Chương 60: Cưới
Hai tháng sau ông Dũng về nước mang theo vô số hành lí đồ đạc làm đứa con gái không khỏi tò mò. Vy lao tới ôm cổ ba mình vui sướng.- Con nhớ ba lắm đấy_ Vy phụng phịu.
- Ta cũng nhớ con_ Ông Dũng cười nói.
- Ba có mua quà cho con không?_ Vy bỏ tay xuống kéo ông vào nhà.
- Không, Khánh đâu?_ Ông Dũng nói trêu.
- Hừm?...Anh ý con nào biết được._ Vy bực bội.
- Không cần trang phục cưới nữa, ta chuẩn bị hết cho con rồi, coi như là quà cưới đó_ Ông Dũng cười rồi ra hiệu cho người làm gỡ các vỏ ngoài của những đồ ông mang về.
Một chiếc váy cưới hoa 3D khoe nội y đầy gợi cảm màu tím đính kim cương và đá ngọc lục bảo. Chiếc vương niệm có gắn viên kim cương đỏ rất to ở cao nhất và chính giữa. Đôi giày cao gót 20 cm, toàn bộ gắn gần 1000 viên kim cương trắng.
" Oa..."
Vy bịt miệng mình sau khi thốt lên.
- Ba à..._ Đôi mắt cô như sắp tràn lệ, nhào tới ôm ba mình mếu máo.
- Không đẹp hả?_ Ông Dũng mặt cũng xị xuống khi thấy con mình sắp khóc.
- Không...Đẹp, đẹp lắm ba ơi_ Nó sụt sùi khóc.
Ông Dũng đẩy nhẹ nó ra rồi lau nước mắt cho nó, đôi mắt ông cũng long lanh rồi nhưng cố kìm hãm trước măt con gái mình.
- Con gái ta lớn rồi, sắp lấy chồng rồi, hạnh phúc nhé con_ Ông Dũng vỗ về nó nói.
- Ba ơi...con muốn ở với ba cơ_ Nó nũng nĩu.
- Ôi...Thật là...con định bỏ thằng rể quý của ba đi đâu?_ Ông Dũng phì cười hạnh phúc.
- Không...nhưng mà..._ Vy không thể chối gì.
- Thôi, mau đi chuẩn bị cho đắm cưới đi. ta bận lắm, hôm ý không về được con không được trách ta đâu nhé_ Ông Dũng đứng dậy, cài khuy vest.
- Vâng, con cảm ơn ba nhiều lắm_ NÓi rồi nó tiến ba một đọan ra cửa.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời gian trôi nhanh quá. Trong hai tháng ngắn ngủi, Minh và Nhi đã thành vợ chồng, Diệu Anh và Huy cũng mới cưới tuần trước. Chỉ còn hai anh em Khánh và Khang thôi.
Nhưng cuối cùng hai anh em họ cũng không phải chờ đợi nữa. Hai người làm đắm cưới đôi. Địa điểm tổ chức là đảo Bali xinh đẹp.
Dưới nắng sớm nhẹ nhàng tràn đầy sức sống, những người bạn thân, anh em họ hàng đều đã có mặt đầy đủ ngồi dưới, Ngân và Hiếu cũng tới. Đứng trên là hai chàng trai anh tuấn: Khang trong bộ vest đen, Khánh vest trắng, đứng giữa là một bác tuổi xế chiều người chủ hôn.
Khi câu nói mời cô dâu tiến vào vừa dứt, cánh cửa cao 3m màu trắng mở ra. Một cặp bé chừng 6 tuổi rất xinh đẹp tay cầm giỏ hoa tay vung hoa xuống thảm đỏ. Sau đó là hai cô dâu xinh đẹp lộng lãy nhất, nổi bật nhất của bữa tiệc.
Lệ mặc váy cưới màu đỏ đuôi cá phần sau dài có thêm ren, từ đầu tới cuối váy đều đước đính kim cương, cúp ngực, nổi bật là ở eo phần sau lưng là một chiếc nơ vừa vặn. Lệ đeo chiếc vòng cổ đơn giản nhưng vẫn rất đẹp khi có ngọc lục bảo, khuyên tai cũng vậy, tay cầm bó hoa cưới làm từ vải, kim cương đỏ. Vy thì mặc đồ của ba chuẩn bị cho, ngoài ra cũng chỉ thêm hoa cầm tay là hoa lavender tím xen lẫn những bông hồng trắng với một vài bông hoa có ngọc trai ở trên nữa.
Nhin chung cả địa điểm cưới đã có rất nhiều hoa tươi rồi. Chỉ còn nụ cười trên môi hai cô dâu là chưa tươi lắm thôi. Thế rồi khi hai hoàng tử nhìn công chúa khẽ cười hạnh phúc, nụ cười tỏa nắng thì nụ cười của hai nàng lập tức dạng ngời luôn.
Đi đi lại lại rồi, đồng ý dù sung sướng, khó khăn gì cũng đồng can cộng khổ rồi. Giờ là màn chao nhẫn.
Từng ngón tay thon thon được đeo nhẫn vào, chiếc nhẫn càng ddẹp hơn khi về với chủ của mình.
- Hôn đi..._ Khoảnh khắc thiêng liêng nhất, mọi người đều im lặng thì đột nhiên Minh ngồi dưới hét lên.
Cả hội trường nhốn nháo hô theo, họ đứng dậy chờ đợi.
- Hôn đi...Hôn đi....
Khánh và Khang không hẹn quay xuống lườm Minh một cái rõ đắng lòng thanh niên, có ý "cậu cứ đợi đấy"
Và thế rồi họ nhìn nhau, dần dần khoảng cách của hai gương mặt càng sát nhau. Lệ và Vy nhắm mắt lại, môi Khánh chạm môi vy, môi Khang chạm môi Lệ.
Đám đông như vớ được kim cương vỗ tay, reo hò, chụp ảnh, lộn tùng phèo hết cả lên. Họ đã, đang trao nhau một nụ hôn say đắm, nồng ấm, hạnh phúc nhất họ từng có.
Nước mắt từ khóe mắt Lệ bỗng ứa ra, tuy nhiên đôi mắt vẫn chưa mở. Khang dừng lại khi thấy điều đó, cậu lau nước mắt của nhỏ.
- Cô dâu khóc xấu lắm, sao em lại khóc thế?_ Khang nhìn Lệ ánh mắt đầy nhu tình.
- Mẹ em...mẹ em mất rồi_ Cô lí nhí.
- Cái gì?_ Khang hai tay giữ chặt lấy vai Lệ.
-...._ Nhỏ lau nước mắt, im lặng.
- Sao em không nói cho anh biết._ Khang cau có hỏi.
- Vừa nãy em nhận được điện thoại của ba báo, tai nạn...._ Lệ tưởng chừng như không nói nổi gì nữa.
- Sao không nói với anh, ta có thể hoãn.
- Hoãn? Làm thế thì có ích gì, mẹ em ch.ết có sống lại được không, đắm cưới thì hoãn cũng để làm gì.
- Em..._ Khang đang định nói bị Lệ chen ngang.
- ANh đừng nhắc nữa, em không muốn nhắc lại chuyện này, ít nhất là trong ngày hôm nay_ Lệ nói rồi quay qua phía báo chí nở một nụ cười rõ tươi, hạnh phúc đấy nhưng trong ấy mất mát cũng có phần nhiều không kém.
Khang thấy cảnh này thì không khỏi đau lòng thay vợ mình, nhỏ diễn giỏi thật, mẹ mất vẫn cười được. Cậu đành nghe theo lời Lệ.