Chương 117
Bên kia, Tô Doanh Nhĩ và Tô Tử Lâm đang kéo lều đóng cọc, sau khi cắm cọc xuống đất một đoạn thì khó có thể đ è xuống nữa.
Tô Nhạc Phi hỏi: “Búa của anh đâu?”
Tô Tử Lâm cạn lời: “Cắm trại dã ngoại còn mang theo một thùng búa, anh là người đầu tiên đấy.”
Chỉ thấy Túc Bảo cầm theo thùng dụng cụ, hò dô hò dô chạy tới: “Tới rồi tới rồi, búa ở đây!”
Thùng dụng cụ của Tô Nhạc Phi rất lớn, gần như đã cao bằng một nửa Túc Bảo.
Bé con liều mạng giơ thùng dụng cụ lên cao, không cho nó chạm đất.
Nhìn có vẻ rất trầy trật, nhưng lại chạy rất nhanh.
Tô Nhạc Phi vội vàng nói: “Đưa cậu năm, cậu năm tự lấy.”
Túc Bảo xua tay: “Không cần, để Túc Bảo!”
Cô bé mở thùng dụng cụ ra, nhìn một loạt búa hai mắt sáng lên.
Tô Nhạc Phi ngồi xuống, hưng phấn nói: “Sao, có phải búa của cậu năm đều rất lợi hại không!”
Túc Bảo gật đầu thật mạnh: “Ừm ừm! Gà rán* lợi hại!”
*Túc Bảo nói ngọng: chuizi (cây búa) thành chaozi (gà rán)
Tô Nhạc Phi càng vui vẻ: “Vậy Túc Bảo có thích không?”
Túc Bảo lại gật đầu: “Ừm ừm! Thích gà rán lắm ạ!”
Tô Ý Thâm cách đó không xa giật giật khóe miệng, cảm thấy đứa cháu gái nhỏ đáng yêu của mình bị nuôi lệch rồi!
Một đứa bé gái lại đi thích búa.
Tô Tử Lâm thẳng chân cho Tô Nhạc Phi một cú.
Túc Bảo cầm một cái búa lên hỏi: “Muốn gõ ở đâu ạ? Cậu hai cháu tới giúp cậu!”
Tô Tử Lâm thành thật ít lời vô thức nói: “Ở đây, phải đóng cọc xuống.”
Túc Bảo: “Được ạ!”
Bé con cầm một cây búa còn thô hơn cánh tay mình, cộp một tiếng, cái cọc thoáng cái đã chui xuống một nửa.
“Hây da! Hây da!”
Túc Bảo vừa gõ vừa hô.
Giống như một cô thợ mộc nhỏ tuổi, đóng xong một cái cọc thì chạy sang bên kia.
Trong từng tiếng “hây da”, cọc lều vải bốn người đều cắm sâu xuống đất.
Khóe miệng người nhà họ Tô khẽ co giật.
Khi Túc Bảo trả búa, phía xa xa, một chiếc xe dừng lại trước khu vực cắm trại của bọn họ.
Mẹ con Tuyết Nhi xuống xe, ngạc nhiên nói: “Ủa, tổng giám đốc Tô, mọi người cũng ở đây à!”
Tuyết Nhi vừa ló đầu ra đã thấy Tô Tử Chiến đang im lặng đọc sách bên bờ sông, hai mắt cô bé lập tức sáng ngời.
Cô bé xách váy, vô cùng thục nữ xuống xe, hếch hếch khuôn mặt trong sáng: “Mẹ ơi, chúng ta cắm trại ở đây được không ạ? Tuyết Nhi muốn chơi với Túc Bảo!”
Vừa khéo mẹ Tuyết Nhi cũng muốn trò chuyện lôi kéo quan hệ.