôn!
Nó sốc:
- Cái gì? Cậu nói thế mà bố mẹ tôi cũng tin sao?
- Chẳng lẽ lại không?
Nó nhìn hắn, nhìn xuống đôi tay hắn, Nó xót kinh khủng khi thấy tay hắn đầy băng quấn quanh, cầm tay hắn lên, nó hỏi:
- Tên khốn cậu bị làm sao đây hả?
Hắn cười, ủa? sao hắn lại cười chứ? Hắn cười để nó đỡ xót hắn:
- Không sao đâu, chỉ là tức quá nên nhất thời tự hại mình thôi! Nhưng không nặng lắm đâu!
Cô y ta chợt nhớ ra:
- Thưa thiếu gia, cậu để tôi thay băng, không nhiễm trùng thì ch.ết!
Hắn đứng dậy:
- Ừ, được rồi!
Nó nhìn hắn chằm chằm, rồi nói như ra lệnh:
- Cậu ngồi ngay tại đây để cô y tá thay băng.
Hắn nhìn nó ngạc nhiên:
- Sao lại thế?
- Cứ ngồi xuống đi, tôi muốn xem vết thương của cậu có nặng lắm không thôi. Cô y tá, mời cô!
Hắn đành nghe lời nó. Vết thương tự hắn hại bản thân đâu có nhẹ chứ? Ôi, hắn thấy bối rối. Cô y tá tháo băng tay hắn, còn nó cứ nhìn chằm chằm vào tay hắn, nó thấy kinh hãi:
- Cậu tự hại mình mà để vết thương nặng thế này sao? Thế mà kêu nhẹ lắm! nhìn xem, phồng rộp hết lên rồi này, Tên ch.ết tiệt cậu!
Hắn thấy nó quan tâm hắn, nên trong lòng cũng khoái chí lắm, tại lúc đánh Hoàng Minh xong, hắn liền rửa mặt và rửa tay, quên luôn cái tay bị thương. Cô y tá lên tiếng:
- Thiếu gia, cậu cho tay vào nước sao?
Hắn ậm ừ:
- À… thì đánh nhau xong, tôi lỡ cho tay vào nước.
Nó giật mình:
- Cậu dại thế? Đánh nhau với ai hả? Anh Hoàng Minh sao?
Thảo nào, nó thấy anh hôm nay bị bầm trên mặt. Hắn nói:
- À… ĐÚg rồi, cô thông minh lắm, nha đầu!
- Sao lại đánh anh ấy?
- Vì cô.
- Sao lại vì tôi?
- Vì tại hắn mà cô mới như bây giờ và nằm trên giường bệnh.
Nó tức hắn đến phát điên, đập mạnh vào tay hắn, cái tay hắn vừa băng bó xong. Hắn kêu lên:
- A…A…A…. Cô…cô…cô… có điên không hả? Đau quá…
Nó định thần lại, nó đã đánh đúng chỗ hắn đau, nó suýt xoa:
- Ôi…ôi… xin lỗi… tôi lỡ tay…
- Cô mà lỡ cái gì chứ? Có mà cố tình ấy. Ai dô… đau quá… đau…đau…
- Hứ. Cho cậu chừa cái tội dám đánh anh Minh.
Hắn thấy nó cứ bao che cho Hoàng Minh, đâm ra rất tức giận, rất giận, và hắn cảm thấy ghen, Ôi! Mình điên rồi!
- Cô không cần nói tôi,tiểu nha đầu như cô, biết thế, tôi cho cô ch.ết ngoài đường luôn.
Nó vênh mặt lên, liếc xéo hắn:
- Sao không làm đi? Vác tôi đến bệnh viện làm gì cho nặng, lại còn mất công gọi cửa bệnh viện nữa!
- Hừ. Cô không biết gì hết. Nhanh Nhanh bồi bổ sức khỏe để mà về nhà, không bố mẹ cô lại lo.
- Biết rồi.
Nó lấy điện thoại, gọi cho anh Hi Phong đến bệnh viện.
Lát sau…
Anh trai nó đã có mặt ở đây. Hắn nhìn anh trai nó, rồi hỏi nói:
- Ai đây? Nha đầu ch.ết tiệt?
Nó cười khì khì:
- Anh trai tôi đấy, đẹp rạng ngời nhề!
Anh Trai nhìn nó rồi lại nhìn hắn:
- Ê? Cậu nhóc kia, đừng có nói em gái tôi là nha đầu ch.ết tiệt.
Hắn nhìn anh Hi Phong, khá cao và đẹp trai, rất lai.
- Từ sau em sẽ rút kinh nghiệm!
Trời đất, hắn biết nói câu đó sao? tưởng hắn lạnh lắm cơ mà, khinh người lắm cơ mà? Hắn có ý đồ gì đây chứ? ANh Hi Phong cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Sao nhóc con lại ở bệnh viện thế hả? Hóa ra, hôm qua cô đi vào viện phải không?
Nó nũng nịu anh trai:
- Hi Hi… em xin lỗi… anh ở đây với em nhé, khi nào wm về nhà thì anh trong điểm cho em nhé anh trai yêu dấu! Anh phải nhớ hợp đồng chứ?
Hắn nhìn nó làm nũng anh trai, hắn thấy ghét vô cùng, hắn cũng muốn được nó làm nũng như thế! Ôi, hôm nay hắn thật sự phát điên rồi! Hắn nhếch môi. Lại còn trang điểm, về nhà cũng trang điểm à? Không ngờ, nó cũng điệu như bao cô gái khác hắn thấy, nhưng nó trang điểm về nhà chứ không trang điểm lúc đến trường, hắn thấy lạ.
ANh Hi Phong nói với nó:
- Này…này…cô nương… cô còn chưa tìm cho anh trai một em gái nào đâu nhé? Mà còn đòi anh làm ảo thuật cho cô à?
- Thôi mà anh, có bạn em ở đây, anh thông cảm dùm đi!
- Hừ. Đc rồi, ông anh này sẽ trang điểm lại cho cô nương. Lần sau phải có hàng cho tôi đấy cô!
- Vâng! Hi hi!
Hắn nhìn nó:
- Trang điểm sao không nhờ Viên Viên với Mẫn Mẫn làm cho? Cần gì phải xin anh trai làm gì?
Nó nhìn lại hắn, ánh mắt gặp nhau:
- Anh trai tôi trang điểm cho tôi theo kiểu khác, biết không? Trang điểm nhẹ để không lộ ra những vết thương trên mặt, cậu hiểu không đồ ngốc?
- Biết rồi! Tôi đi học. Học xong, tôi sẽ quay lại! Đừng có chạy lung tung.
- Ừ, tôi đâu phải con nít đâu mà chạy lung tung, cậu sợ bị lạc chứ?. Cậu đi học thì Gắng Lên!
Nó nói nhấn mạnh rồi cười tinh ranh.
“Cái gì mà gắng lên? Con nhỏ ch.ết tiệt này, không nhẽ, nha đầu này biết mình đứng thứ ba từ cuối lên sao?” ch.ết tiệt.
Tầm chiều…
Nó được ra viện vì nó đang nói dối bố mẹ, may mà bác sĩ tốt tính, đồng ý, không thì nó không biết làm sao. Một phần cũng nhờ hắn giúp cho mà^^
Khi nó về nhà, cố gắng tỏ ra vô cùng bình thường, vẫn cười nói rất vui vẻ, vẫn đi qua bằng hàng rào để vào nhà, khuôn mặt nó đẹp tì vết, không có lấy một vết thâm, tất cả là nhờ ông anh vô cùng “sịn” của nó phụ!^^ Và đương nhiên, bố mẹ cũng chẳng biết việc hôm qua xảy ra như thế nào, nó nghĩ lại mà thấy sợ, đêm qua nó đã suýt ch.ết mà!
Sáng hôm sau…
Tại sân trường Phan Trinh Dương…
- NHược Hi, có một người bạn gửi cho bạn cái này.
- Ồ. Cảm ơn nhé.
Nó mở tờ giấy ra đọc: “ Ra khu sân sau của trường, phía ngôi nhà hoang.”
Cái gì đây? Không mở bài, không kết bài, thân bài thì ngắn tun ngủn, lại không From, không To luôn là sao chứ? Chẳng lẽ đến cấu trúc ngữ pháp môn Văn của người bạn này tồi đến thế sao?
Nó thấy rất tò mò và đi về phía sân sau, nơi tờ giấy có ghi.
Nó đứng đó nhìn quanh mà chẳng thấy ai cả. Nó thắc mắc và càng tò mò hơn. Ai cần gặp nó nhể?
- Đến sớm hơn tao tưởng đấy.
Nó bất ngờ…
Cái giọng nghe vừa quen vừa lạ, nó không nhớ nổi là ai nếu như người đó không lộ mặt. Nó vẫn cái bản mặt đó, vô cùng bình thản.
- Cậu là ai thế? Cần gặp mình thì xin ra đây nói chuyện!
Rồi bóng dáng một người con gái. Nhưng đấy không phải là người nó nghĩ. Nó thấy lạ. Cô bạn ấy nhếch môi mỉa mai nhìn nó:
- Xin chào đến với nghĩa địa.
Cái gì
Nó nhìn chằm chằm cô bạn lạ hoắc đó.
Bụp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó ngất rồi.
….
Vài phút sau…
Cả một gáo nước vào mặt nó, làm nó bừng tỉnh, nó nhìn mọi thứ xung quanh, mở to con mắt nhìn người con gái đó, chính là Thất Tiểu Hà, hóa ra, cái giọng vừa nãy là do cô ta nói, cô ta định giở trò gì với nó sao? Học sinh ưu tú như nó mà cũng bị trói chân, trói tay như thế này sao? quần áo, đầu tóc thì ướt nhẹt vì vừa “ăn” gáo nước mát lạnh của cô ta, nó nhìn tiểu thư họ Thất chanh chua đó, ánh mắt không hề giận, không hề tức, mà vô cùng bình thản, tự nhiên như ở nhà, ánh mắt đó còn ánh lên cả ấm áp nữa cơ mà.
Nó thấy Tiểu Hà hét lên bực tức:
- Mày dám nhìn tao bằng ánh mắt đó
Nó chịu thua luôn, con người bản tính nóng nảy, dễ ch.ết lắm nhé, nó cười thân thiện ( nó khiêu khích cô ta sao? =.=)
- Chẳng lẽ cô muốn tôi nhìn cô bằng ánh mắt tức giận? hay ánh mắt sợ hãi? Ánh mắt thân thiện, bình thản, tự nhiên của tôi không phù hợp với cô ư?
- Con khốn này, mày muốn ăn tát không?
- Này…này…. Động chân động tay không có lí do là không được.
Nó nghiêm túc vô cùng, nó muốn giáo huấn một con người có học thức như không này 1 bài học lắm đấy chứ? Nhưng cô ta ở trong thế lớn, còn nó thì bé xíu!
Cô ta ngồi vắt chân lên ghế:
- Muốn lí do phải không? Được. Thứ nhất, dám tỏ tình với Chủ tịch hội sinh viên, anh Hoàng Minh; Thứ 2, dám lại gần Hoàng Tử Gió – Triệu Minh Vũ của tao, mày muốn khuyến rũ cả 2 người họ sao? sao mày lại mặt dày đến tham lam như vậy hả? Tưởng làm học sinh ưu tú mà lên mặt với tụi này sao? Kiêu quá rồi đấy.
Nó thấy lí do của cô ta thật chả chính đáng, nó thấy uất ức, nó lại là con người nếu thấy mình đúng, người khác sai thì phải phản lại cho đúng, nó còn là một con bé ngông cuồng, nghịch ngợm trắng trợn. Ủa? mà sao nhỏ đó biết nó tỏ tình với anh Minh? Cho người theo dõi sao? thật bỉ ổi quá, nó gân cổ lên nói:
- Cô là ai mà dám quản tôi? Bố mẹ tôi chắc? Mà Tôi quen ai là quyền của tôi? Liên quan đến cô à? Cô vừa vừa phải phải thôi nhé? Nói lí với người khác cũng phải chính đáng một chút đi, chẳng lẽ, đến điều này, một học sinh lớp 11 cũng không biết sao? Cô nên học lại đạo đức lớp 1, thành thật thông cảm với cô.