Chương 22
Buổi sáng thức dậy thì tôi thấy mình đang ở trong căn phòng tiểu thư, dưới đất, với cái gối được kê trên đầu cộng thêm chiếc mền được đắp lên người. Mà tại sao tôi lại ngủ trong phòng của tiểu thư nhỉ? Ah tôi nhớ rồi, vì hôm qua phải nghe lời chỉ bảo cộng thêm sự mệt mõi nên tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi vẫn thức dậy sớm vì đó là một thói quen từ nhỏ của tôi, dọn dẹp chỗ mình ngủ để nó ngay ngắn vào góc tường. Đứng dậy thì thấy tiểu thư vẫn còn đang ngon giấc, tôi mỉm cười nhẹ rồi bước thật nhẹ đi ra ngoài và chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư.
Bữa sáng cho tiểu thư chỉ là bánh mì ốp la, kèm theo hai cây xúc xích. Lúc này tôi nghĩ hồi tôi còn dưới quê sáng ra chỉ còn cơm nguội mà ăn thôi, chứ làm gì mà được bổ dưỡng như thế này. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong hết, nhìn đồng hồ cũng đã là 6h rồi. Tôi đem lên cho tiểu thư ăn sáng xong là tới giờ cô ấy phải đi học ở trường rồi.
Tôi đi lên cầu thang, bước đến của phòng mở nhẹ, đem đồ ăn sáng lên cho tiểu thư. Tôi để đồ ăn sáng trên bàn đối diện chiếc giường mà tiểu thư đang nằm. Tôi đên lay nhẹ người của tiểu thư.
“Tiểu thư ơi, ăn sáng sắp đến giờ đi học rồi”
“Tôi muốn ngủ thêm một chút nữa” - tiểu thư dùng mền phủ đầu mình lại, tôi cười và lắc đầu sau đó đi vào phòng tắm lấy cái khăn nhún nước đi ra lau mặt cho tiểu thư để tỉnh ngủ.
“TRỜI ƠI, ANH LÀM GÌ VẬY?” - hai con mắt tiểu thư nhìn tôi thật to
“hì hì… chắc tỉnh ngủ rồi, dậy ăn sáng và đi học kìa”
“Hừ… “ - gương mặt của tiểu thư khó chịu nhìn tôi khi tôi không cho ngủ nướng, tôi bước đến bưng đồ ăn sáng cho tiểu thư và bước ra khỏi phòng, với cái cười trêu chọc một chút, tiểu thư dơ nắm đấm lên cứ như đang hù dọa tôi vậy.
Tôi trở về căn phòng của mình, trên tay cầm một mớ đồ mới mà tiểu thư đã mua cho mình. Tôi cất nó vào tủ, vì đồ này chỉ dùng khi tôi tham dự buổi tiệc sinh nhật của bạn tiểu thư thôi. Tôi thầm nghĩ liệu mình có thể diễn tốt với vai trò một người yêu không? Mà tôi chưa biết yêu là như thế nào? đối xử với người yêu của mình ra sao? Chắc là sẽ có những cử chỉ thân mật nhẹ nhàng chăng? Chắc tôi sẽ tập từ bây giờ.
Đồng hồ điểm 6h45 thì tôi xuống dưới nhà cùng lúc với tiểu thư. Tôi mỉm cười nhưng tiểu thư không cười lại chắc có lẽ hận tôi do tôi làm cô ấy thức giấc, sau đó cô ấy đưa cho tôi một chiếc hộp quà nó khá nhỏ cầm đúng lòng bàn tay.
“Tặng anh đấy!”
“Ủa? sao lại tặng quà cho tôi, hôm nay đâu phải sinh nhật tôi đâu”
“Thắc mắc gì? cứ nhận đi, tôi đi học trễ giờ rồi, đi thôi”
Tôi nhận món quà của tiểu thư mà không hiểu tai sao mình được nhận. Chiếc xe lăn bánh ra khỏi biệt thự, hôm nay tôi đưa tiểu thư đi học.
“Tiểu thư có quên gì không?”
“Quên gì là quên gì chứ” - tiểu thư trả lời với cây kẹo ʍút̼ trong ʍút̼
“Sách vỡ, bút viết” - tôi cười và nói, tiểu thư mở chiếc cặp của mình ra kiểm tra
“UHm, không quên gì cả, có đầy đủ”
“Uh, vậy được rồi”
Chiếc xe dừng ở trước cổng trường, tôi chạy xuống thật nhanh để mở cửa, bình thường đây là công việc của tài xế nhưng hôm nay tôi dành làm, để tập làm người yêu của tiểu thư cho thật xuất sắc.
“Cám ơn” - tiểu thư nhìn tôi rồi bước thẳng vào trường, còn tôi thì cười thật tươi với tiểu thư. Sau đó xe đưa tôi về quán trà sữa.