Chương 118

Tô Nhất Trần lạnh nhạt bảo: “Chúng tôi hơi nhiều người.”
Ý là hai người đừng cắm trại ở đây.
Mẹ Tuyết Nhi xấu hổ, cô ta lúng túng nhìn khu đất trống cách đó không xa, cười giả lã: “Không sao, chúng tôi qua kia.”
Dù sao cũng sát ngay bên cạnh, qua lại cũng tiện.


Bố Tuyết Nhi cười sang sảng: “Vậy anh đi dựng lều vải trước.”
Tuyết Nhi ra vẻ người lớn, nhảy nhót đi qua, ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, nghiêng đầu hỏi: “Túc Bảo, em đang chơi gì đó?”
Mặc dù cũng là bé gái năm, sáu tuổi nhưng dáng vẻ vờ đáng yêu chọc trúng trái tim của người lớn.


Túc Bảo không hiểu rõ quanh co khúc chiết bên trong nhưng bé cảm thấy Tuyết Nhi càng ngày càng giống mẹ Mục Thấm Tâm của mình.
Bé không nói lời nào, loay hoay đậy nắp bút, đóng thùng dụng cụ vẽ một cái xoạch.
Tuyết Nhi liếc trộm Tô Tử Chiến, hỏi: “Chúng ta qua kia chơi nhé? Đi, chị dẫn em đi chơi.”


Túc Bảo lùi về sau một bước, mếu máo: “Em không muốn chơi với chị đâu.”
Sắc mặt Tuyết Nhi cứng đờ, vô cùng uất ức!
Cô bé đã rộng lượng như vậy rồi, không thèm tính toán chuyện Túc Bảo cướp mất thân phận học trò viện sĩ Lào nữa!


Sao Túc Bảo lại đối xử với cô bé như vậy chứ!
Tuyết Nhi bối rối nhìn sang Hân Hân, xấu hổ cười nói: “Vậy tớ chơi với cậu nha! Bên kia có cây thông, rất có thể có sóc con đó!”
Ấn tượng về Hân Hân của cô bé vẫn dừng lại cảnh Hân Hân cướp váy với Túc Bảo.


Tuyết Nhi cảm thấy Hân Hân không thích Túc Bảo, vậy nên kéo cô nhóc qua, muốn cô lập Túc Bảo!
Hừ, để xem con nhóc đó làm sao bây giờ!
Nào ngờ Hân Hân lại khinh thường nói: “Ai muốn chơi với cậu, cậu là cái thá gì!”
Nói xong cũng chạy đi mất, đuổi theo sau Túc Bảo.


available on google playdownload on app store


Viền mắt Tuyết Nhi lập tức đỏ ửng.
Cô bé dụi mắt, đành phải đi tới bờ sông ngồi bên cạnh Tô Tử Chiến.
“Anh Tử Chiến…” Cô bé tủi thân dẩu môi: “Tuyết Nhi đã làm sai gì ạ? Túc Bảo và Hân Hân đều không muốn chơi với Tuyết Nhi.”


Tô Tử Chiến không thèm ngẩng đầu lên: “Cách xa một chút, đừng làm phiền tớ.”
Tuyết Nhi: “…”
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm, sáu tuổi, thiếu kiên nhẫn.
Cô bé thốt lên: “Có phải Túc Bảo nói xấu Tuyết Nhi với anh trai không? Tuyết Nhi không có…”


Vừa nói, nước mặt lập tức rơi lộp bộp.
Đây là chiêu mẹ dạy cô bé, con gái phải biết cách yếu thế, như vậy thì người khách mới thương hoa tiếc ngọc.
Vệ Uyển cười nói: “Tuyết Nhi, dì và bà nội Tô cãi nhau, cháu có thể gọi Hân Hân đến giúp dì được không? Lặng lẽ một chút.”






Truyện liên quan