Chương 59: Cần
* Nhà kính của biệt thự Thủy Tiên*Khang đang ngồi trên chiếc ghế ghỗ ở đầu nhà nhìn ngắm những cây hoa phong lan khoe sắc ngọt. Lệ nhẹ nhàng bước lại gần chỗ cậu.
- Khang Khang của em ơi, anh giận èm à?_ Lệ đưa bộ mặt cún con nhìn Khang khi cậu quay lại nhìn Lệ.
- Không..._ Một từ lạnh tanh để trả lời người yêu ư? Hơi khác thường.
Lệ ngồi xuống cạnh Khang rồi ôm lấy cánh tay trái của cậu ta.
- Đừng giận nữa mà, em chỉ đùa chút thôi, lần sau không thế nữa đâu_ Lệ đung đưa người nhẹ.
-..._ Khang không nói gì.
- Khang ơi Khang à, Em xin lỗi. Tha lỗi cho người yêu đi, tha lỗi cho vợ tương lai nhá_ Lệ bí từ đành dùng ba từ "vợ tương lai"
-... Hửm?_ Khang giật mình, lòng mắt vốn tĩnh lặng của anh bỗng rung động mạnh.
- Tha nhá?_ Lệ cười hỏi lại.
- Ý anh là " VỢ TƯƠNG LAI" cơ?_ Khang đưa mắt nhìn Lệ đỏ mặt.
- Hả? Há? À...làm gì có...anh nghe nhầm rồi_ Lệ chối luôn.
- Anh chưa có già đâu._ Khang cười.
- Ừ thì sao?_ Lệ nhận luôn.
- Anh không cưới em thì sao?_ Khang nói đùa.
- Hừm...Không cưới thì thôi, em đi kiếm chồng khác_ Lệ buông tay khỏi người Khang.
Khang liền vội giữ lấy tay Lệ rồi cầm hai bàn tay cô xoay cô nhìn về phía mình.
- Em đừng bao giờ buông tay ra như thế nhé?_ Khang nhìn cô ánh mắt đầy nhu tình.
- Chỉ sợ anh buông em ra lúc nào không hay_ Lệ nói.
- Không có chuyện đó đâu, anh yêu em nhất mà. Em có yêu anh không?_ Khang nở nụ cười như ánh nắng ban mai rực rỡ khiến người ta ấm lòng.
- Anh hỏi thừa, tất nhiên là em yêu anh rồi_ Lệ mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Khang trả lời.
- Vậy em có đồng ý lấy anh không?_ Khang nghiêm túc hỏi.
- Anh lại hỏi thừa. Tất nhiên là em đồng ý rồi_ Lệ đặt tay lên má Khang vuốt nhẹ.
- Dù anh không cầu hôn em đúng như đáng ra phải làm?_ Khang hỏi tiếp.
- Em chẳng cần gì hết, em chỉ cần một mình anh cho em là quá đủ rồi, những nghi lệ ấy không cần rờm rà vậy. Tối nay tới hỏi ba em đi_ Lệ nhắc Khang vì thực sự cô đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, cả anh chắc cũng vậy mà.
-...._ Khang gật đầu rồi ôm cô vào lòng.
Những cách cầu hôn hay tỏ tình thì nhiều lắm. Kiểu nào cũng hay cả nhưng chân thật nhất vẫn là ta yêu nhau thật lòng. Thật lòng mà nói ta chúc phúc cho họ.
Cả nhóm người sẽ chẳng ngoan ngoãn gì mà ở trong nhà mãi được, chúng đã tản ra mỗi người một nơi vào cái giờ lưng chừng của buổi sáng này. Vy, Khánh đều tới công ty làm việc, vốn dĩ hai người họ là bận nhất rồi. Nhi giờ này thì đang đi xử lí một vài vụ việc của bang, bỏ mặc Minh ở nhà bố mẹ mình, thực ra là đi ra mắt con rể đấy, cuối cùng chị bỏ rể ở đấy phỏng vẫn với ba mẹ mình mà đi chơi, cũng may có cả mẹ của Minh đi cùng nên không sao. Diệu Anh với Huy đang đi chuẩn bị để bữa trưa qua nhà Diệu Anh gặp ba mẹ Diệu Anh, hai người này đã đặt lịch để bắt ba mẹ của họ về gặp. Lệ thì đi làm một số thủ tục của tập đoàn để sang tên cô quản lí ý mà. Khang cũng bận với công ty của riêng cậu.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Bữa trưa tại nhà hàng Simmons*
Sáu con người đang ngồi ăn trong nhà hàng vắng vẻ mà đáng lí giờ này khách hàng tấp nập ra vào, đầu bếp không kịp trở tay. Con thì ngồi đối với con, mẹ thì đối mẹ, ba đối ba. Trông cả sáu con người đều toát lên một vẻ, vẻ quyền quỹ đầy vương quyền trong tay.
Mai Thanh Doãn là ba của Diệu Anh.
Nguyễn Thị Kim Diệu là mẹ của Diệu Anh
( Tập đoàn nhà này tên Mai Thị vì ghép họ cha cô với đệm của mẹ cô mà ra)
Đặng Hải Đạt là bố Huy
Quách Ngọc Hân là mẹ của Huy
( ghép chữ cái đầu tiên của tên bố mẹ Huy thì ra tên tập đoàn: ĐH)
- Cơm trưa cũng đã ăn rồi, hai đứa gọi chúng ta tới có gì muốn thưa thì mau nói luôn đi nào_ Ông Doãn cười nói.
- Hì...Cháu muốn hỏi cưới con gái bác ạ_ Huy cười rồi trả lời.
- Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?_ Bà Diệu hỏi tiếp.
- Hơn một năm rồi ạ_ Diệu Anh trả lời luôn thay Huy.
- Tôi cũng vừa mới biết chuyện mấy hôm nay thôi, không biết ý kiến hai cậu ra sao?_Ông Đạt nhìn hai người bạn cũ trước mắt nói.
- Dù gì chúng ta cũng đều đã có giao ước, cứ vậy mà thực hiện thôi_ Ông Doãn cười lớn.
- Giao ước?_ Hai đứa con nghe tới mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- CHả là mấy người chúng ta vốn là bạn hồi đi học, đã từng giao ước hai con mai kia lớn sẽ cưới nhau. Giờ thì tốt quá rồi_ Bà Hân giải thích.
- Hóa ra là vậy_ Huy
- Con thật sự cần con gái ta chứ?_ Ông Doãn hỏi Huy.
- Cần ạ, Thực sự rất cần_ Huy khả khái trả lời ngay lập tức.
- Cậu không biết đâu, ở nhà mình hỏi nó, nó còn bảo còn cần hơn cả tập đoàn nữa cơ_ Bà Hân kể chuyện của con trai.
Cả bàn lại cười lớn đầy mãn nguyện.
- Con gái tớ cũng vậy. Lại còn không cho cưới là không cần ba mẹ nữa_ Bà Diệu vừa cười vừa kể.
- Mẹ..._ Cả hai đứa con đồng thanh gọi hai người mẹ.
- Xem chúng kìa..._ Ông Đạt cười tít mắt.
- Vậy chúng ta sẽ chọn ngày rồi báo nhau sau còn làm như nào thì để chúng tự làm nhé?_ Ông Doãn nói.
- Nhất trí rồi_ bố mẹ Huy đồng ý trả lời.
-.....
Buổi gặp mặt cứ thế diễn ra rất vui vẻ. Xấu hổ nhất vẫn là Huy với Diệu Anh, cứ một lúc lại cần mới chả không cần.