Chương 47
Người đi đường ít hơn mọi khi, rất nhiều tiệm đều đã đóng cửa, nhưng vẫn không ngăn được không khí tết đến.
Trong ngõ có vài đứa trẻ chơi pháo, chúng bỗng ném pháo đến dưới chân Thích Ánh. Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, Quý Nhượng một chân đá pháo đi xa, dùng hai tay bịt tai cô lại.
Cô nghe thấy anh hung dữ với các bạn nhỏ: “Muốn ăn đòn phải không? Thử ném thêm lần nữa xem?”
Thích Ánh cảm thấy rất buồn cười.
Người này, sao lại chấp nhặt với trẻ con chứ.
Anh vốn rất hung hăng, mọi người đều sợ anh, đám nhỏ kia lập tức bỏ chạy.
Đưa cô đến bên ngoài tiểu khu, anh giúp cô phủi đi bông tuyết trên mũ, cười nói: “Về đi.”
Thích Ánh ôm cặp nhìn anh, cảm thấy anh đang tỏ ra thoải mái. Vừa rồi người đàn ông gặp trên phố kia, gương mặt có vài nét giống anh, cô đoán đó hẳn là bố anh.
Trước giờ cô vẫn luôn không biết, mâu thuẫn giữa anh cùng người trong nhà đã nghiêm trọng đến mức này.
Nghe ý vừa rồi của bố anh, hình như anh đã rất lâu không về nhà ăn tết rồi.
Chẳng lẽ anh đều ở một mình sao?
Thích Ánh gõ chữ hỏi anh: Ngày mai cậu cùng ai ăn tết thế?
Quý Nhượng cười: “Người chờ tôi cùng qua tết xếp hàng dài mười mấy mét đấy, đừng lo lắng nhảm nhí.” Anh vỗ sau gáy cô, “Tuyết bắt đầu rơi nhiều rồi, quay về đi. Tôi cũng phải mua chút đồ tết trước khi siêu thị đóng cửa đây.”
Sắc trời đã không còn sớm, hôm nay hẳn là ngày cuối cùng siêu thị kinh doanh, Thích Ánh lo lắng anh lỡ mất, nên gật đầu, ngoan ngoãn vẫy tay với anh rồi xoay người bước vào trong.
Đi được vài bước, bỗng nghe thấy anh đứng đằng sau gọi cô: “Ánh Ánh.”
Cô quay đầu nhìn.
Hai tay thiếu niên đút vào trong túi áo, đứng đó cười thật sâu: “Năm mới vui vẻ.”
Cô cũng cười đáp lại.
Lúc vào nhà, Ngô Anh Hoa đang chuẩn bị ngày mai gói bánh chẻo, Du Trình đang sửa lại lồng đèn mấy hôm trước bị gió thổi hư, Du Trạc đang nằm trên sô pha chơi game.
Ti vi trong nhà đang mở, ồn áo náo nhiệt lại vô cùng ấm áp.
Ngô Anh Hoa hỏi cô: “Ánh Ánh, ngày mai con không đi thư viện phải không? Sáng mai chúng ta đến Văn Hoa Tự cúng tổ tiên nhé.”
Cô gật đầu, rửa tay liền chạy vào bếp phụ bà.
Tối nay, cả nhà đều ngủ sớm. Sáng hôm sau Du Trình lái xe đưa mọi người đến Văn Hoa Tự. Tổ tiên nhà họ Du trước đây đều đặt bài vị trong Văn Hoa Tự, mỗi năm cúng bái đều đến đây, đến bây giờ dần đã thành thói quen.
Bố mẹ Thích Ánh qua đời, Du Trình cũng lập bài vị siêu độ của họ trong căn miếu này. Đốt giấy, thắp nhang, thắp đèn, sau khi cúng bái xong cũng đã là buổi chiều.
Sau đó mọi người liền bắt đầu chuẩn bị cơm giao thừa.
Du Trạc rất nghịch ngợm, mua sẵn pháo ở ngoài lan can đốt, suýt nữa khiến mẹ cậu sợ ch.ết. Ngô Anh Hoa cầm chày cán mì chạy khắp nhà đuổi đánh cậu, Du Trạc liền trực tiếp trốn sau lưng Thích Ánh.
Du Trình mua Coca về, lại thêm canh gừng nóng, nói uống như thế mới tốt cho sức khỏe. Sắc trời tối dần, bữa cơm giao thừa phong phú được dọn lên bàn ăn.
Du Trình ngồi trên bàn ăn phát lì xì cho hai đứa nhỏ. Thời điểm qua tết, mọi người đều ngầm hiểu không nhắc đến bố mẹ Thích Ánh, vui vui vẻ vẻ ăn xong cơm, liền chuẩn bị xem chương chình tết.
Thế hệ trẻ giờ đây càng ngày càng không có hứng thú với chương trình tết, Du Trình và Ngô Anh Hoa lại xem đến rất vui vẻ, Thích Ánh cùng Du Trạc tự ngồi lướt điện thoại.
Nhạc Lê gửi cho cô một bao lì xì 13.14 tệ, hưng phấn gửi voice: “Ánh Ánh, tớ giành được rất nhiều lì xì! Vừa rồi gửi cho cậu đều là tớ giành được đấy, tớ đã tham gia vào rất nhiều nhóm giành lì xì! Kéo cậu vào cùng chơi nhé!”
(*Nhân dân tệ: 1 NDT 3.305 VND, cứ lấy số tệ nhân với 1 NDT là ra VND nhé)
Thích Ánh lập tức bị kéo vào bảy tám nhóm chat Wechat.
Gì mà “Khối lớp 11 Nhất Trung”, “Chốn thần tiên tụ tập của Nhất trung”, còn có “Tao hút thuốc tao đánh nhau nhưng tao vẫn là học sinh ngoan”.
Trong nhóm học sinh ngoan kia đang phát lì xì, cô nhấp vào xem.
ID có tên Khuất Tiểu Khả Ái nói: “Tao vừa gửi một bao lì xì đặc biệt cho anh Nhượng, bày tỏ sự đau lòng đối với việc anh ấy ăn mì gói qua tết.”
Sau đó cậu gửi lì xì 1.1 tệ.
Lưu Hải Dương nói: “Cút mẹ mày đi, 1.1 tệ còn không đủ mua gói gia vị của mì gói, nhìn ông mày nè.” Cậu gửi 5.3 tệ, lại hỏi: “Anh Nhượng, anh cảm nhận được tình yêu của em chưa?”
Nhạc Lê gửi cảm xúc đập bàn: “Bọn họ giành hết vận may giật lì xì của tớ sau đó lại gửi riêng? Không được! Nhả ra, tớ nhất định giành được!”
Quý Nhượng phát lì xì.
Thích Ánh nhanh chóng đi giành.
Cô giành được 99 tệ.
Quý Nhượng lại phát 500 bao lì xì, trong nhóm có mười mấy người, Thích Ánh giành được nhiều nhất.
Khuất Tiểu Khả Ái suy sụp hỏi: “Seven này là ai vậy? Giành đi sủng ái của anh Nhượng dành cho tao!”
Nhạc Lê: Wow Ánh Ánh, cậu giỏi quá!
Khuất Tiểu Khả Ái: ... Được, tao nhận thua.
Thích Ánh lại đem những bao lì xì 99 tệ kia gửi ra, trong nhóm lại bắt đầu một trận giật lì xì.
Quý Nhượng nhắn riêng cho cô: Đồ ngốc, giành được là của cậu, lại gửi ra làm gì.
Anh lại gửi riêng cho cô lì xì.
Viết là: Tiền mừng tuổi.
Cô vừa mở ra xem, 199 tệ.
Quý Nhượng lại gõ một chuỗi dấu chấm lửng, sau đó nói: Giới hạn 200 tệ.**
(** Trong tính năng gửi lì xì tết trong Wechat không thể gửi quá 200 tệ/ bao lì xì)
Thích Ánh dường như có thể tưởng tượng lúc anh hào khí định gửi 999 tệ, lại phẫn nộ phát hiện nhiều nhất chỉ có thể gửi được 200 tệ.
Cô không nhịn được phì cười.
Gõ chữ hỏi anh: Khuất Bằng nói, cậu đang ăn mì gói.
Quý Nhượng rất nhanh liền trả lời: Đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi đang ăn hải sâm bào ngư.
Thích Ánh: Cậu ở nhà ư?
Quý Nhượng: Ừ, đang xem chương trình tết, tiểu phẩm này cũng không tệ.
Thích Ánh: Đang ở một mình sao?
Quý Nhượng: Không, bạn bè cũng đang ở đây.
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng pháo nổ.
Thích Ánh nhìn đống ID không nói chuyện, chỉ vùi đầu gửi lì xì kia.
Cô biết anh đang lừa cô.
Anh đang ở nhà, không bạn bè cũng không có người thân.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Điện thoại hiện lên một tin mới, thông báo mười hai giờ đêm tại quảng trường Lạc Du tổ chức bắn pháo hoa, các khâu đều đã chuẩn bị xong, nghiêm mật đề phòng hỏa hoạn cùng chuyện giẫm đạp nhau.
Ngón tay Thích Ánh siết chặt.
Cô gõ chữ cho cậu cô xem, nói muốn cùng bạn học đi chơi tết, ngắm pháo hoa.
Du Trình ban đầu không đồng ý. Nhưng Thích Ánh lại bảo đảm bạn học sẽ ở ngoài tiểu khu đưa đón cô, hơn nữa cũng gần sáng rồi, người ra ngoài đi chơi tết cũng rất đông, Du Trình nhìn ra ngoài ban công, bên ngoài tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, người qua lại đông đúc, trẻ con chơi pháo cầm dây chạy khắp nơi, ông cũng cảm thấy an toàn hơn chút.
Đỡ không nỗi ánh mắt dịu dàng cầu xin của cháu gái, ông liền gật đầu đồng ý, lại gọi Du Trạc: “Đi cùng chị con đi xem pháo hoa!”
Du Trạc nằm trên sô pha chơi game: “Không đi, bên ngoài lạnh lắm, con không muốn nhúc nhích. Hơn nữa chị ấy đi cùng bạn chị, con không muốn đi phá đám, có khoảng cách thế hệ.”
Du Trình đánh vài cái lên chân cậu, Thích Ánh đã thay xong quần áo, quấn xong khăn choàng cổ, chạy ra ngoài mang giày.
Du Trình chỉ đành dặn dò: “Chú ý an toàn, về sớm một chút.”
Cô gật đầu, mở cửa chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên nói dối, tim cô đập rất nhanh, cả đường chạy như bay xuống lầu, cô bắt một chiếc taxi, sau đó liền đưa địa chỉ cho tài xế.
Phố đêm náo nhiệt hơn ban ngày nhiều.
Khắp nơi đều là người trẻ tuổi ra ngoài dạo tết, đặc biệt là khu gần quảng trường Lạc Du, chỗ đó sớm đã chật kín người rồi.
Lúc đến dưới lầu nhà Quý Nhượng, cách 12 giờ đêm vẫn còn 7, 8 phút.
Nơi này gần ngoại ô, lại yên tĩnh hơn trong thành phố rất nhiều. Trên đường đến đây cô mua một gói quà to, cả đường xách nó chạy lên lầu.
Chuông cửa ‘ting toong’ vang lên trong hành lang yên ắng.
Ấn hai lần, khóa cửa ‘cạch’ một tiếng vang lên, cánh cửa dần dần mở ra.
Quý Nhượng ngây người nhìn cô gái nhỏ đang thở hổn hển đứng ngoài cửa, trong giây phút ấy, anh còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Cửa sổ sát đất sau lưng anh xuất hiện một tia pháo hoa bắn lên nền trời đêm, ‘bùm’ một tiếng vang lên.
12 giờ đêm, màn pháo hoa bắt đầu.
Ti vi trong nhà phát lên giọng nói vừa vui mừng vừa hưng phấn của MC chương trình tết: “Ba, hai, một, chúc mừng năm mới!”
Cô cười, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, dùng khẩu hình nói với anh: “Năm mới vui vẻ.”
Tim Quý Nhượng dường như bị một bàn tay bóp lấy. Không đau nhưng lại nắn đến cả người anh đều phát run. Khóe mắt Quý Nhượng cay cay, cả người cứng đờ, anh cắn chặt răng, hệt như phát điên, ôm lấy thiếu nữ đứng trước cửa vào lòng.
Ôm thật chặt, giống như muốn khảm cô vào trong máu thịt của mình.
Hương thơm ngọt trên người cô có thể khiến anh cảm thấy yên lòng, cô không như anh, cả căn nhà đều là mùi mì gói khó ngửi.
Anh quên mất mình đã ôm cô bao lâu, trước kia anh không giống như bây giờ, nảy sinh ra tham luyến khắc cốt ghi tâm.
Cô cũng không giãy giụa, ngoan đến muốn mạng của anh.
Rất lâu rất lâu, lâu đến pháo hoa ngoài ô cửa đã ngừng.
Anh hệt như tự mình tỉnh mộng, lo lắng tất cả chỉ là mơ, lập tức buông cô ra, lòng bàn tay giữ lấy vai cô, nhìn đi nhìn lại.
Ngón tay anh chọc chọc vào mặt cô, đôi tay lại xoa đầu cô.
Là thật, cô thật sự đứng trước mặt anh.
Cơ thể căng cứng đến mức không còn cảm giác rốt cuộc cũng có thể thả lỏng xuống, anh cười với cô. Sau đó, anh cố che giấu cảm xúc điên cuồng kia đi, lại quay về với dáng vẻ bình thản ung dung như ngày thường.
Anh kéo cô vào nhà.
Đầu tiên là mở cửa sổ ra, để mùi mì gói bay đi, sau đó lại đem những hộp mì gói trên bàn trà đều ném vào trong thùng rác.
Lúc quay đầu nhìn, Thích Ánh đã xách chiếc túi to kia đặt trên bàn ăn, từng thứ đem ra ngoài.
Có hoa dán cửa sổ đỏ, một bức câu đối, một chữ ‘Phúc’ có hình đôi đuôi cá ôm lấy chữ, một đôi lồng đèn, một hộp pháo nhỏ cầm tay, còn có một hộp bánh chẻo nóng đang bốc khói nghi ngút.
Thích Ánh vẫy tay với anh.
Quý Nhượng đi đến, cô đưa bánh chẻo cho anh, dùng khẩu hình nói: “Mau ăn đi.”
Trong chiếc túi còn có một bịch giấm nhỏ.
Ánh đèn vàng trong phòng ăn chiếu lên giữa mi tâm cô, làm nổi bật gương mặt vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Quý Nhượng nhận lấy, ăn hai cái, anh hỏi cô: “Cậu ăn chưa?”
Cô cười gật đầu.
Anh cũng cười, dùng đũa gắp một viên đút cô: “Nếm thử xem có khác với nhà cậu làm không.”
Cô mở miệng cắn một miếng, quả nhiên nghiêm túc nếm thử. Trên bánh chẻo hiện lên hình trăng khuyết nho nhỏ, anh đem nửa cái còn lại cho vào miệng mình.
Ăn xong bánh chẻo, cô đưa hoa dán cửa sổ đỏ cho anh, chỉ huy anh dán lên.
Dáng người anh rất cao, không cần dùng ghế cũng có thể dán được, Thích Ánh đứng sau dùng tay chỉ anh qua trái qua phải. Anh cứ thi thoảng quay đầu trêu cô: “Bên nào? Có lệch chưa? Lệch rồi hả? Thế bên này? Lại lệch rồi? Đồ ngốc, cậu cố ý đúng không, nếu không cậu lên đi.”
Tớ lên thì tớ lên!
Cô giận dỗi lấy ghế ăn sang, để chân trần giẫm lên, cầm hoa nghiêm túc dán lên.
Quý Nhượng đứng bên cạnh cô, cánh tay ôm hờ eo cô, sợ cô ngã.
Trên cửa kính phản chiếu hình bóng của hai người. Đây là cảm giác ấm áp mà anh chưa từng trải nghiệm qua.