- Chương 1: Một tiên hai cây
- Chương 2: Kiến mộc
- Chương 3: Hợp hoan
- Chương 4: Xuống núi
- Chương 5: Đông hải
- Chương 6: Long thất
- Chương 7: Chung tình điện
- Chương 8: Lễ vật
- Chương 9: Kính thuỷ tinh
- Chương 10: Li biệt
- Chương 11: Thấm tâm trà trang
- Chương 12: Tặng quà
- Chương 13: Hội đấu trà
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74: Chương 75 END
-Tiếu Vong Thụ (Cây Quên Cười)-
Tôi là một gốc cây hợp hoan.
Tu hành ngàn năm, vượt qua hạn kiếp, cuối cùng cũng có thể thành người.
Người bạn tu hành chung với tôi ở cửa sinh tử lại nhờ vào một cái hắt hơi của Long Vương mà qua được kiếp nạn, anh ấy đúng là tốt số.
Còn tôi, ở cổng sống chết kia, lại bị ngâm vào bãi nước tiểu của thằng bé con.
Tuy cũng nhờ vậy mà qua kiếp nạn, nhưng đành cắn răng mím lợi quyết tìm được người kia, nhằm đền ơn.
Nhưng biết phải làm thế nào đây, người kia, vật báu Đông Hải chả ham, công danh trong tay chẳng cần, rốt cuộc là anh ta muốn cái gì chứ?