Chương 30: Canh hai
“Chơi với một nhóm bạn xấu, cô nhóc của tớ tâm tư đơn thuần mới đó đã bị làm hư rồi.”
Buổi tối, Hoắc Yên đứng dưới ký túc xá chờ nửa tiếng, Hoắc Tư Noãn mới chầm rãi đi tới.
Cô ta thay một bộ váy rộng rãi dài đến đầu gối mới tinh, trang điểm lại lần nữa, không còn thấy dáng vẻ chật vật trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Cô ta nhìn Hoắc Yên, thái độ kênh kiệu: “Mày còn mặt mũi tới tìm tao à?”
Lần này, Hoắc Yên không còn vâng vâng dạ dạ như trong quá khứ nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Hoắc Tư Noãn, nói: “Tiền mua quà sinh nhật cho Phó Thời Hàn, là ba cầm cố đồng hồ của bà nội.”
Sắc mặt Hoắc Tư Noãn hơi biến đổi, hiển nhiên cũng biết chiếc đồng hồ đó rất quý giá.
Đó là món đồ mà bà nội khi lớn tuổi tinh thần không còn minh mẫn gửi gắm tâm tình.
Nhưng Hoắc Tư Noãn không muốn mất mặt, cứng ngắc nói: “Một cái đồng hồ hỏng mà thôi, sớm đã không còn giá trị, cầm thì cầm, có gì đặc biệt đâu.”
“Đối với chị mà nói, không có gì quan trong hơn Phó Thời Hàn phải không?” Hoắc Yên mắt không chớp nhìn chằm chằm cô ta: “Bà nội mất, lời dặn dò của bà cũng có thể ném sau đầu, chị quên trước kia bà nội đối xử với chúng ta thế nào rồi sao?”
“Chưa.” Hoắc Tư Noãn ngắt lời cô, cao giọng nói: “Chính bởi vì tao chưa quên, nên tao mới muốn gả cho Phó Thời Hàn, đây là hôn ước ông bà nội lập ra cho tao, tao nhất định phải thực hiện.”
“Vì gả cho Phó Thời Hàn, chị xem bây giờ chị biến thành cái bộ dáng gì?” Hoắc Yên cuối cùng cũng đem những lời nghẹn trong lòng nói ra: “Đơn giản chị chính là sâu mọt trong nhà, vì mặt mũi của chị mà hút khô máu gia đình chúng ta!”
“Không phục có phải không?” Hoắc Tư Noãn nhìn Hoắc Yên, cười lạnh: “Tao biết, từ nhỏ đến lớn mày tích không ít oán hận, ghen tỵ tao căn thù tao, bởi vì tao thông minh hơn mày xinh đẹp hơn mày, cũng hiểu chuyện hơn mày, ba mẹ đều cho tao những thứ tốt nhất, mày cái gì cũng không có, cho nên trong lòng luôn ghen ghét, sớm muộn cũng sẽ nổi giận với tao, hôm nay là cơ hội tốt, ngay trước mặt nhiều người như vậy, mày khiến tao mất hết thể diện, hung hăng trả thù tao, có phải rất vừa lỏng hả dạ hay không?”
Tay Hoắc Yên siết chặt thành nắm đấm: “Tôi chỉ đau lòng, người chị gái dịu dàng khi còn bé kia, bây giờ đã biến thành một đứa con gái điêu ngoa tùy hứng, thậm chí không biết nói đạo lý.”
“Đóng giả thành đứa con nhu thuận hiếu thảo trong mắt người lớn, mày có biết mệt mỏi thế nào không?” Khuôn mặt tinh xảo của Hoắc Tư Noãn mang theo sự dữ tợn: “Vì muốn bọn họ vui vẻ, tao nghĩ trăm phương ngàn kế ra vẻ thông minh lanh lợi, tao cố gắng tất cả cũng bởi vì tương lai của tao, tao sẽ không để mày tùy ý cướp đi.”
“Tôi đến đây không phải muốn cùng chị tranh cãi cái này.” Trong lòng Hoắc Yên tràn đầy thất vọng, không muốn lãng phí thời gian: “Nếu quà đã không thể tặng, chị trả lại hàng, lấy tiền đó chuộc đồng hồ của bà nội về đi.”
Cô chưa hề nói đồng hồ đã được Phó Thời Hàn chuộc về, nếu nói ra, không biết Hoắc Tư Noãn còn làm loạn tới mức nào.
Cô chỉ muốn lấy lại tiền, để trả cho Phó Thời Hàn.
“Không có khả năng.”
Không ngờ Hoắc Tư Noãn vậy mà từ chối Hoắc Yên, không một chút do dự.
“Vì sao!” Hoắc Yên không hiểu: “Chị mua cái dây thắt lưng đó…”
“Đúng, dây lưng đó bị Phó Thời Hàn từ chối, nhưng vậy thì thế nào.” Hoắc Tư Noãn nhắc tới chuyện này liền tức giận: “Hoắc Tư Noãn tao mua đồ, trước nay chưa từng đổi trả!”
“Nhưng mà đồng hồ của bà nội…”
“Đừng có nhắc chuyện đồng hồ với tao.” Đuôi mắt Hoắc Tư Noãn giật giật, trầm giọng nói: “Chẳng qua chỉ là một cái đồng hồ cũ mà thôi, bà nội qua đời chẳng biết gì nữa, căn bản không cần canh cánh trong lòng.”
Cô ta nói xong quay người muốn đi.
Bàn tay đang siết chặt của Hoắc Yên bỗng buông ra, cao giọng gọi Hoắc Tư Noãn lại: “Tôi sẽ không để chị được như ý.”
“Mày nói cái gì.” Hoắc Tư Noãn hơi nhướng mày, không hiểu ý tứ của Hoắc Yên.
“Từ nhỏ đến lớn, rõ ràng chị nhận được tất cả mọi thứ tốt nhất, thế nhưng chị vẫn không vừa lòng, muốn tốt hơn…”
“Điều này là sai sao, người thường thích chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng, tao không muốn bị gia đình trói buộc, cái này là sai sao!”
“Sai!”
Hoắc Yên gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, chắc như đinh đóng cột nói: “Tôi muốn để chị biết, tất cả những gì chị làm đều là sai làm, chị cho rằng những điều đó là đương nhiên, đều là sai lầm!”
“Mà tôi….” Cô chỉ vào bản thân, đau lòng nói: “Tôi không phải ngu xuẩn cũng không đần độn, tôi không muốn vĩnh viễn sống dưới ánh hào quang của chị, trên thế giới này vốn chẳng có đồ vật nào lẽ ra phải thuộc về Hoắc Tư Noãn, bây giờ tôi muốn đoạt lại những thứ thuộc về tôi.”
Hoắc Tư Noãn khó tin nhìn Hoắc Yên, rất khó tượng tưởng, một đứa con gái từ nhỏ đã phải chịu sự bất bình đẳng, tới tận bây giờ vẫn không dám nói ra như Hoắc Yên, lại có thể nói được những câu như vậy.
Cô ta vẫn cho rằng em gái mình là đứa vụng về, cho dù phải chịu thiệt thòi cũng không biết, cho nên cô ta yên tâm thoải mái chiếm hết mọi thứ, một chút cũng không muốn chia sẻ cho em gái.
Dù sao cũng là cái đồ đần độn, cái gì cũng không hiểu, cô ta có gì phải hổ thẹn chứ.
Nhưng mà tận đến giờ phút này, nhìn ánh mắt phẫn nộ của Hoắc Yên, bên trong rõ ràng còn phun trào không cam lòng và khuất nhục. Hoắc Tư Noãn mới nhận ra, cô em gái này của mình nào phải ngu xuẩn, vừa vặn đối lập, rất nhiều chuyện Hoắc Yên nhìn ra được, chỉ là chưa từng tranh chấp với cô ta thôi.
Hoắc Tư Noãn cau này, không xác định nói: “Hoắc Yên, mày muốn đối đối địch với tao sao?”
Hoắc Yên lắc đầu: “Tôi sẽ không đối địch với chị, nhưng tôi sẽ cho chị hiểu rõ, chị không phải giỏi nhất.”
Hoắc Tư Noãn hiểu ý của Hoắc Yên, xem ra em gái nhỏ không cam tâm, muốn khiêu chiến với cô ta đây mà.
Thật là buồn cười.
Cô ta dùng ngữ điệu trào phúng nói: “Tao không phải giỏi nhất, chẳng lẽ là mày sao?”
Hoắc Yên mím chặt môi, không nói gì.
Đến tận khi Hoắc Tư Noãn lắc đầu lên lầu, Hoắc Yên mới chậm rãi mở miệng: “Tôi có phải giỏi nhất hay không, chị nhất định sẽ biết.”
Giọng nói cô trầm thấp, phản phất không phải nói cho Hoắc Tư Noãn nghe, mà nói cho bản thân nghe.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Tô Hoàn từ bên trong vườn hoa đi ra, không ngừng vỗ tay cho cô.
“Em gái nhỏ thật tuyệt!” Tô Hoàn liên mồm nói: “Đi được bước này thật không dễ dàng, nhưng tớ đã sớm nhìn ra được, Hoắc Yên, cậu chính là người có năng lực tiềm tàng, không lên tiếng thì thôi, một khi nói ra sẽ làm người ta kinh sợ!”
Tô Hoàn là do Hoắc Yên kéo tới để tăng lòng can đảm, đừng nhìn vừa rồi cô biểu hiện đặc biệt dũng cảm, thật ra trong lòng sợ muốn ch.ết.
Cô chưa từng tức giận như vậy với Hoắc Tư Noãn.
Hoắc Yên đi tới bên cạnh Tô Hoàn, hiện giờ chân như bước trên mây, đặc biệt không chân thực.
“Tớ vừa rồi, đẹp trai không?”
Tô Hoàn dùng sức vỗ vai Hoắc Yên: “Đơn giản bạo muốn ch.ết! Nói thật, dáng vẻ cao cao tại thượng kia của chị gái cậu thật sự quá đáng ghét, cậu nhất định phải tỏ thái độ với chị ta một chút, tớ ủng hộ cậu!”
“Dù thế nào đi nữa, có thể đem những lời nghẹn trong lòng lâu như vậy nói ra, đã rất sung sướng.”
Tô Hoàn vui mừng gật đầu, mà Hoắc Yên bất đắc dĩ nói: “Thật ra tớ tới tìm Hoắc Tư Noãn chỉ để đòi tiền, nhưng chị ta không đưa cho tớ.”
Đuôi mắt Tô Hoàn cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa: “Muốn đòi tiền chị ta, còn không đơn giản?”
**
Mấy ngày sau, trên trang thổ lộ của trường đại học, xuất hiện một thông báo đòi nợ —
“Hoắc Tư Noãn chuyên ngành Thanh nhạc khoa Nghệ thuật, cô nợ tôi hai vạn tệ đến lúc nào, nếu như trước thứ sáu tuần này còn chưa trả, coi chừng tôi công khai “ảnh chụp thế chấp vay tiền”, cho cô mất mặt.”
Kiểu tin tức không đầu không đuôi này, trong nháy mắt thu hút đông đảo quần chúng vào bình luận.
“Cái gì! Hoắc Tư Noãn thế mà vay tiền người khác!”
“Hai vạn tệ cơ à!”
“Còn có ảnh chụp, chẳng lẽ nữ thần để đối phương chụp lại ảnh thế chấp?”
“Khỏa thân trường học (*)| Mượn một chút tìm hiểu.”
(*) Ý chỉ bức ảnh khỏa thân của nữ sinh chụp với thẻ sinh viên hoặc chứng minh thư thay thế giấy vay nợ.
“Nữ thần của tui sẽ vay tiền của bọn xã hội đen mà không trả chắc? Khẳng định là tin đồn nhảm, mọi người giải tán đi.”
“Không có lửa làm sao có khói, người ta đã lên tận diễn đàn để đòi tiền, rõ ràng Hoắc Tư Noãn xác thực là vay tiền không trả…”
“Hình tượng nữ thần trong nháy mắt sụp đổ.”
…
Trong topic bình luận gì cũng có, Hoắc Yên xem vài bình luận, ngẩng đầu hỏi Tô Hoàn nằm giường trên: “Khỏa thân | Là sao?”
Nguyên văn của cái tin này — Tô Hoàn hắng giọng, giải thích: “Thời gian trước thường xuyên nhìn thấy trên thời sự, nữ sinh viên vì vay tiền mà chụp ảnh khỏa thân để gán nợ, chẳng qua tớ mượn đề tài này để nói chuyện của mình một chút.”
Hoắc Yên mở to mắt: “Sẽ không… không quá đáng chứ?”
Tô Hoàn cười hì hì: “Tớ đâu có nói chị ta khỏa thân? Tớ chỉ nói công khai ảnh của chị ta ra, cũng không nói ảnh khỏa thân, đều là quần chúng ăn dưa đoán mò, không có nửa điểm liên quan đến tớ.”
Mặc dù cô nàng đã giải thích, nhưng thế nào cũng thấy cưỡng từ đoạt lý (Editor: tương đương với câu “cả ɖú lấp miệng em”), cô nàng dùng từ như vậy, còn để trong dấu ngoặc kép, rõ ràng muốn các bạn học suy nghĩ lệch lạc, Hoắc Yên chỉ có thể cảm thán, tiếng Trung chữ Hán thật bác đại tinh thâm.
Mặc dù làm vậy có chút quá đáng, nhưng Hoắc Tư Noãn bất nghĩa trước, cũng đừng trách Hoắc Yên dùng thủ đoạn để đáp trả.
Quả nhiên, tin này truyền ra không đến nửa tiếng, Hoắc Tư Noãn liền gọi tới.
Hoắc Yên giật nảy mình, cầm điện thoại không dám nhận, nhìn về phía Tô Hoàn xin giúp đỡ.
“Nhận.” Tô Hoàn quả quyết nói: “Dù sao cũng đã xé rách mặt nhau rồi, dứt khoát nói hết đi.”
Hoắc Yên gật đầu, nhận điện thoại.
“Đến cùng mày muốn thế nào!”
Đầu dây bên kia, giọng nói của Hoắc Tư Noãn có vẻ đã tức đến không thở nổi: “Mày mau… mau xóa cái tin đó đi.”
“Tôi đã chuộc đồng hồ của bà nội về, nhưng mượn của người khác hai vạn tệ, bây giờ tôi phải trả tiền cho người ta, chị, tôi chỉ có thể tìm chị thôi.”
“Hoắc Yên, mày điên rồi phải không!” Hoắc Tư Noãn gầm lên: “Mày muốn chuộc đồng hồ liên quan gì đến tao! Mày dựa vào đâu mà tìm tao đòi tiền!”
Hoắc Yên ổn định trái tim, trầm giọng nói: “Chuyện này do chị gây ra, nếu như không phải chị khăng khăng muốn tặng quà sinh nhật đắt tiền như vậy cho Phó Thời Hàn, ba sẽ không mang đồng hồ đi cầm, cho nên, bây giờ là tôi đang yêu cầu chị, không phải cầu xin chị.”
Hoắc Tư Noãn uy hϊế͙p͙: “Mày không sợ tao nói chuyện này cho ba mẹ sao?”
“Tôi không sợ.”
Hoắc Yên nói xong ba chữ này, trong lòng không biết tại sao mà thật sự không sợ. Hoắc Tư Noãn ngoài việc lấy ba mẹ ra cũng không còn gì để uy hϊế͙p͙ cô, hơn nữa ba mẹ vốn dĩ cũng chả đứng về phía Hoắc Yên, cho nên căn bản Hoắc Yên không cần quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ.
Hoắc Tư Noãn thì khác, cô ta quan tâm tới nhiều nhứ, vật chất, danh dự, hình tượng nữ thần trong suy nghĩ của mọi người… Cho nên cô ta có trăm ngàn điểm yếu, bị người khác lợi dụng dễ như trở bàn tay.
Hoắc Yên nhìn Tô Hoàn đưa mắt, nói: “Hoắc Tư Noãn, tôi chỉ cho chị thời gian một ngày, hai vạn tệ, tôi sẽ xóa cái tin kia đi, nếu không cũng đừng trách tôi không nể tình chị em, dù sao… dù sao vua cũng thua thằng liều.”
Sau khi Hoắc Yên nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Hoàn ôm quyền hô to: “Hoắc Yên, cậu rất có phong phạm, quả nhiên tớ không nhìn nhầm người!”
Hoắc Yên nhìn điện thoại tối đi, trong lòng cũng càng chắc chắn. Biểu hiện của Hoắc Tư Noãn càng điên cuồng thì cô càng bình tĩnh, biết rõ bản thân đã nắm được bảy phần của Hoắc Tư Noãn.
Những năm qua Hoắc Tư Noãn ăn mòn gia đình, cái gọi là hàng hiệu, rồi danh tiếng nữ thần mà chị ta vất vả xây dựng trong lòng mọi người, chị ta tuyệt đối sẽ không để nó tan vỡ trong nháy mắt.
Cho nên tiền này, chị ta nhất định phải trả!
**
Quả nhiên xế chiều hôm đó, Hoắc Tư Noãn chuyển hai vạn tệ cho Hoắc Yên.
Mà chuyện này, xem như cắt đứt hoàn toàn tình cảm chị em giữa hai người.
Hoắc Yên cũng không cảm thấy đáng tiếc. Hoắc Tư Noãn gieo gió gặp bão, cô sớm đã thất vọng, tình chỉ em chẳng qua chỉ mình cô đơn phương mong muốn.
Nhận được chuyển khoản của Hoắc Tư Noãn, Hoắc Yên không chần chừ gửi ngay cho Phó Thời Hàn, đồng thời nhắn thêm một tin: “Thiếu nợ trả nợ, nói lời giữ lời!
Lúc Phó Thời Hàn nhận được tin nhắn, anh đang ngồi ở thư viện đọc sách, ánh mắt trong suốt liếc nhìn điện thoại một chút, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Thẩm Ngộ Nhiên ngồi bên cạnh cầm điện thoại, đang đọc bình luận trên diễn đàn của trường, bây giờ tất cả mọi người trên diễn đàn đang thảo luận về chuyện Hoắc Tư Noãn vay tiền, cho dù topic trước đó đã xóa đi, nhưng chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, ồn ào ầm ĩ.
“Cô nhóc kia bình thường im lìm không nói chuyện, không ngờ xử lý chuyện này đến lôi lệ phong hành, một chút cũng không nương tay, đây là muốn vì đại nghĩa diệt thân sao!”
Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh trả lời tin nhắn của Hoắc Yên, mạn bất kinh tâm nói nhỏ: “Chơi với một nhóm bạn xấu, cô nhóc của tớ tâm tư đơn thuần mới đó đã bị làm hư rồi.”
“Bao che con gái quá.” Thẩm Ngộ Nhiên cười nói: “Nhưng đúng là chuyện này có hơi ầm ĩ quá mức, trong khoảng thời gian này chỉ sợ Hoắc Tư Noãn không được dễ chịu lắm.”
Phó Thời Hàn không thèm nâng mắt, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình di động, nhanh chóng gõ một tin —
“Sắp thi cuối kỳ rồi, mau chạy tới thư viện, đừng vì mấy người râu ria mà lãng phí sức lực.”
“Ha ha, em biết rồi.” Hoắc Yên gửi tới một cái biểu cảm lè lưỡi: “Môn học chung còn dễ, chỉ là cảm thấy môn toán cao cấp có chút đau đầu.”
Phó Thời Hàn thấy vậy, nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn bỏ vào cặp sách màu đen.
“Hàn tổng, nói là cùng nhau ôn bài, cậu đi đâu thế?”
“Có việc.”
Phó Thời Hàn ra khỏi phòng tự học, cúi đầu gõ một tin: “ giờ tối, đợi anh ở lối vào trung tâm hoạt động của sinh viên.”
Hoắc Yên: “Ơ, làm gì thế?”
Phó Thời Hàn: “Học thêm.”