Chương 2: Nỗi Lo Của Cha Mẹ
Cô chạy đến phía lớp của Cố Tư Thiên.
Cố Tư Thiên lúc ấy đang ngồi đọc sách ở bàn của mình - chiếc bàn cạnh của sổ.
Cô chạy ra phía của sổ rồi ngó ra, đột nhiên lên tiếng:
- Tư Thiên Học trưởng.
Cố Tư Thiên nghe thấy cô gọi thì liền quay ra, khi ấy trên mặt còn có chút hoảng sợ.
Có vẻ cô đột nhiên gọi Cố Tư Thiên làm hắn giật mình.
- Tiểu Vy? Sao em lại ở đây?
Cố Tư Thiên sau khi định thần lại, thấy cô đang đứng ngoài cửa sổ, khẽ cười thì mới quay qua cười nhẹ, hỏi bằng giọng vô cùng ấm áp.
Cô vừa nghe Cố Tư Thiên hỏi vừa trèo lên của sổ, ngồi lên đó rồi đáp:
- Em đến hỏi xem năm nay anh có đi du lịch ngoại khóa không.
- Năm nay địa điểm ngoại khóa rất thú vị\, anh sẽ đi.
Cố Tư Thiên nhìn cô, vừa cười vừa trả lời, giọng nói vẫn ấm áp như vậy.
- Thế em có đi không?
Cố Tư Thiên đột nhiên quay qua hỏi lại cô.
Cô Còn chưa kịp phản ứng thì Cố Tư Thiên đã nói tiếp:
- Nếu em đi thì Tiểu Mẫn\, Quang Duy\, em và anh ghép thành một nhóm đi.
- Em....
Cô ngập ngừng, đang định nói rằng mình không đi vì sợ bóng tối và động vậy hoang dã nhưng nghĩ đến việc được cùng Cố Tư Thiên chung một đội thì bỗng dưng cảm thấy vui vẻ.
" Thôi kệ đi, dù sao cũng có Tiểu Mẫn, Quang Duy và Tư Thiên Học trưởng đi cùng rồi.
Chỉ cần mình không tách khỏi bọn họ là được rồi."
Cô nghĩ rồi quay ra tươi cười, đáp lại Cố Tư Thiên:
- Tất nhiên là em sẽ đi rồi.
Cố Tư Thiên nghe cô nói xong liền cười, nói với cô:
- Uhm\, vậy em về nhà chuẩn bị đồ đạc đi.
Mai chúng ta tập trung tại điểm ngoại khóa nhé.
Cô gật đầu, đáp:
- Vâng\, tạm biệt Học trưởng\, mai gặp lại.
Cô nói rồi chạy đi với tâm trạng vui vẻ, chẳng hề để ý rằng Cố Tư thiên vẫn luôn nhìn cô.
Một lát sau - Lớp học
- Cái gì? Cậu sẽ tham gia chuyến du lịch ngoại khóa lần này? Có nhầm lẫn gì không?
Nhĩ Tiểu Mẫn sau khi nghe cô nói thì tròn mắt ngạc nhiên.
Nhu không tin vào những gì mình vừa nghe, Nhĩ Tiểu Mẫn nghi ngờ hỏi lại.
Cô nghe xong khẽ cười rồi nói:
- Không đâu\, mình đã đăng ký đi du lịch ngoại khoá rồi.
Mình\, cậu\, Quang Duy và Tư Thiên Học trưởng sẽ gộp thành một nhóm nên không sao đâu.
Nhìn cô cười tươi, vui vẻ như vậy làm Nhĩ Tiểu Mẫn chẳng biết nói gì mà Nhĩ Tiểu Mẫn cũng biết rằng cho dù mình có ngăn cản thì cô vẫn sẽ đi thôi.
Nhĩ Tiểu Mẫn thở dài rồi quay qua nói với cô:
- Thôi vậy\, đi cùng mình và Quang Duy thì chắc sẽ không sao đâu.
- Uhm\, đương nhiên.
Vậy mai bọn mình tập hợp tại điểm ngoại khóa nhé.
Cô cầm cặp lên, đứng lên rồi quay lại nói với Nhĩ Tiểu Mẫn.
- À\, phải rồi\, lát cậu nói với Quang Duy giùm mình nha.
Bye.
Cô trước khi chạy ra khỏi lớp thì mới chợt nhớ ra, quay lại dặn Nhĩ Tiểu Mẫn.
Nhĩ Tiểu Mẫn khẽ cười, gật đầu:
- Được\, mai gặp lại.
Bye.
Nhĩ Tiểu Mẫn vừa nói xong thì cô cũng ra khỏi lớp.
Khi ấy Nhĩ Tiểu Mẫn bỗng dưng có cảm giác bất an nhưng lại gạt đi, chẳng quan tâm đến nữa.
Quay về thực tại
- Tiểu Vy\, mọi năm con đều không tham gia ngoại khóa mà\, năm nay sao lại muốn đi rồi? Mọi năm đều vì chứng sợ bóng tối và động vật hoang dã mà không đi\, năm nay vì sao lại mạo hiểm để đi như vậy chứ?
Dạ Thiên Lăng sau khi nghe cô nói rằng mình sẽ đi du lịch ngoại khóa thì mới lo lắng hỏi tôi.
Cô biết rằng Dạ Thiên Lăng lo lắng cho cô như thế nào, cô nghĩ nếu cô xảy ra mệnh hệ gì thì Dạ Thiên Lăng có lẽ ân hạn cả đời.
Mẹ cô - Lệ Vi Huyên lúc ấy cũng ngồi đó, nghe Dạ Thiên Lăng thì mới cố gắng thuyết phục cô:
- Tiểu Vy\, không thì con ở nhà đi.
Du lịch ngoại khóa cũng có gì vui đâu\, nếu con thích thì chúng ta có thể cùng nhau đi một nơi nào đó an toàn hơn mà.
- Ba\, mẹ\, con sẽ không sao đâu.
Có Tiểu Mẫn Và Quang Duy cùng đi\, chỉ cần con luôn ở cùng hai người bọn họ thì sẽ an toàn thôi.
Nếu ba mẹ còn không an tâm nữa thì con có thể đem theo vệ sĩ.
Cô ngồi đối diện Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên, nhìn họ rồi cố gắng thuyết phục lại họ.
Chuyến đi này, cô thật sự rất muốn đi.
Dạ Thiên Lăng sau khi nghe cô nói sẽ đem theo vệ sĩ thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi cô:
- Mang theo vệ sĩ? Không phải con đang giả làm học sinh bình thường sao? Con đây là đang muốn công bố thân phận rồi sao?
Cô nghe xong lắc đầu, đáp lại:
- Không ạ\, con sẽ đem theo vệ sĩ nhưng họ phải ẩn náu và giữ một khoảng cách nhất định với bọn con.
Con sẽ mang theo vòng tay định vị\, khi có nguy hiểm con sẽ gửi tín hiệu đến thông báo cho vệ sĩ và cha mẹ biết\, như vậy có được không?
Cô cố gắng hết sức để thuyết phục Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên.
Cô đang nghĩ rằng nếu không thuyết phục được họ thì sẽ trốn họ đi nhưng nào ngờ Lệ Vi Huyên lại đồng ý:
- Thôi được\, nhưng nếu có nguy hiểm gì con nhất định phải báo cho chúng ta biết đấy.
Cô nghe xong cười rất tươi, gật đầu đáp lại:
- Vâng\, nhất định con sẽ giữ liên lạc với mọi người.
Mà ba mẹ cũng không cần quá lo lắng\, con dù sao cũng học võ từ nhỏ\, có chuyện xảy ra thì cũng có thể chống đỡ được trong một khoảng thời gian.
Dạ Thiên Lăng thấy cô vui vẻ như vạy mới thở dài rồi lại khẽ cười, nói với quản gia:
- Quản gia\, ông chọn ra 20 vệ sĩ giỏi nhất của Dạ Gia đến bảo vệ cho Tiểu thư.
Nhớ dặn họ rằng bảo vệ Tiểu thư cho tốt\, nếu Tiểu thư có mệnh hệ gì thì mạng của họ cũng đừng giữ làm gì nữa.
Quản gia đứng bên cạnh nghe Dạ Thiên Lăng nói xong liền lập tức cúi đầu, cung kính:
- Vâng\, lão gia.
Tôi sẽ ngay lập tức chọn ra 20 người tốt nhất đến bảo vệ cho Tiểu thư.
Cô nghe thấy Dạ Thiên Lăng nói sẽ điều động đến tận 20 người thì mới vội cản Quản gia lại, bối rối:
- Ba\, nhiều người đi theo con như vậy e là không tiện.
Dạ Thiên Lặng giơ tay ra hiệu cho Quản gia mau chóng lui xuống rồi mới nói với cô:
- Ta đã cho phép con đi rồi\, đừng mặc cả nữa.
Thực sự thì ta thấy 20 người còn quá ít đấy.
Cô nghe Dạ Thiên Lăng nghe xong liền phản đối:
- Nhưng....
- Không những nhị gì nữa.
Nếu còn nhưng nhị nữa thì một là không đi nữa\, hai là tăng số lượng người lên.
con phải được đảm bảo an toàn chúng ta mới có thể an tâm được.
Cô đang định nói thì đã bị Lệ Vi Huyên ngăn lại.
Nghe Lệ Thư Vi nói xong thì cô liền thở dài rồi gật đầu:
- Vâng.
" Thôi vậy, tuy nhiều người nhưng miễn là được đi."
Cô vừa nói vừa nghĩ, cứ nghĩ đến cảnh cùng Cố Tư Thiên ghép làm một nhóm thì lại vui vẻ.