Chương 3: Du Lịch Ngoại Khóa
Cô đi ra ngoài, leo lên chiếc xe mà Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên đã sai người chuẩn bị sẵn.
Đồ đạc cô cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều.
Chỉ có vài bộ quần áo, đồ ăn vặt, đồ dùng cá nhân, kem dưỡng da, một ít đồ trang điểm, xịt chống muỗi.
Tất cả đồ đạc đều được đưa vào một chiếc ba lô nhỏ.
Cô vừa bước được một chân lên chiếc xe thì nghe tiếng Dạ Thiên Lăng vang lên bên tai:
- Tiểu Vy\, làm gì cũng phải cẩn thận đấy.
Cô nghe tiếng Dạ Thiên Lăng thì quay đầu lại.
Một người đàn ông từ trước đến nay chưa từng biết lo lắng là gì như Dạ Thiên Lăng nay trên mặt lại thoáng hiện lên sự lo lắng.
Cô biết rằng chuyến đi này của cô sẽ làm Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên lo lắng như thế nào nhưng việc đã định, lời đã nói, đầu thể thay đổi được.
Cô bây giờ chỉ biết nghĩ rằng mình sẽ phải thật cẩn thận, không được sảy ra chuyện gì để họ không phải lo lắng.
- Vâng\, ba mẹ ở nhà cũng phải ăn uống đầy đủ\, con sẽ cẩn thận.
Cô quay qua cười rồi đáp lại Dạ Thiên Lăng.
Thấy Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên nhìn mình mà cười, cô mới bước lên xe.
Rầm...
Cửa xe đóng lại, chiếc xe từ từ chuyển bánh.
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên vẫn đứng đó nhìn theo.
Cô đưa tay ra, vẫy tay tạm biệt hai người họ rồi rơi vào trầm tư.
Cô tự hỏi liệu cô tam gia chuyến đi này có phải một việc đúng đắn hay hay không.
cô chỉ biết làm việc theo cảm xúc chứ chẳng biết lo lắng cho người thân, gia đình.
" Haizz, mấy hôm nữa mình về thì anh ba cũng về rồi, kiểu gì về cũng phải nghe một trận mắng cho mà coi.
Tính của anh ấy là thế mà."
" Nếu anh hai còn sống, chắc chắn anh ấy cũng sẽ mắng mình, giống y hệt anh ba mà."
" Lúc về nên mua quà gì cho ba mẹ nhỉ? Mình dám chắc là họ chẳng thiếu gì cả."
" Phải rồi, mấy tháng nữa là sinh thần của bà ngoại mà."
Cô ngồi đó nghĩ vu vơ đủ thứ rồi lại ngủ thiếp đi, đêm qua cô vì quá háo hức nên cũng chẳng ngủ được mấy.
Hai tiếng sau
- Tiểu thư\, đến nơi rồi ạ.
Tiểu thư\, tiểu thư.
Tiếng của người vệ sĩ lái xe cho cô vang lên bên tai, đánh thức cô dậy.
nhìn ra ngoài trời, cô thấy mặt trời đã mọc, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào, bầu trời trong xanh, làn gió mùa thu nhè nhẹ thổi vào xe làm cô thấy hơi rét.
Cô cầm điện thoại lên, thấy đồng hồ báo đã là 6 giời 19 phút.
- Thôi ch.ết\, mấy người học trưởng\, Tiểu Mẫn và Quang Duy hẹn 6 giờ có mặt mà.
Muộn rồi.
Cô cuống lên, đưa tay tìm kiếm chiếc ba lô, vừa tìm vừa nói với người vệ sĩ đang lái xe kia:
- Phải rồi\, tôi đi trước đây.
Lát nữa mấy người kia đi đến nơi thì bảo họ theo định vị của tôi đến tìm tôi.
Bảo họ ngụy trang thành học sinh và giữ khoảng cách.
Họ chắc là phải biết những thứ tối thiểu như diễn kịch phải không? Nói với họ đừng để cho bất kỳ ai phát hiện ra sơ hở\, nếu không đều quay về hết.
Người vệ sĩ kia nghe xong xuống mở của xe cho cô, cô đeo ba lô lên, bước xuống rồi nhìn người vệ sĩ kia.
Lúc ấy hắn mới đáp lại:
- Vâng\, Tiểu thư.
Tôi sẽ nói lại chỉ thị của người cho mọi người biết.
- Được rồi\, vậy tôi đi trước đây.
Cô gật đầu rồi chạy đi, chẳng để người vệ sĩ kia kịp nói câu gì.
Một lát sau - Nơi tập hợp
- Thư Vy\, cậu đến muộn 20 phút 13 giây đấy.
Vừa nhìn thấy cô Xích Quang Duy đã nói.
Cô chạy đến phía mấy người họ rồi vừa thở vừa nói:
- Xin lỗi\, mình ngủ dậy hơi muộn.
Không sao chứ?
- Có sao chứ\, em đến muộn tận 20 phút 13 giây thì làm sao có thể không sao được chứ?
Cố Tư Thiên nhìn cô bằng ánh nhìn nghiêm khắc rồi nói.
" Thôi xong, mình trễ hẹn rồi sẽ không bị học trưởng ghét chứ?"
Cô nghe xong mới lo lắng, quay ra xin lỗi:
- Em\, em xin lỗi.
Em thực sự không cố ý đến muộn đâu.
Cô cúi đầu xin lỗi như một đứa trẻ làm Cố Tư Thiên bật cười, nói:
- Không sao đâu\, lúc nãy anh chỉ đùa em một chút thôi.
Thực ra anh\, Tiểu Mẫn và Quang Duy cũng vừa mới đến.
Cô nhìn Nhĩ Tiểu Mẫn, đôi mắt long lanh hỏi:
- Thật sao?
Nhĩ Tiểu Mẫn nhìn cô rồi gật đầu lia lịa:
- Thật\, ai đùa cậu làm gì đâu\, đều là thật.
- Thôi\, cậu vừa đến\, đi đường xa như vậy chắc cũng mệt rồi\, cậu và Tiểu Mẫn vào lều ngồi nghỉ đi.
Lát nữa xe buýt đưa những học viên khác đến nơi tôi sẽ gọi 2 người ra.
Xích Quang Duy thở dài rồi quay qua nói với cô, tay chỉ vào chiếc lều màu đen bên cạnh.
Cô quay qua nhìn theo hướng Xích Quang Duy chỉ rồi quay qua, hỏi:
- Lều là cậu hay học trưởng dựng vậy? Lều to như vậy\, mất bao lâu để dựng?
Xích Quang Huy lúc ấy đang vót vài cành cây nhọn lên để làm qua xiên thịt, nghe cô hỏi không quay lại, vẫn tập trung làm việc, vừa làm vừa trả lời:
- Lều là tôi dựng\, thực ra cũng chẳng mất bao nhiều thời gian\, cậu cứ vào nghỉ ngơi đi.
Cô nghe xong quay đi, trước khi đi còn ngoảnh lại dặn Xích Quang Duy.
- Uhm\, vậy mình và Tiểu Mẫn vào nghỉ ngơi trước\, mọi người đến nhớ gọi mình đấy.
- Biết rồi\, cậu không cần lo.