Chương 66: Bẫy
- Bảo bối\, dậy đi\, chúng ta đến nơi rồi.
Khoảnh khắc chiếc xe dừng lại sau một quãng đường lái xe kéo dài hơn 45 phút, Tống Tử Ngôn liền cúi xuống sát tai cô mà gọi khiến cô mơ hồ mà tỉnh giấc.
Đưa tay dụi mắt, cô lười biếng mà ngồi dậy, giọng ngái ngủ mà hỏi anh:
- Uhm\, đến rồi sao?
Nhìn vẻ mặt và giọng nói ngái ngủ dễ thương đến mức quá mức của cô, Tống Tử Ngôn không nhịn được mà cười khẽ, đưa tay giữ tay cô lại, không cho cô dụi mắt nữa:
- Phải\, đến nơi rồi.
Em đoán xem đây là đâu\, em từng đến rồi.
Bị Tống Tử Ngôn giữ tay bên này lại, cô lại đưa tay bên kia lên dụi mắt khiến anh bất lực mà thở dài một cái, đưa tay lên giữ nốt tay còn lại của cô, giọng tưởng chừng rất nghiêm khắc và hung dữ:
- Không được dụi mắt\, mắt em sẽ đỏ hoặc đau mắt đấy.
Em thật là không nghe lời chút nào\, từ nhỏ vẫn luôn như vậy.
Bộ dạng tưởng như hung dữ của Tống Tử Ngôn trong mắt cô lại rất đáng yêu, không dọa cô được một chút nào.
Phồng má lên, cô giọng giận dỗi mà quay phắt đi:
- Nhưng ngủ dậy mắt mờ lắm nên mới phải dụi mắt.
Ngôn\, anh mắng em à?
Tính cách của cô thật sự rất đặc biệt.
Bình thường thì chín chắn, trưởng thành như vậy nhưng chỉ cần là lúc buồn ngủ hoặc vừa ngủ dậy thì ngay lập tức biến thành một đứa trẻ 3 tuổi nũng nịu.
Quen biết với cô từ nhỏ, cái tính này của cô quả thật khiến Tống Tử Ngôn xiêu lòng không biết bao nhiêu lần.
Còn đang bối rối không biết nên làm gì để dỗ cô, Tống Tử Ngôn bị giật mình bởi câu nói của cô:
- Hửm? Đây không phải nhà cũ của Tống Gia sao? Ngôn\, anh đưa em đến đây làm gì thế?
Chưa dỗi được 30 giây, cô đã quên ngay mà quay qua hỏi Tống Tử Ngôn, lúc này mới nhận ra rằng mình vẫn luôn ngồi trên đùi anh, không biết từ lúc nào nữa.
Giật mình một cái vì bản thân đang ngồi trên đùi Tống Tử Ngôn, cô vội vàng lùi lại, đầu khẽ cúi xuống không dám nhìn thẳng mắt anh.
Mặc dù đã che dấu như vậy nhưng đôi tai đỏ ửng đang lộ ra đã bán đứng cô, khiến Tống Tử Ngôn nhìn thấy phải cố lắm mới không bật cười.
Nhận ra mình đang ở thế thượng phong, Tống Tử Ngôn nhân cơ hội được đà mà tiến lên.
Ghé sát tai cô, Tống Tử Ngôn cười khẽ, giọng khá nhỏ nhưng vừa trầm vừa ấm, đầy mê hoặc:
- Oh\, Bảo bối\, em không biết sao? Đưa em đến đây đương nhiên là để ra mắt gia đình anh rồi.
Em có biết ông bà\, bố mẹ anh đã giục anh đem Thiếu Phu nhân của anh đến đây như thế nào không?
Tông giọng của Tống Tử Ngôn quả nhiên thiên sinh mê hoặc, khiến bất kỳ ai nghe xong cũng không thể không mê mẩn.
Cái giọng nói của Tống Tử Ngôn kèm theo từng câu từng chữ mà anh vừa nói khiến cô đã ngượng lại càng thêm ngượng, cả tai và mặt đều đã đỏ như gấc rồi.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, Tống Tử Ngôn lại vô cùng thích thú nhưng anh cũng biết chừng mực, không dám đùa giỡn quá mức, sợ rằng cô sẽ chạy mất.
“ Cốc…”
Đưa tay lên gõ nhẹ vào trán của cô, Tống Tử Ngôn giọng nói lại nhẹ nhàng êm dịu như trước nữa:
- Được rồi\, không trêu em nữa.
Hôm nay đưa em đến đây là để ra mắt với gia đình.
Tuy rằng em và họ đã quen biết từ lâu rồi nhưng 3 năm chưa gặp\, họ cũng nôn nóng muốn gặp em lắm đấy.
Trong khi Tống Tử Ngôn và cô quen nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã thì người nhà Tống Gia và Dạ Gia cũng không khác là mấy, quen nhau từ mấy đời rồi.
Hai Gia tộc Tống Gia và Dạ Gia có thể gọi là quen biết từ mấy trăm năm, quan hệ khó mà chia cắt được.
Vì mối quan hệ thân thiết nên từ khi còn nhỏ, người nhà Tống Gia cô đều quen hết, cả nhà cũ của Tống Gia và các chi nhỏ cô cũng đều đi qua rồi, quen thuộc không khác nhà mình là bao.
Không khác cô, Tống Tử Ngôn đối với Dạ Gia quen thuộc như nhà mình.
- Bảo bối\, sao vậy? Em không muốn đi sao? Nếu em không muốn thì không đi cũng được\, anh đưa em về nhà.
Nhìn vẻ mặt suy tư của cô, Tống Tử Ngôn liền giả bộ buồn bã mà nói, khiến cô phải mềm lòng mà vội vàng xua tay:
- Không phải\, chỉ là anh đột nhiên đưa em đến đây mà không nói gì nên vẫn chưa kịp chuẩn bị quà\, như vậy có chút thất lễ.
Câu nói của cô hoàn toàn đúng với tính toán của Tống Tử Ngôn, khiến anh vui mừng mà cười khẽ:
- Cái này thì em không cần lo\, quà anh đã giúp em chuẩn bị rồi.
Mà dù em có đi tay không đến thì cũng không ai bảo gì\, dù sao thì em chính là món quà quý giá nhất đối với họ rồi.
Có chút bất ngờ trước sự tính toán kỹ lưỡng của Tống Tử Ngôn, cô hơi nheo mắt nghi ngờ nhưng rồi lại thở dài:
- Anh bẫy giỏi thật đấy\, dám bẫy cả em.
Thôi được\, lần này tạm tha cho anh\, chúng ta xuống xe đi\, hạ nhân đứng đợi cũng mệt rồi.
Nghe câu đồng ý của cô, Tống Tử Ngôn khóe môi liền khẽ nhếch lên.
Kế hoạch bẫy vợ - Thành công mỹ mãn.
Qua gương chiếu hậu, Đệ Ngũ ngồi ở ghế lái đã chứng kiến được nụ cười nham hiểm của Tống Tử Ngôn trước khi xuống xe cùng cô, chỉ đành cười ngượng mà nghĩ trong đầu:
“ Thiếu gia, ngài quá là vô sỉ rồi đi.
Kỹ năng diễn xuất và kỹ năng lật mặt còn nhanh hơn cả diễn viên tuyến A rồi, quả thật không hổ là Thiếu gia nhà mình."