Chương 7

*Edit: Dờ*
Gần tới cuối kỳ, rất nhiều môn học đều kết khóa, các loại đề luận văn được phát xuống, đám sinh viên không ngừng kêu ca.


Lâm Nguyễn chọn môn kinh tế học, lúc ấy Mạnh Chân bảo cậu rằng nhà cậu ta làm kinh doanh nên học kinh tế về sau sẽ có chỗ áp dụng, cho nên rủ Lâm Nguyễn chọn kinh tế học. Cuối cùng Mạnh Chân lại thích tâm lý học, bỏ lại Lâm Nguyễn, đi chọn tâm lý học một mình.


Giáo sư tâm lý học là một người nước ngoài rất thú vị, lại còn dễ tính, Mạnh Chân không hề lo lắng sẽ rớt môn.


Lâm Nguyễn thì không được như vậy, giáo sư kinh tế học của cậu là một người đàn ông Anh Quốc, hình như còn giữ chức gì trong chính phủ, cứ cuối tuần là hạ cố đến giảng mấy tiết, còn làm giá hơn cả quý tộc.


Đề luận văn kết thúc môn của cậu cũng vô cùng khó nhằn, Lâm Nguyễn nhìn thôi cũng thấy choáng váng.
Lại đến cuối tuần, thời tiết quang đãng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào bàn học. Lâm Nguyễn ngồi trên ghế, nhìn vào trang giấy trắng mà không vắt được ra chữ nào.


Có tiếng động trên hành lang, Lâm Nguyễn đi nhìn thử thì vừa lúc thấy Thế Ninh ra khỏi phòng Trạm Hi. Thế Ninh nhìn thấy Lâm Nguyễn, hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì à?"
Lâm Nguyễn đi ra, đưa đề luận văn cho anh xem.
Thế Ninh xem xong thì cười: "Thú vị đấy."
Lâm Nguyễn ngượng ngùng cười, "Em đọc không hiểu."


available on google playdownload on app store


"Bình thường, đây là một lý luận mang tính học thuật xuất hiện chớp nhoáng vào khoảng hai mươi đến ba mươi năm trước, sau đó không ai nhắc đến nữa, lý luận kinh tế bây giờ cơ bản là không liên quan gì đến cái đề này."
"Vậy em nên viết thế nào? Hay là có sách tham khảo gì không anh?"


Thế Ninh vừa định đáp, cửa phía sau mở ra, Trạm Hi mặc một chiếc áo len đan tay màu xám nhạt, dựa vào cửa nhìn hai người.
Lâm Nguyễn đứng thẳng lên rất quy củ, "Tiên sinh."


Thế Ninh nhìn Trạm Hi, lại nhìn Lâm Nguyễn rồi cười nói: "Anh cũng không hiểu mấy thứ này lắm, cậu có thể hỏi tiên sinh, tiên sinh nhất định là sẽ biết."
Nói xong, Thế Ninh rảo bước xuống tầng. Lâm Nguyễn đứng một mình ở cửa, đành phải đưa mắt nhìn Trạm Hi.


Trạm Hi nhìn đề luận văn trong tay Lâm Nguyễn, giọng nói vẫn thờ ơ như trước: "Vào đi."
Lâm Nguyễn vào phòng Trạm Hi, cậu không hề xa lạ với căn phòng này, thậm chí còn quen với nó hơn cả căn phòng cách vách cậu đang ở.


Trạm Hi có ý giảng giải cặn kẽ cho Lâm Nguyễn, đáng tiếc là Lâm Nguyễn không có ý đó, cậu ngồi xếp bằng trên thảm, dựa vào bàn trà, đau khổ cúi đầu, chỉ sợ bỏ sót một chữ nào đó của Trạm Hi.


Giảng được một lúc, Trạm Hi ngừng lại. Lâm Nguyễn lặng lẽ ngẩng lên nhìn hắn, vừa lúc chạm mắt với Trạm Hi.
"Nghe không hiểu?" Trạm Hi hỏi.
Lâm Nguyễn gật gật đầu.
"Không hiểu thì sao lại chọn?"
"Mạnh Chân chọn cho em." Lâm Nguyễn không thể tự đưa ra lựa chọn.


Trạm Hi đã hiểu, đứng dậy rút một quyển sách ngoại văn có bìa mạ vàng đưa cho Lâm Nguyễn, "Đây là sách giải thích hoàn chỉnh về lý luận này."
Lâm Nguyễn nhận lấy sách, lật xem vài trang, định bụng trở về xem kỹ hơn.


Phòng Trạm Hi bỗng vang lên tiếng gõ cửa, là bác Đông, ông ấy tới đưa thiệp bái phỏng mà người ta gửi tới cho Trạm Hi trong mấy ngày này.
Thiệp thăm hỏi chất một xấp dày ở góc bàn, Lâm Nguyễn nhìn thoáng qua, lại cúi đầu xuống xem sách.


Trạm Hi nói chuyện với bác Đông xong thì bảo ông lui xuống. Hắn lại ngồi về sofa, chẳng xem một tấm thiệp nào.
Lâm Nguyễn hơi tò mò, hỏi: "Đây đều là những người muốn làm ăn với tiên sinh sao?"
Trạm Hi gật đầu.
Lâm Nguyễn lại hỏi: "Tiên sinh không định gặp họ?"
"Không cần gặp."


"Vậy hàng hóa của tiên sinh phải làm sao đây? Bày bán trong cửa hàng nhà chúng ta?"
Dưới tay Trạm Hi cũng có một số cửa hàng, quán trà, quán rượu, tiệm gạo, tiệm thuốc, cho thuê xe, gia công đá quý, phần lớn đều là của ngạch nương hắn.


Trạm Hi mỉm cười, đưa tay xoa đầu Lâm Nguyễn rồi dần trượt xuống, dừng lại ở gáy cậu: "Thứ bọn họ muốn kinh doanh với tôi không phải hàng hóa bình thường."
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ một lát, hiểu ra vấn đề, "Là vũ khí?"
Trạm Hi không đáp, chỉ xoa nắn gáy Lâm Nguyễn, bảo cậu tiếp tục đọc sách.


Sau buổi trưa, Lâm Nguyễn tìm được cách viết luận văn, xuống tầng giúp A Nguyệt thu dọn phòng ốc. Thế Ninh đem về một cái máy quay đĩa, nghe nói là loại mới ra của Đức, cả Tứ Cửu Thành không có chiếc thứ hai. A Nguyệt dùng nó để mở những khúc vĩ cầm, cô nàng nói nếu nghe vĩ cầm vào một buổi chiều đông thì có cảm giác u uất lười biếng.


Một khúc vĩ cầm chưa chạy hết, cảm giác u uất ấy đã bị đánh vỡ. Bên ngoài có tiếng ồn vọng vào, Lâm Nguyễn nhìn qua cửa sổ thì thấy ba bốn hộ viện đang ngăn lại mấy người mặc tây trang màu đen, đang hằm hè nhau ở cổng.


Mấy kẻ mặc tây trang đen có vẻ rất hung tợn, phía sau họ có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài và đội mũ, tay chống gậy, đang nhìn về phía này.


Bác Đông nghe thấy tiếng thì đi ra ngoài, ông vừa đi ra, mấy người kia ngừng xung đột. Không biết bác Đông đã nói gì, chẳng mấy chốc sau ông dẫn họ vào nhà.


Mới vào cửa, bác Đông đã vẫy tay với Lâm Nguyễn. Cậu lại gần, bác Đông nói: "Có vị Ngô tiên sinh đây muốn bàn chuyện làm ăn với gia, cậu đi báo cho gia một tiếng."


"Vâng." Lâm Nguyễn lên tầng. Bác Đông mời mấy người kia ngồi xuống, lại sai người dâng trà, quy củ không thiếu sót chút nào, dù là bác Đông hay đám đầy tớ thì đều vô cùng ung dung, không hề có địch ý vì trận xung đột vừa rồi.


Lâm Nguyễn đẩy cửa phòng Trạm Hi ra, hắn đang đứng bên cửa sổ, có lẽ là đã biết chuyện xảy ra trong vườn hoa vừa rồi.
"Tiên sinh, ngài có định đi xuống không?"
Trạm Hi buông tách cà phê chưa uống hết, cũng không thay quần áo, vẫn mặc quần áo ở nhà, "Đi thôi."
Lâm Nguyễn lập tức cảm thấy vững lòng.


Trạm Hi thong thả xuống tầng, Ngô tiên sinh vừa thấy hắn thì cười sang sảng: "Trạm lão đệ, lâu lắm không gặp!"
Trạm Hi xuống cầu thang, ngồi vào sofa rồi mới đáp, "Đúng là lâu lắm không gặp."


Lâm Nguyễn xuống bếp bưng lên một chén trà nhỏ, Trạm Hi nhận lấy, cúi đầu thổi bọt trôi trên mặt trà, "Nghe nói phía Nam lại loạn rồi, sao Ngô tiên sinh còn có thì giờ rảnh rỗi tới đây chơi?"
Ngô tiên sinh là quân phiệt phương Nam, theo lý mà nói thì không nên xuất hiện ở đây.


Ngô tiên sinh ngập ngừng nói: "Chính vì vậy nên tôi mới đến đây bàn chuyện làm ăn với cậu thay ông chủ. Trạm lão đệ, nói vậy là cậu cũng hiểu rồi, đoàn thuyền cậu cho dừng ở cảng Tân Thành khá là gây chú ý đấy."


"Mấy thứ ấy à," Trạm Hi nói bâng quơ: "Về nước cho nên tiện thể mang theo mấy thứ đồ Tây, cảm thấy mới lạ thôi mà."
"Nhưng tôi nghe nói ở đó toàn là hàng tốt."
Trạm Hi gật đầu, "Đúng là có vài chai rượu nho lâu năm, Ngô tiên sinh ra về tôi sẽ cho người biếu ngài mấy chai?"


Sắc mặt Ngô tiên sinh sầm xuống, "Đừng giả ngu ngốc nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi đang nói đến đống vũ khí kia kìa!"
Trạm Hi ngẩng đầu nhìn ông ta, "Lô hàng đó đã có chủ, Ngô tiên sinh đến không đúng dịp rồi."
"Tôi có thể trả giá gấp đôi!"


Trạm Hi bỗng nở nụ cười, "Người ta đâu có trả tiền cho tôi, trả mạng đấy. Ngô tiên sinh có mấy cái mạng?"
Ngô tiên sinh dần khó chịu ra mặt, "Trạm Hi, đừng có lên mặt!"
Ông ta vừa dứt lời, mấy tên vệ sĩ phía sau đã móc hàng ra, nòng súng đen ngòm chỉ thẳng vào Trạm Hi.


Trạm Hi cúi đầu nhấp một hớp trà, nâng mắt nhìn Ngô tiên sinh giống như nhìn một trò hề.


"Ô! Hôm nay đông vui đấy!" Một giọng nói trẻ tuổi bỗng vọng vào từ bên ngoài, cửa mở ra, sĩ quan trẻ tuổi khôi ngô bước vào. Phía sau anh ta, hai hàng binh sĩ chạy vào như nước chảy, mỗi người bưng một khẩu súng, bao vây đám vệ sĩ của Ngô tiên sinh.
Trạm Hi vẫn bình thản ngồi trên sofa.


Sĩ quan đứng đầu mặc một bộ quân phục màu xanh lục đậm, kim loại của móc dây lưng phản xạ lóe sáng lên, trên người còn khoác áo choàng, mang theo một cơn gió lạnh vào trong nhà.
Anh ta đến bên cạnh sofa rồi ngồi xuống, Lâm Nguyễn cũng rót trà cho anh ta, "Mời biểu thiếu gia dùng trà."


Sắc mặt Ngô tiên sinh tái mét, "Cố...Cố thiếu soái, chẳng phải ngài không ở Tứ Cửu Thành sao?"


"Xem ông nói gì kìa, tết nhất đến nơi rồi, tôi không ở nhà thì ở đâu?" Cố Kỵ bắt chéo chân, thái độ hơi kiêu căng, "Nhắc mới nhớ, cha tôi rất là nhớ mong Ngô tiên sinh đấy, hay là ông nể mặt đến hàn huyên một lát?"


Dứt lời, Cố Kỵ giơ tay lên, không chờ Ngô tiên sinh trả lời, binh sĩ lập tức xông lên áp giải Ngô tiên sinh và mấy tên vệ sĩ ra ngoài.


Người vừa đi, Cố Kỵ lập tức thu lại dáng vẻ ngang ngược vừa rồi, anh ta nhìn Trạm Hi, tranh công nói: "Thế nào? Tới sớm không bằng tới đúng lúc. Hôm nay em tới quá đúng lúc luôn!"


Cố Kỵ là con trai của Cố đại soái - quân phiệt phương Bắc, mẹ anh ta và ngạch nương của Trạm Hi là chị em ruột, tình cảm rất khăng khít. Sau khi Trạm Hi dọn ra khỏi Thuần Thân vương phủ, nhà Cố đại soái vẫn luôn quan tâm chăm sóc hắn, quan hệ hai nhà vô cùng thân mật.


Trạm Hi cười khẩy, "Tôi còn tưởng cậu không cần mấy con thuyền kia nữa."
"Sao có thể chứ! Em vừa nghe tin anh về là chạy tới đây ngay!" Có Kỵ cười nói, "Hơn nữa tuy em chưa về kịp nhưng đã sai người tới đợi ở cảng Tân Thành, chỉ cần một cú điện thoại của anh là cho người dỡ hàng xuống ngay."


Trạm Hi nhíu mày, "Tiền chưa trả đã đòi hàng?"
"Em nợ ai chứ không bao giờ nợ anh!" Cố Kỵ phất tay, hai tên lính nâng một cái thùng vào, mở ra toàn là vàng thỏi.
Trạm Hi thoáng nhìn rồi gật đầu, bác Đông sai người nâng thùng đi.


Cố Kỵ tháo găng tay ra, bưng trà lên uống, nói: "Em thấy anh để bao nhiêu thuyền ở đó, chắc là mang về nhiều hàng lắm nhỉ."
Trạm Hi không vòng vo với anh ta, "Muốn gì nói nhanh."
Cố Kỵ cười, "Bao nhiêu thuyền như vậy, chỉ có mấy lô hàng vũ khí thôi?"


Trạm Hi nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên cười khẽ, "Được, có tiến bộ."
Cố Kỵ cười toét miệng, dáng vẻ có hơi cà lơ phất phơ, "Em biết ngay mà! Tam ca, anh nói thật cho em biết, còn thứ hàng tốt gì không?"
Trạm Hi không đáp rõ, chỉ nói: "Thứ cậu cần thì chỗ tôi đều có."


Cố Kỵ sướng rơn, "Tam ca, anh là người duy nhất khiến Cố Kỵ em đây bái phục!"
"Đừng mừng vội," Trạm Hi nói: "Cậu còn thừa tiền không?"


Cố Kỵ cười hê hê, nói: "Không dối gạt gì anh, em vừa đánh thắng một trận lớn, đoạt được rất nhiều địa bàn, lúc đàm phán thì bên kia lấy tiền ra chuộc. Thế là có tiền rồi chứ gì!"


Cố Kỵ cười, Trạm Hi cũng cười, đống tiền ấy cuối cùng đều rơi vào tay Trạm Hi, hắn không có lý do gì mà không vui vẻ.
-------
Ái Tân Giác La Trạm Hi, chuyên mua hộ hàng xách tay nước ngoài =))))))






Truyện liên quan