Chương 6

*Edit: Dờ*
Lâm Nguyễn dẫn Mạnh Chân vào nhà, bác Đông ở phòng khách, vừa lúc trông thấy hai người.
"Đây là Mạnh Chân, bạn học của cháu." Lâm Nguyễn giới thiệu với bác Đông xong thì quay ra nói với Mạnh Chân, "Đây là bác Đông quản gia."


Mạnh Chân nói: "Cháu chào bác ạ, cháu là Mạnh Chân, bạn học của Lâm Nguyễn."
Bác Đông gật gù nói: "Mời ngồi."
Mạnh Chân là khách, bác Đông sẽ không làm trái lễ nghĩa.
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân ngồi xuống sofa, A Nguyệt bưng trà ra, Mạnh Chân lịch sự nói cảm ơn.


"Vào nhà thấy ấm hơn phải không." Lâm Nguyễn hỏi, "Trong nhà thường chuẩn bị Bích Loa Xuân để đãi khách, không biết cậu có uống quen không."
"Ngon mà." Mạnh Chân bưng trà lên uống một hớp, "Ở đây khác với tưởng tượng của tớ quá."


Lâm Nguyễn cười nói: "Cơ bản là như vậy, nếu cậu muốn đi thăm nữa thì tớ sẽ dẫn cậu ra vườn hoa, đằng sau còn có một nhà kính trồng hoa khá đẹp."
Không đợi Mạnh Chân đáp, Trạm Hi đã đi xuống từ trên tầng. Lâm Nguyễn thấy hắn thì vội đứng dậy, Mạnh Chân cũng đứng lên theo.


"Tiên sinh," Lâm Nguyễn giới thiệu với hắn, "Đây là bạn học của em, Mạnh Chân."
Trạm Hi nhìn Mạnh Chân, "Nhị thiếu gia của tiệm tơ lụa Như Ý, đã từng nghe danh. Gia phong nhà họ Mạnh rất đoan chính, Nhị thiếu gia trông cũng rất khí phách."
Mạnh Chân nghe thấy tên nhà mình thì lập tức đứng thẳng lưng.


"Trạm tiên sinh, rất vui được gặp ngài."
Lâm Nguyễn liếc mắt nhìn Mạnh Chân, không hé răng.
Trạm Hi rất khách sáo, "Mạnh Nhị thiếu gia khách khí rồi, nếu không chê thì để Lâm Nguyễn dẫn cậu đi thăm thú xung quanh, tôi không tiếp khách, xin cậu lượng thứ vì chiêu đãi không chu đáo."


available on google playdownload on app store


Dứt lời, Trạm Hi lên tầng, dường như hắn thực sự đi xuống chỉ để chào một câu.
Hắn vừa đi, Mạnh Chân cũng thở phào một hơi. Khí chất của Trạm Hi quá áp lực, Mạnh Chân phải cố gồng mình lên để không làm nhà mình mất mặt.


Lâm Nguyễn nhận ra Mạnh Chân không tự nhiên, nói: "Hay là chúng ta lên phòng tớ đi."
Mạnh Chân gật đầu.
A Nguyệt vừa lúc đi ra nói với Lâm Nguyễn: "Phòng cậu dọn lên trên tầng, ở cuối hành lang ấy."
Lâm Nguyễn nhìn lên tầng, hôm qua Trạm Hi nói muốn đổi phòng cho cậu, không ngờ đã đổi xong xuôi cả rồi.


Lâm Nguyễn dẫn Mạnh Chân lên tầng, phòng của cậu ngay cạnh phòng Trạm Hi, lúc đi ngang qua phòng hắn, hai người đều vô thức đi thật khẽ.


Đẩy cửa ra là nhìn thấy sofa và bàn trà, gian trong và ngoài ngăn cách nhau bởi một tấm rèm. Bên trong có giường, tủ quần áo và bàn học, bàn học đặt dưới cửa sổ có treo rèm màu xám tro, thoạt nhìn rất sang trọng.
Mạnh Chân nhìn quanh, không khỏi thở dài: "Phòng của cậu rộng thật, to hơn cả phòng tớ."


Dưới sàn trải thảm mềm, đèn trên trần nhà đơn giản nhưng sáng bừng. Bên cạnh sofa có một cái bàn cao, bên trên đặt một chậu sứ màu hồng trồng cây cảnh xanh mướt.
Mạnh Chân càng xem thì vẻ mặt càng nghiêm túc, "Cậu nói thật cho tớ biết, cậu thật sự là đầy tớ ở Lan công quán?"


Lâm Nguyễn gật đầu, Mạnh Chân không tin, "Đầy tớ nhà ai mà có đãi ngộ tốt thế này? Hơn nữa rõ ràng tớ nghe người kia gọi cậu là tiểu tiên sinh!"


"Đó là vì đang ở bên ngoài, anh Thế Ninh nể mặt tớ." Lâm Nguyễn nói, "Tớ thật sự là đầy tớ ở Lan công quán, tiên sinh đối xử với ai cũng rất tốt, A Nguyệt muốn đi học làm bánh kiểu Tây, thế là được đi học ngay, Thế Ninh còn theo tiên sinh ra nước ngoài."


Mạnh Chân có lẽ là đã tin, ngưỡng mộ nói: "Vậy...Lan công quán các cậu còn nhận người không? Đãi ngộ tốt quá đi!"
Lâm Nguyễn cười, "An phận làm thiếu gia của cậu đi!"
Hai người cười đùa mấy câu, Mạnh Chân lại cảm thán, "Thấy cậu sống tốt thì tớ yên tâm rồi."


Lâm Nguyễn rất ung dung, "Giả vờ chững chạc cái gì, vừa rồi ở dưới tầng thì toát mồ hôi hột."


"Hầy!" Mạnh Chân nói, "Lần đầu gặp mặt, chưa kịp chuẩn bị tâm lý thôi mà! Hơn nữa, đó chính là Tam gia, cả Tứ Cửu Thành bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu cũng khó mà gặp được Tam gia, tớ căng thẳng thì đã làm sao."
Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, "Tiên sinh giỏi như vậy à?"


Mạnh Chân đắc ý, không nghiêm túc như vừa rồi nữa, "Chắc là cậu không biết, nghe nói lần này Tam gia về nước đã mang về cả một đoàn thuyền hàng, từ rượu Tây vải vóc đến máy ảnh xe hơi, thậm chí...còn có dược phẩm và vũ khí, đều để ở bến cảng Tân Thành. Người trong Tứ Cửu Thành ai cũng muốn được chia một bát canh. Mấy ngày nay cha với anh tớ cứ nhắc suốt, nhưng chẳng có cách nào vào được cổng Lan công quán. Không ngờ tớ lại được gặp trực tiếp người thật..."


Mạnh Chân sực nhớ ra, "Ngài ấy khách sáo với tớ như vậy, chắc là do nể mặt cậu."
Lâm Nguyễn cười nói: "Sao có thể chứ."
Mạnh Chân cũng chỉ nói vậy thôi, không có căn cứ gì. Đồng hồ dưới tầng kêu vang, chậm rãi ngân nga từng tiếng.


Mạnh Chân nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy nói: "Tớ phải về đây, về muộn mẹ tớ lại mắng." Cậu ta nhìn Lâm Nguyễn, "Cậu chào Tam gia một tiếng giúp tớ, tớ hơi sợ."
Lâm Nguyễn gật đầu, cùng Mạnh Chân đi ra ngoài.


Trạm Hi nghe nói Mạnh Chân phải về thì khách sáo dặn dò mấy câu bảo Thế Ninh đưa cậu ta về.
Hôm sau Lâm Nguyễn tới trường, vừa ngồi xuống bàn học thì Mạnh Chân đeo cặp sách thở hồng hộc chạy vào, chạy tới bên cạnh Lâm Nguyễn thì phanh xe nhìn cậu, không nói gì, mặt thì nghẹn đỏ lên.


"Sao thế sao thế?" Lâm Nguyễn hỏi, "Có chuyện gì à?"


Mạnh Chân thở hắt ra, ngồi xuống cạnh Lâm Nguyễn, giọng nói rất khẽ nhưng không giấu nổi phấn khích: "Sáng nay cha tớ nói, Trạm Tam gia bàn chuyện làm ăn với nhà tớ, ngài ấy để lô hàng vải dệt nước ngoài kia cho nhà tớ. Nếu đơn hàng này thành công, tiệm tơ lụa nhà tớ có thể mở chi nhánh! Lâm Nguyễn, tất cả đều nhờ có cậu!"


"Nhờ tớ?"
"Đúng thế, nếu cậu không mời tớ đến nhà chơi thì sao tớ có thể gặp được Trạm Tam gia. Tam gia làm ăn với nhà tớ chắc là vì nể mặt cậu!"


Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, cười nói: "Cậu nhầm rồi, chắc là tiên sinh đã có ý định làm ăn với nhà cậu từ lâu, hôm đó trùng hợp gặp cậu nên xuống tầng chào hỏi, bởi hai nhà sắp qua lại nhiều vì chuyện kinh doanh. Hơn nữa, tớ có mặt mũi gì mà tiên sinh phải nể?"
Mạnh Chân không tin lắm, "Thật vậy ư?"


"Đương nhiên," Lâm Nguyễn nói, "Tiên sinh không bao giờ làm chuyện thừa thãi, mỗi bước đi của ngài ấy đều có lý do."
Mạnh Chân chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, "Thực ra hôm ấy tớ nhìn Tam gia, cứ có cảm giác ngài ấy đối xử với cậu rất đặc biệt, không biết miêu tả ra sao."


Lâm Nguyễn lấy sách ra để trên bàn, "Hôm đó tiên sinh chỉ nói với tớ một câu, sao cậu nhìn ra được đặc biệt hay không?"
"Giọng điệu nói chuyện, động tác cơ thể, khoảng cách đứng, ánh mắt nhìn cậu, chỗ nào cũng đặc biệt." Mạnh Chân đụng vai đẩy Lâm Nguyễn.


Lâm Nguyễn cười phá lên nói: "Cậu lại đọc quá nhiều tiểu thuyết lâm li bi đát rồi chứ gì, cậu nói vậy, tớ sắp tin rồi đây này."
Mạnh Chân liếc nhìn cậu, cả hai đều bật cười.


Phía sau hai người, ánh mắt của Lý Minh Văn vẫn luôn dán chặt vào cả hai, tỏ rõ sự chán ghét. Hắn ta đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Nguyễn rồi gõ bàn, "Im lặng một chút được không."


Trong một chốc, tất cả âm thanh trong phòng học đều ngưng bặt, mấy người đánh bài Tây phía sau chưa kịp phanh mồm, tiếng "đôi 2" hô lên vô cùng vang dội.
Lâm Nguyễn nhìn Lý Minh Văn, hơi cúi người: "Xin lỗi."
Lý Minh Văn liếc nhìn cậu, quay về chỗ ngồi.
Mạnh Chân cau mày, "Này! Cậu có ý gì!"


Lâm Nguyễn kéo cậu ta, "Thôi bỏ đi."
Mạnh Chân ngồi xuống, âm thanh trong lớp lại ồn ào trở lại.
"Nói thật tớ cứ cảm thấy thằng cha ấy bất mãn với cậu."
"Tớ biết mà, chuyện thi biện luận."


"Không không không," Mạnh Chân nói: "Chẳng phải một sớm một chiều mà thành ra như thế. Chúng ta học cùng nhau bao nhiêu lâu, nó đã bao giờ hòa nhã với cậu chưa? Kiểu thù hằn này đâu chỉ bởi vì một chuyện, có lẽ ngay từ đầu nó đã ghét cậu, thấy cậu là thấy phiền, cậu làm gì nó cũng chướng mắt."


Lâm Nguyễn không biết nói gì cho phải, "Tớ làm người ta thấy ghét đến thế sao?"
Mạnh Chân cười hê hê.


Lâm Nguyễn nghiêm túc nhìn Mạnh Chân, "Tớ bỗng nhiên phát hiện ra cậu rất là biết cách ăn nói, chuyện của tiên sinh nhà tớ, rồi chuyện của Lý Minh Văn cũng vậy, cậu phân tích đâu ra đấy. Đọc tiểu thuyết là có thể học được mấy thứ ấy hả?"


Mạnh Chân cười nói: "Chẳng giấu gì cậu, trước tớ chọn môn tâm lý học, sắp cuối kỳ rồi mà, ôn tập một chút."
Lâm Nguyễn hừ một tiếng, "Vậy cũng đừng lấy tớ ra để ôn tập."
Ngoài cửa, giáo sư ôm tài liệu đi vào, chuông vào tiết vang lên, âm thanh ồn ào trong lớp dần nhỏ xuống.
----------


Tiểu Nguyễn tỉnh lại đi em, tiên sinh làm vậy vì em đóooo ༎ຶ‿༎ຶ






Truyện liên quan