Chương 83

Nhưng nhận tiền rồi, phải phục vụ tận nơi.
Chị cậu nói muốn đi chơi pháo hoa, dù không tình nguyện thì cậu cũng chỉ đành xuống lầu chơi phát hoa.


Hải Thành có lệnh quản chế pháo cùng pháo hoa, tùy tiện chơi pháo sẽ bị phạt, không thể chơi loại ném lên trời được. Thế là ba người mua một đống con quay, chong chóng, ông thổ địa sau khi đốt sẽ ném trên đất, vừa xoay vòng vòng vừa lóe ra tia lửa đủ màu, có loại còn vừa xoay vừa hát.


Gió lạnh vù vù lạnh như dao cắt, ba người ngồi xổm trên đất nhìn thổ địa công xoay tròn nhảy nhót, trong lòng không chút dao động.
Cuối cùng Quý Nhượng mặt không biểu cảm đứng dậy nói: “Về thôi.”
Thích Ánh: “Ừm ừm.”
Du Trạc: “...”
Tôi thấy hai người thật sự có bệnh.


Lúc về nhà cuối cùng cũng ấm áp hơn chút, Quý Nhượng lại rót vài ly Coca gừng - nước uống truyền thống của nhà họ Du uống. Du Trạc nhìn anh như nhìn quái vật vật, “Anh không cảm thấy rất khó uống sao?”
Quý Nhượng: “Khá ngon mà.”
Du Trạc: “”


Đây chính là loại nước mà cậu chán ghét nhất. Vị giác của người này rốt cuộc thế nào vậy? Sao lại kì lạ như bố mẹ cậu thế? Cậu lười quan tâm anh, nằm trên sô pha tiếp tục chơi game.


Thích Ánh ngồi trên sô pha xem ti vi cùng Quý Nhượng, hai người xem show kinh dị giải mật, Thích Ánh xem đến say sưa, Quý Nhượng lại không ngừng bóc kẹo đút cô ăn, ấm áp muốn ch.ết, khiến cho Du Trạc cảm thấy mình giống như người ngoài đến nhà làm khách.


available on google playdownload on app store


Cậu không muốn chị mình thân thiết với đại ca như thế, cố ý gọi: “Bố, bố ở trong bếp làm gì thế vậy? Ra đây xem ti vi đi, có ngôi sao nữ mà bố thích nhất này.”


Trên tay Du Trình vẫn còn cầm tỏi, từ trong phòng bếp ló đầu ra ngoài, trừng mắt nhìn cậu hai cái: “Kì này bố xem rồi. Sao con lại nằm đó, không ra dáng gì cả! Con nhìn Tiểu Quý người ta kìa, ngồi đàng hoàng cho bố!”
Du Trạc: “...”
Tức quá đi!


Cậu hung hăng trừng đại ca một cái, Quý Nhượng vừa khéo quay đầu, ánh mắt lạnh băng không giận mà uy, Du Trạc lập tức sợ hãi, uất ức lăn về chơi game của mình.
Lại nghe chị cậu nói: “Em không ăn kẹo, em muốn ăn hạt dưa, muốn ăn ngũ vị hương.”


Đại ca dịu dàng đáp “Ừ” như thể người vừa rồi dùng ánh mắt giết người như thể không phải là anh vậy.
Du Trạc: Không cần tiền mừng tuổi nữa, bây giờ muốn trước mặt bố cậu vạch trần bộ mặt thật của gã này.


Gần đến chạng vạng, bữa cơm giao thừa phong phú cuối cùng cũng dọn lên bàn. Thích Ánh trước đó đã bảo Du Trạc nói với Du Trình và Ngô Anh Hoa các món Quý Nhượng thích ăn, trên bàn có rất nhiều món đều là món anh thích.


Du Trình và Ngô Anh Hoa tính tình hào sảng, không hề khiến người ta cảm thấy không tự nhiên. Quý Nhượng ngồi giữa Thích Ánh và Du Trạc, cả nhà đều không ngừng gấp thức ăn, rót nước cho anh khiến anh không thể khách khí, xem nơi này thành nhà mình ăn nhiều hơn một chút.
Khoảnh khắc này khiến anh cảm thấy hoảng hốt.


Anh đã rất nhiều năm không ăn cơm giao thừa với người nhà rồi. Từ nhỏ tính anh đã cứng rắn, đến cả thủ đoạn trả thù cũng cứng rắn, dùng cách trừng phạt mình để trừng phạt người khác, hận không thể đồng quy vô tận.


Dày vò mình nhiều năm như thế, đến cả ăn tết là mùi vị thế nào anh cũng quên rồi.
Anh vì người anh thích, bây giờ mới phát hiện ra, anh thật sự chỉ là quen một mình.


Ngô Anh Hoa gấp miếng sườn chua ngọt to nhất đặt vào trong chén anh: “Tiểu Quý, đừng ngây người nữa, mau ăn đi, cái này phải ăn lúc nóng mới ngon. Tay nghề của dì tuyệt đối ngon, cháu mau thử đi.”
Quý Nhượng thu lại tâm tư, gật đầu cười: “Vâng, cảm ơn dì ạ.”


Truyền thống của nhà họ Du là đưa lì xì trên bàn ăn, Du Trình từ trong túi áo lấy ra ba bao lì xì, đưa cho Thích Ánh và Du Trạc xong, ông mới cười đưa cho Quý Nhượng: “Tiểu Quý, năm mới phải học tập thật tốt, thi vào một trường đại học tốt nhé!”


Quý Nhượng ngây người, Du Trạc bên cạnh nói: “Không lấy à? Không lấy thì cho tôi.”
Du Trình đánh nhẹ cậu một cái: “Tiểu tử thối, ăn cơm của con! Khi nào con cũng thi được thành tích như Tiểu Quý, bố sẽ cho con tiền lì xì gấp đôi.”
Thích Ánh nói không sai, bọn họ thật sự rất tốt.


Quý Nhượng nhận lì xì, thấp giọng nói: “Cảm ơn chú, cháu sẽ thế ạ.”
Du Trình cười đến không khép được miệng.
Anh vừa lễ phép vừa ôn hòa, một bữa cơm này liền ngồi vững thân phận học sinh ba tốt trong lòng hai vợ chồng.


Ăn xong, Quý Nhượng vẫn muốn giúp dọn dẹp chén bát, lại bị Ngô Anh Hoa đuổi ra, bảo ba đứa nhỏ cứ đi chơi. Muốn xem chương trình đêm xuân hay là muốn ra ngoài đón tết đều tùy bọn họ, chú ý an toàn là được.


Đón tết Hải Thành là buổi diễn pháo hoa, năm nay tổ chức chương trình countdown, là một chiếc chuông đồng lớn, cao ba tầng, sớm đã dựng lên ở quảng trường trung tâm thành phố.


Các nhà thương nghiệp lớn trong thành phố tranh nhau tư cách gõ chuông đồng, nghe nói người gõ chuông lúc thời gian đếm ngược năm sau sẽ được cả năm may mắn.


Người có tư cách gõ chuông chỉ có một người, phúc khí năm mới đương nhiên là càng nhiều càng tốt, sau đó mọi người lại nói, người nghe thấy tiếng chuông đầu tiên, cả năm cũng sẽ may mắn. Thế là rất nhiều người đều chạy đến quảng trường trung tâm nhìn cảnh gõ chuông, chờ đợi đón tết.


Quý Nhượng cũng dẫn Thích Ánh đến đó.
Trước khi ra ngoài, cô vào phòng ngủ thay quần áo.
Cô cởi áo khoác ra, choàng lên chiếc áo choàng màu đỏ kia.
Lúc bước ra ngoài, đến cả Ngô Anh Hoa và Du Trình đều nhìn đến ngây người: “Ánh Ánh, con khoác gì thế? Áo choàng à? Trông đẹp lắm.”


Cô rất hợp với màu đỏ.
Làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo, màu đỏ càng nổi bật lên nét kiều diễm của cô.


Màu mắt của Quý Nhượng trở nên sẫm hơn, anh không nói lời nào cho đến khi ba người cùng ra ngoài. Du Trạc chạy đi tìm bạn chơi, Quý Nhượng đứng dưới ánh đèn đường vàng, cuối cùng không nhịn được mà kéo cô gái nhỏ đến trước.


Ngón tay anh vuốt ve gò má cô, hệt như ngắm chưa đủ, anh thấp giọng hỏi cô: “Mặc đẹp như thế làm gì?"
Cô cười rất đẹp, vừa ngoan vừa dịu dàng: “Tết phải mặc đồ mới nha.”
Ngón tay Quý Nhượng cứng đờ.
Anh muốn ôm cô vào lòng mà hôn.


Bên ngoài truyền đến tiếng đốt pháo của trẻ nhỏ, gió thổi qua mang theo mùi khói nhạt.
Ngón tay cái của anh vuốt ve cánh môi cô, thấp giọng nói: “Em nhắm mắt đi.”
Đôi mắt long lanh của cô chớp một cái, sau đó ngoan ngoãn nhắm lại.
Anh cúi người, nín thở, từ lông mi run run của cô nhẹ nhàng hôn một cái.


“Được rồi, có bụi, anh giúp em lau rồi.” Anh đứng thẳng người cười, kéo tay cô, dường như không có chuyện gì gọi xe: “Đi đón tết thôi.”
Thích Ánh nhoẻn môi ngoan ngoãn cười.


Quảng trường trung tâm ánh đèn rực rỡ, sáng trưng như ban ngày, núi người biển người vô cùng náo nhiệt, từ xa liền có thể nhìn thấy ở giữa các làn chắn vây quanh là miệng chuông đồng. Còn có không ít người nhân cơ hội này ra kiếm tiền, xung quanh bày đầy các gian hàng bán đồ ăn vặt cùng đồ chơi.


Thích Ánh thích nhất loại náo nhiệt này, gì cũng muốn nhìn, gì cũng muốn thử.
Quý Nhượng cũng theo cô.
Chỉ cần nhìn thấy cô cười, anh cảm thấy dù trời có sập xuống cũng không có gì lớn lao cả.


Lúc gần đến mười hai giờ khuya, dòng người đang vui chơi khắp nơi dần dần vây quanh chuông đồng, các đại biểu thương nhân thành công đã ngồi vào vị trí.


Hai người cũng không muốn chen chúc, nên đứng bên ngoài chờ đợi, dù sao cũng có thể nghe thấy tiếng chuông. Quý Nhượng kéo cô đứng trên đài đá hình tròn, anh từ sau ôm lấy cô để cô nhìn rõ cảnh gõ chuông.


Rất nhanh, trong dòng người liền bắt đầu đếm mười, từ lúc bắt đầu đếm ngược từ mười, Thích Ánh mới phản ứng lại, cô vui vẻ hô cùng.
Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!


Tiếng chuông hồn hậu trùng điệp vang lên, giống như vòng xoáy nước, từng vòng từng vòng tản ra, tất cả mọi người đều hưng phấn lớn tiếng gọi: “Năm mới vui vẻ!”
Cánh tay Quý Nhượng vòng qua eo cô, thấp đầu dán lên vành tai cô, tựa như thì thầm: “Bảo bối, lớn nhanh chút nhé.”
……


Đón giao thừa xong, lại ở trong quảng trường chơi một lúc, Quý Nhượng không muốn vợ chồng Du gia lo lắng nên đưa Thích Ánh về nhà.
Dáng người nhỏ nhắn của cô sau lớp áo choàng đỏ tựa như tinh linh trong sắc đêm lẻn ra ngoài nhân gian, cô kéo kéo góc áo anh hỏi: “Ngày mai chúng ta đi xem gấu trúc được không?”


Mùng một tết, xem gấu trúc gì chứ.
Quý Nhượng cười xoa vành mũ lông xù xù của cô: “Được.”


Lúc đi đến dưới tiểu khu, ánh trắng trong vắt từ khóm hoa hải đường chiếu xuống, loang lổ rơi trên người cô, cô vẫy tay với anh, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết bên trời, “Em đi đây, ngày mai gặp nhé.”
Cô vẫn luôn khiến anh ngập tràn mong chờ vào ngày mai như thế.


Trên đường về nhà, anh mở điện thoại liền nhận được không ít tin nhắn chúc tết cùng lì xì, Khuất Đại Tráng đã tag anh nhắn vài tin trong nhóm chat:
- Anh Nhượng, nghe nói anh đi gặp phụ huynh à?
- Sao rồi? Bố mẹ vợ có hài lòng về anh không?
- Thằng nhóc Du Trạc không ngáng chân anh chứ?


- Cậu em vợ khó giải quyết nhất nha!
Du Trạc được Nhạc Lê thêm vào nhóm: @Khuất Tiểu Khả Ái, rác rưởi.
Khuất Tiểu Khả Ái: Đóa Bạch Liên Hoa này là ai vậy Dựa vào gì mắng tao rác rưởi Có hay thì ra đấu riêng!!!
Bạch Liên Hoa: *Ngón giữa*


Trong nhóm liền ầm ĩ, Quý Nhượng lướt xuống, cúi đầu cười mắng hai câu. Lúc về nhà tắm rửa liền ngủ, dù sao ngày mai vẫn phải cùng tiểu bảo bối đi xem gấu trúc.
Di động đến bốn giờ sáng liền liên tục vang lên.
Quý Nhượng mơ mơ tỉnh tỉnh còn cho rằng đang nằm mơ, hai lần trước vẫn ngủ.


Đến lần thứ ba anh mới ý thức được là điện thoại vang, bị quấy rầy nên lúc tỉnh rất buồn bực, mở nửa mí mắt, giọng không vui: “Alô?”
Trong ống nghe truyền đến giọng nức nở của Quý Thiên: “A Nhượng, ông nội sắp không được rồi.”


Quý Nhượng lập tức tỉnh táo, trở người ngồi dậy. Quý Thiên trong điện thoại vẫn đang khóc nói địa chỉ bệnh viện cho anh.
Trời vẫn chưa sáng, mọi vật tĩnh lặng, anh vội vã khoác áo, chạy ra ngoài.
Bệnh viện sáng trưng như ban ngày.


Trên hành lang phòng bệnh, người của Quý gia đều ở đây, còn có rất nhiều chiến hữu cùng thuộc hạ mặc quân phục.
Quý Thiên mắt đỏ hoe đứng trước cửa thang máy, vừa nhìn thấy anh bước ra lập tức bước lên. Cổ họng Quý Nhượng hơi nghẽn lại, anh thấp giọng hỏi: “Vẫn ở đây chứ?”


Cô gật đầu, giọng khàn khàn: “Ông cụ hình như...còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, vẫn còn kéo hơi.”
Quý Nhượng không nhìn đám người trên hành lang kia, trực tiếp bước vào trong phòng bệnh.
Trong đó chỉ có bác sĩ cùng y tá, ông nội Quý đuổi mọi người ra ngoài.


Trong phòng bệnh có mùi sát trùng nồng nặc, nhịp tim đã đập rất yếu rồi, ông cụ nằm trên giường nửa nhắm nửa mở. Nghe thấy tiếng bước chân, ông dần dần mở mắt.
Quý Nhượng đứng yên bên giường.


Ánh mắt của ông cụ vẩn đục, ông từng là một quân nhân kiêu ngạo giờ đây lại gầy gò đến mức có thể nhìn thấy xương, sự sống từ từ xói mòn trên người ông, chỉ còn treo một hơi tàn, ông nhìn thiếu niên đã khôn lớn đứng bên giường.


Ngón tay khô gầy run rẩy chìa ra, cố gắng kéo lấy khớp ngón tay trắng bệch của thiếu niên.
Ông nhớ cháu trai bảo bối của mình lúc bé thích nắm tay ông thế này.
Quý Nhượng khẽ động, một lúc mới chậm rãi nắm lấy tay ông.


Ông cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ hiện giờ của thiếu niên nhưng ông không nhìn rõ nữa rồi, trước mắt chỉ có ánh sáng mơ hồ, thiếu niên ấy xa dần trong ánh sáng, đã rời đi rất nhiều năm.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của thiếu niên thông qua ngón tay khô gầy truyền vào tim ông.


May là tay của thiếu niên vẫn ấm như thế.


Ông mở miệng, giọng nói khản đặc cùng yếu ớt hệt như phát ra từ trong cổ họng: “A Nhượng...” Ánh sáng trước mắt bắt đầu biến mất, ông cụ đến cả sức mở mắt cũng không có, nhưng ông vẫn cố chấp nhìn bóng dáng mơ hồ trong ánh sáng kia, muốn nhìn rõ lần cuối cùng.


Hình ảnh cưỡi ngựa xem hoa hiện lên trong não là cả đời này của ông.
Một đời vinh dự cực hạn cũng hối hận áy náy cả đời.
Khóe môi ông lộ ra nụ cười khổ, con người trước khi ch.ết mới tỉnh ngộ được những chuyện trong quá khứ, nhưng không có cơ hội bù đắp nữa rồi.


Thiếu niên ấy sớm đã rời xa.
Ông cụ dần nhắm mắt: “A Nhượng...là ông nội sai rồi...” Một giọt nước mắt đục ngầu từ khóe mắt chảy xuống, đôi tay trong bàn tay Quý Nhượng bất lực rủ xuống.
Máy quan sát nhịp tim vang lên âm thanh chói tai, mọi người vọt vào trong.


Quý Nhượng cứ thế đứng yên tại chỗ, nhìn ông cụ trên giường dứt hơi thở cuối cùng.
Bệnh viện sáng sớm lại bắt đầu bận rộn.
Quý Nhượng không muốn nói chuyện với ai cũng không muốn nghe thấy giọng của ai.


Anh một mình bước ra khỏi phòng bệnh, đi trong hành lang rất lâu, bước ra tòa nhà lớn của bệnh viện, ngồi xuống bồn hoa dưới lầu.
Trời vẫn chưa sáng, gió đông buổi sớm rất lạnh.
Cánh tay anh chống gối, hai tay ôm mặt.
Anh không khóc, chỉ là có chút khổ sở.


- Gia huấn của Quý gia là gì? Đọc ra, ông nội mua súng cho con.
- Trung thành dũng cảm! Sùng đức hướng thiện! Ta dùng thân mình phụng tổ quốc, ta dùng máu mình tiến hiên viên!


- A Nhượng thật thông minh, đi, ông nội mua súng cho con. Có súng trong tay, con chính là một người lính nhỏ, phải bảo vệ đất nước và người nhà mình thật tốt, nhớ chưa?
- Nhớ rồi ạ! Ông nội, con muốn cây súng uy phong nhất.
- Ha ha ha được, A Nhượng muốn gì thì ông nội mua nấy!


Cây súng đồ chơi uy phong nhất đã theo anh rất nhiều năm, cuối cùng bị anh giẫm vỡ.
Di động bỗng vang lên.
Quý Nhượng thu lại suy nghĩ, ho khan hai tiếng, không để giọng mình nghe khàn như thế: “Sao em dậy sớm vậy?”
Giọng cô gái nhỏ rất mông lông, vừa nhẹ vừa mềm: “Em mơ ác mộng, có chút sợ.”


Anh thấp giọng cười: “Đừng sợ, có anh bên em, em ngủ một lúc nữa đi, đừng gác máy.”
Cô ngoan ngoãn ừm một tiếng, giống như đã đổi tư thế, truyền đến tiếng sột soạt nho nhỏ.
Cô nói: “Thế em ngủ đây.”
“Ừ, em ngủ đi.”


Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở khe khẽ, từng tiếng từng tiếng, thông qua điện thoại, phủi đi bụi trong tim anh.
Dường như anh không khổ sở như thế nữa.






Truyện liên quan