Chương 1: Quá Khứ Không Muốn Nhớ Lại
Tối ngày 21/ 11/ 3051
- Tiểu Vy\, mọi năm con đều không tham gia ngoại khóa mà\, năm nay sao lại muốn đi rồi? Mọi năm đều vì chứng sợ bóng tối và động vật hoang dã mà không đi\, năm nay vì sao lại mạo hiểm để đi như vậy chứ?
Dạ Thiên Lăng - Cha Lệ Thư Vy ngồi ở sofa ngoài phòng khách nói với quản gia với giọng lo lắng sau khi nghe con gái của mình thông báo rằng sẽ đi du lịch ngoại khóa.
Cô - Lệ Thư Vy vốn không định đi nhưng vì năm nay có một điều khác với những năm trước nên cô phải đi, nhất định phải đi.
Sáng ngày 21/ 11/ 3051
- Năm nay trường ta sẽ tổ chức du lịch ngoại khóa tại rừng Tây Liên.
Đây là một khu rừng nguyên sinh và có một số động vật hoang dã nhưng các em không cần lo vì chúng ta nếu đi sẽ được bảo vệ chặt chẽ.
Chúng ta sẽ đi du lịch 3 ngày 2 đêm.
Những ai muốn đi có thể đến văn phòng tìm cô đăng ký.
Giáo viên chủ nhiệm thông báo cho các học viên của mình về chuyến đi ngoại khóa của năm nay.
Cũng chẳng có gì khác cả, chỉ thay đổi địa điểm mà thôi.
Cô thì ngay từ trước đó đã đinh ninh rằng mình sẽ không tham gia chuyến đi này rồi.
Tại sao ư? Vì cô sợ bóng tối và động vật hoang dã, mà hai thứ đó trong chuyến du lịch ngoại khóa này đều có hết.
- Tiểu Vy\, năm nay cậu cũng không tham gia phải không? Nếu cậu thật sự không tham gia thì mình đúng thật là chỉ có thể tham gia cùng Quang Duy như mọi năm rồi.
Nhĩ Tiểu Mẫn - bạn thân của cô sau khi cô giáo đi thì mới đến chỗ cô, nói.
Xích Quang Duy - người Nhĩ Tiểu Mẫn vừa nhắc đến - cũng là một người bạn thân của cô, học cùng lớp với cô và Nhĩ Tiểu Mẫn.
Bắt đầu từ ba năm trước, tất cả những chuyến ngoại khóa được tổ chức cô đều không tham gia, cũng vì vậy mà nhóm ba người bạn thân học cùng lớp là cô, Nhĩ Tiểu Mẫn và Xích Quang Duy từ đó chỉ còn có 2 người là Nhĩ Tiểu Mẫn và Xích Quang Duy đi du lịch ngoại khóa.
Cô suy nghĩ một chút rồi quay ra phía Nhĩ Tiểu Mẫn, đáp lại:
- Uhm\, tại chứng sợ bóng tối và động vật hoang dã mà không thể đi cùng các cậu rồi.
xin lỗi hai người nhé.
Cô vừa nói xong thì Xích Quang Duy từ đàng sau đi đến cốc một cái vào đầu cô, nói:
- Này\, sao cậu lại xin lỗi chứ?
Xích Quang Duy từ đàng sau cô đi đến ngồi lên mặt bàn của chiếc bàn phía trước, nhìn cô rồi nói:
- Chuyện không phải do cậu\, cậu đừng xin lỗi.
Tôi không thích.
Xích Quang Duy nói rồi quay đi, trước khi đi còn nói:
- Tôi xuống gốc cây phong ngủ đây\, nếu có việc gì thì đến đó gọi hoặc gọi điện cho tôi.
Nói rồi Xích Quang Duy quay đi, ra khỏi lớp.
Lúc ấy Nhĩ Tiểu Mẫn mới đến ngồi cạnh cô, nói:
- Đó\, cậu thấy chưa? Cậu không đi cũng không sao đâu\, sao lại phải xin lỗi chứ? Ngay cả Quang Duy cũng không thích đâu.
Cô nhìn Nhĩ Tiểu Mẫn, khẽ cười:
- Mình biết rồi\, chỉ là mấy năm nay toàn để 2 người các cậu đi du lịch ngoại khóa một mình với nhau\, cũng cảm thấy thật có lỗi mà.
Nhĩ Tiểu Mãn quay qua phía của sổ, thở dài:
- Không sao đâu\, cậu bị như vậy rồi thì cũng không nên đi làm gì\, mình không muốn thấy cậu gặp nguy hiểm như 3 năm trước......
Nhĩ Tiểu Mẫn đang nói thì dừng lại, có lẽ vì Nhĩ Tiểu Mẫn không muốn để cô phải nhớ lại những ký ức đáng sợ ấy.
Năm 3046, năm năm trước, vì bạn trai của một đàn chị thích cô, cô đã bị người đó và mấy người bạn của bọn họ nhốt trong nhà kho của trường 6 ngày.
Trong 6 ngày, bọn họ đánh đập, không cho cô ăn uống bất kỳ thứ gì.
6 ngày sau, khi họ cảm thấy cô bị hành hạ sắp ch.ết, sợ gây ra án mạng nên đã thả cô ra, trước khi thả còn đe dọa nếu cô dám nói một lời về việc của 6 ngày này và xuất hiện trước mặt bọn họ bất kỳ lần nào nữa thì họ sẽ nhốt và đánh cô đến ch.ết.
Khi được thả ra, cô như một người sắp ch.ết, đi được đến công viên gần trường thì ngất đi.
Lúc được người nhà tìm thấy, cô người đầy vết thương, máu me bê bết nằm dưới một bụi cây.
Sau vụ việc đó tuy cô đã khỏe lại nhưng lại mất đi toàn bộ ký ức về Tống Tử Ngôn và bắt đầu từ đó cô bắt đầu sợ bóng tối.
Mấy người kia đã bị 2 người anh của cô giết ch.ết, ngoại trừ một cô gái bị đưa vào sở cảnh sát.
Cô kể từ đó ngay cả khi đi ngủ cũng phải bật điện thật sáng, nếu không sẽ không ngủ được và những việc mấy người kia đã làm đã lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô, đêm nào cũng mơ thấy.
Năm 3048, ba năm trước, khi đi ngoại khóa ở một khu rừng nguyên sinh, cô và Nhĩ Tiểu Mẫn bị lạc nhau.
Cô đi lạc rồi cuối cùng đi vào khu cấm vào của khu rừng.
Cô tìm mãi nhưng không thể tìm thấy đường quay về.
Đến khi trời tối, cô vẫn không tìm thấy đường, vì sợ bóng tối mà trốn vào một cái hang nhưng không ngờ trong đó lại có một đàn sói.
Cô bị cắn, cào và kéo lê trong khắp hang động, vết thương trên người không chỉ vì những con sói mà còn do dự va đập với những viên đá sắc của hang.
Cô khi tưởng như đã mất mạng thì Nhĩ Tiểu Mẫn dẫn người đến cứu cô.
Kể từ đó, chứng sợ bóng tối của cô ngày càng tăng lên, lại thêm cả chứng sợ động vật hoang dã.
- Tiểu Vy\, Tiểu Vy\, cậu sao thế? Nhìn mặt cậu tái mét hết rồi.
cậu lại nhớ về những chuyện kia sao?
Tiếng nói của Nhĩ Tiểu Mẫn đã kéo cô khỏi dòng hồi ức đáng sợ.
Cô lúc ấy mặt mày tái mét, vô cùng sợ hãi nhưng vẫn khua tay:
- Không sao đâu\, đừng lo.
Mà mình đi tìm Tư Thiên học trưởng đây.
Cô nói rồi chạy đi, đi tìm Cố Tư Thiên, để lại Nhĩ Tiểu Mẫn trong lớp.
" Thư Vy, em thật sự đã quên Tử Ngôn rồi sao?"
Diệp Trục Lưu - bạn của Tống Tử Ngôn đứng ngoài của lớp nghe cô và Nhĩ Tiểu Mẫn nói chuyện từ nãy đến giờ, lúc này thấy cô chạy đi tìm Cố Tư Thiên mới thở dài rồi rời đi.