Chương 23
Khi tôi đang trực buổi trưa tại quán trà sữa thì bóng dáng của tiểu thư bước vào. Tôi mỉm cười và chào đón tiểu thư.
“Chào tiểu thư, hôm nay học mệt không?” - tôi quan tâm như mình là người yêu của tiểu thư
“mệt sao không mệt! mà còn bực bội nữa, đã vậy còn bị 1 điểm khi lên bảng kiểm tr.a toán nữa”
“Ủa? sao vậy? Tiểu thư không biết làm hả?”
“Uhm… khó quá làm sao mà làm” - tiểu thư nhăn nhó
“Thôi tiểu thư dùng món gì tôi đem ra sau đó sẽ xem thử bài mà tiểu thư bị 1d”
“Thôi! ăn xong là phải vào lớp liền rồi, không có được nghĩ trưa đâu. bị thầy phạt bắt ở lại học công thức để làm toán”
“Ah rồi”
Tôi vào trong đưa thực đơn mà tiểu thư đã gọi. Tiểu thư ăn xong là đi ngay lập tức.
Buổi tối 8h là quán đóng cửa, tôi dọn dẹp tươm tất xong mọi thứ. Lúc này mới nhớ ra rằng hồi sáng tiểu thư có tặng cho tôi một món quà, tôi liền mở nó ra một cách cẩn thận, tôi ngạc nhiên khi mở ra đó chính là chiếc điện thoại di động cảm ứng, hình như nó là chiếc điện thoại mới nhất hiện nay thì phải nó có tên là iphone 5s. Tôi cầm nó cũng không biết mở làm sao và như thế nào? Bỗng dưng điện thoại reo lên thấy “tiểu thư xinh đẹp đang gọi …” tôi lọng ngọng cầm cái điện thoại xoay tới xoay lui, nhìn thấy mũi tên tôi làm theo hướng dẫn.
“Alo”
“làm cái gì mà bắt máy lâu quá vậy?” - giọng của tiểu thư
“Tôi không biết xài nên bắt máy hơi lâu”
“Haiz…. có cuốn sách hướng dẫn đó, tôi ghi lại tiếng việt thật dễ hiểu để cho anh xài quen dần với nó, dù gì cũng chưa tới một tuần nữa là đi dự sinh nhật bạn tôi rồi đó”
“Ah.. tôi hiểu rồi” - tôi cầm cuốn sách hướng dẫn.
“Chán quá!” - tiểu thư than vãn
“Ủa? sao chán, giờ này cô ở nhà mà”
“Ai nói.. đang ở trên trường học trả bài đây này, tuần sau tôi phải kiểm tr.a một tiết đó”
“Hì hì … như vậy cũng tốt cho tiểu thư mà”
“Tốt cái gì mà tốt” - tiểu thư la um trong cái điện thoại.
“Hay là tôi qua trường của tiểu thư ngồi chơi với tiểu thư ha”
“Uhm… được đó! nhưng anh đâu biết trường tôi nằm ở đâu mà tới”
“Thì tiểu thư cho tôi địa chỉ tôi sẽ hỏi người ta rồi đến đó”
“uhm ok … địa chỉ là …”
Tôi tắt điện thoại và đi bộ tới trường của tiểu thư, tôi cũng hỏi những người xung quanh và trường của tiểu thư cũng gần đây thôi, đi bộ khoảng 10p là đã tới:). Không biết tiểu thư đang ở lớp học nào, nhưng tôi vừa bước vào thì chú bảo vệ đã chặn đường tôi.
“này, anh đi đâu vậy?”
“dạ, con vào đưa đồ cho tiểu thư” - tôi trả lời hơi sợ sệt
“ah..” - hình như bác ấy biết tiểu thư thì phải -” có phai cô bé bị bắt ở lại học bài và trả bài không?”
“dạ đúng rồi”
“uhm.. vậy cho anh vào”
“bác ơi bác chỉ cho con lớp của tiểu thư ở đâu không?”
“ah.. lên lầu 2 nhìn qua tay phải, phòng thứ ba”
“dạ con cám ơn”
Tôi đi theo sự hướng dẫn của bác bảo vệ, lên tới nơi khi tôi vừa rẽ phải thì nghe tiếng thất thanh.
“Trân ơi là Trân, tại sao con không tập trung làm bài, mà ngồi cứ nghĩ đâu đâu vậy? con có biết là con học lớp 10 rồi không hả? Tuần sau là kiểm tr.a một tiết mà giờ con cũng không tập trung, thầy hết cách với con rồi đó”
“dạ… con …” - tôi nghe tiếng tiểu thư đáp lại
“Thôi! con làm bài số 2 nửa thôi, những bài khác thầy cho con từ từ về nhà làm, nhưng trước khi kiểm tr.a một tiết là phải nộp hết tất cả bài tập cho thầy”
“Oh..” - tình hình có vẻ căn thẳng nhỉ? tôi bước tới lớp học đứng ở ngoài cửa chào tiểu thư
“Con là ai vậy?” - thầy vừa thấy tôi liền hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị
“dạ con là bạn của Trân”
“uhm… con vào đây ngồi đi nhưng phải đợi trân làm xong câu 2 thì mới được về” - lúc này thầy đưa ánh mắt nhìn Trân.
“Dạ” tôi nhẹ nhàng cuối đầu bước vào chào thầy rồi bước lại chỗ ngồi của tiểu thư
“ch.ết tôi rồi” - tiểu thư bí xị
“sao vậy tiểu thư” - tôi hơi lo lắng
“tôi không có biết làm, kiểu này khỏi về nhà cho mà xem”
“sao tiểu thư không nhờ thầy giảng”
“nhờ rồi, thầy cho một bài mẫu ở trên bản thầy giảng và giải, thầy cho tôi bài tương tự nhưng tôi làm không có được” - lúc này tôi đưa mắt nhìn lên bảng, nhìn cách giải của chúng sau đó nhìn vào đề toán của tiểu thư. Cũng phải mất 5 phút, tôi mới nhớ lại kiến thức toán lớp 10 để chỉ cho tiểu thư.
“AH… tôi sẽ chỉ cho tiểu thư làm, tôi biết làm rồi, dựa trên bài thầy đã giải”
“Thế hả? chỉ nhanh đi còn về nửa”
“chỉ từ từ, chỉ nhanh sao hiểu, muốn ngủ ở trường hả?” - còn bắt bẻ nữa tên nông dân kia, tiểu thư vừa nói xong đưa tay lên đánh vào vai tôi nhẹ, thầy ở trên nhìn xuống hai đứa, hai đứa tự hiểu và im lặng.
“Không có khó đâu, tập trung nè, sẽ chỉ từng bước”
Tôi cố gắng truyền đạt cho tiểu thư hiểu bài toán đó phải làm cái gì trước, tính cái gì trước, tại sao phải tính nó, tôi nghĩ làm bước nào xong tôi sẽ kiểm tr.a lại một lần nửa. Thật may mắn là tiểu thư có thể tiếp thu những gì tôi nói, không tiếp thu được thì tôi cũng bó tay mà thôi.
“Tiểu thư hiểu chưa?”
“UHm… hiểu rồi”
“bây giờ tiểu thư làm lại khôg nhìn lại bài cũ”
“ok” - giọng nói rất dứt khoác, chưa đầy 5p tiểu thư đã làm xong câu hai, tiểu thư rất vui và chạy thật nhanh đưa bài cho thầy xem.
“Uhm...tốt, đúng rồi. coi bộ anh chàng ngồi kế em có thể giúp em trong việc học tập đấy” - lúc này tiểu thư quay sang nhìn tôi cười thật tươi, nhưng cũng có chút giỡn là chề môi, tôi cũng cười đáp lại.
“dạ”- tiểu thư đáp” giờ em có thể về được rồi đúng k/hông thầy”
“uhm.. mà khoan. Anh chàng chỉ bài cho con tên là gì?”
“ah hắn tên là nông dân” - tiểu thư trả lời tỉnh queo
“hả?”
“dạ con tên là Trần Thanh” - tôi nhíu mày với tiểu thư
“uhm… thôi hai đứa về đi”