Chương 65: Ký Ức Tối Tăm
Mất một đoạn thời gian không quá dài, Tống Tử Ngôn phải cố gắng lắm mới dỗ được cô ngừng khóc.
Lúc ấy vì đã khóc quá mệt rồi nên cô mới ngủ thiếp đi, đôi mắt vẫn còn đỏ ửng nhưng khuôn mặt lại có chút thanh thản hơn một chút.
Sau khi cô ngủ thiếp đi, Tống Tử Ngôn cũng ôm cô sang ngồi ở ghế sau của một chiếc xe khác do Đệ Ngũ lái còn chiếc xe mà anh lái thì được giao cho một vệ sĩ khác.
Ngồi ở ghế sau, Tống Tử Ngôn để cô rúc đầu vào lòng mình như một con mèo con, vô cùng đáng yêu.
Nhìn cô hơi thở đều đều, đôi mắt cũng dần dần bớt đỏ hơn khi nãy, Tống Tử Ngôn trong tim vẫn thấy nhói đau.
Đã bao lâu rồi Tống Tử Ngôn chưa thấy cô khóc đến thương tâm như vậy? 1 năm, 2 năm hay 3 năm? Dường như đã rất lâu, rất lâu rồi anh chưa từng trông thấy.
Lệ Thư Vy cô trong mắt anh luôn tươi cười, vui vẻ, rất đáng yêu, xinh đẹp, là một người không thích khóc, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thích khóc.
Lần gần nhất mà cô khóc bị Tống Tử Ngôn nhìn thấy là ngày cô nhớ lại mọi thứ, đến Tống Gia tìm anh.
Chỉ là lần đó cô khóc không phải là buồn bã như khi nãy mà là vui mừng, vui mừng vì nhớ lại tất cả.
Nếu như tính đúng thì lần cô khóc thảm thương nhất của cô là vào 3 năm trước, sau vụ Phương Linh Nhi gây ra.
Lần đó cô đã khóc rất nhiều, khóc tới mức giọng nói khàn cả đi, mắt đỏ hết lên, sưng húp trông đáng thương đến mức khiến Tống Tử Ngôn phải hoảng sợ.
Chỉ đáng tiếc rằng khi đó Tống Tử Ngôn không thể gặp cô, không thể đến an ủi cô, ôm cô vào lòng mà vỗ về như bây giờ, không thể khiến cô ngừng khóc mà chỉ có thể trơ trơ đứng ở một góc tối mà đau đớn nhìn người mà anh yêu khóc đến mức tê tâm phế liệt.
Lần ấy, sau khi thấy Dạ Thư Diệp và Dạ Duật Khả phải dùng rất nhiều thuốc an thần mới khiến cô ngủ được, mới khiến cô ngừng khóc thì Tống Tử Ngôn đã về nhà, đóng chặt cửa phòng lại, giam mình 4 ngày 4 đêm, uống hết hai mươi mấy chai rượu mạnh trong tủ, sau đó đập hết đồ đạc trong phòng nhưng những thứ liên quan đến cô, thật đáng sợ là không có thứ gì bị tổn hại.
Trong vòng 4 ngày 4 đêm ấy, Tống Tử Ngôn như một người mất trí chỉ biết đập phá đồ đạc, tự tổn thương bản thân.
Mặc cho mọi người khuyên ngăn, anh vẫn không mở cửa, vẫn tự dùng những mảnh vỡ khiến bản thân bị thương, dùng rượu để xoa dịu sự tự trách, sự đau đớn của mình.
Khi ấy trái tim của Tống Tử Ngôn đau đến mức tưởng chừng chị bóp nghẹt lại, không thể thở được.
Để giảm bớt nỗi đau đến từ trái tim, Tống Tử Ngôn chỉ biết dùng những mảnh vỡ, móng tay của mình để tự tổn thương bản thân nhưng đáng tiếc, trái tim anh như thể đã quá đau rồi, vết thương từ thân thể cũng không làm anh thấy đau được nữa.
Sau 4 ngày 4 đêm, người của Tống Gia phải cố lắm mới phá cửa xông vào bên trong được.
Lúc ấy, khung cảnh trong phòng của Tống Tử Ngôn thực sự khiến bọn ho run sợ, không dám tin vào mắt mình.
Bên trong căn phòng là một màu đen kịt, chỉ còn một chút ánh sáng từ khe hở của những chiếc rèm được kéo vào, cho thấy một khung cảnh tan hoang của một đống đổ vỡ, kèm theo vết máu khắp sàn.
Dưới chân giường, bên cạnh bàn, trong góc phòng là một đống vỏ chai rượu vỡ tan, có cả những chai uống chưa hết đã vỡ rồi nên rượu chảy lênh láng khắp sàn.
Trên chiếc giường giữa căn phòng, Tống Tử Ngôn nằm sõng soài trên đó, toàn thân vết thương chằng chịt, máu nhuộm đỏ luôn cả chiếc áo và bộ ga giường trắng tinh, trên tay vẫn nắm chặt bức ảnh của cô, ôm vào lòng.
Cảnh tượng trước mắt khiến đám người ở Tống Gia sợ hãi, vội vàng đưa anh đến một căn phòng khác ngay cạnh đó, gọi bác sĩ đến.
Lần đó Tống Tử Ngôn được coi là thập tử nhất sinh, sốt cao hơn 40 độ, phải nhập viện rửa ruột vì uống rượu quá nhiều rượu dẫn đến ngộ độc và đau dạ dày.
Khi ấy Tống Tử Ngôn hơi thở chỉ còn thoi thóp nhưng nhờ sự cố gắng của Tịch Dư Thần và một số bác sĩ khác nên cái mạng của anh đã cứu về được.
Sau vụ ấy, Tống Tử Ngôn đã bị cha me, anh em và cả Tịch Dư Thần xúm vào mắng cho một trận nhưng dường như anh không để vào tai, mặc dù không thường xuyên uống một lúc hơn hai chục chai rượu nữa nhưng vẫn tự làm bản thân bị thương trong vô thức, chỉ là vết thương không lớn, chỉ dăm bữa nửa tháng là khỏi nhưng không đợi vết thương này lành đã có vết thương khác chồng lên.
Thời gian trôi đi, tính cách của Tống Tử Ngôn cũng ngày càng lạnh lùng, tàn nhẫn và trầm mặc, hoàn toàn biến thành một người khác cho đến khi gặp lại cô.
Đoạn ký ức tăm tối kéo dài 4 ngày 4 đêm kia người Tống Gia và cả Tống Tử Ngôn gần như đã bỏ vào quên lãng rồi nhưng hôm nay, sau khi chứng kiến cô khóc thêm một lần nữa, đoạn ký ức ấy lại quay về trong đầu Tống Tử Ngôn nhưng lần này anh không tự làm bị thương bản thân nữa, không nhốt mình trong phòng nữa vì lần này anh đã có cô ở bên.
Tống Tử Ngôn không tự ngược đãi bản thân bị thương vì biết cô thấy anh bị thương thì sẽ đau lòng, vì vậy anh mới trân trọng bản thân hơn một chút.